“Nếu cậu không có việc gì thì đi sửa lại hàng rào đằng kia đi.”
Michelle ngẩng đầu nhìn bắt gặp khuôn mặt anh tuấn của Shona đang nhìn ra phương xa, cậu trông theo ánh mắt anh, là một hàng rào gỗ, nhìn qua rất giống cổng nhà của mấy mụ phù thuỷ trong những câu chuyện cổ tích, đầu những thân gỗ vót nhọn hoắt hướng lên trời.
“Mấy món đồ trang trí kiểu này quá lạc hậu rồi.” Michelle bĩu môi, “Dù anh có muốn truy cầu theo phong cách nông thôn cũng đừng làm mấy món không có phẩm vị gì này chứ. Hắc,” Cậu nhảy dựng lên, “Tôi sửa cho anh là được rồi, chúng ta dùng luôn mấy mảnh gỗ này đi!” Cậu chỉ chỉ mấy mảnh gỗ dựng chồng chất bên tường.
“Nhưng chúng rất thực dụng.” Shona nhún vai.
“Thực dụng Có chỗ nào hữu dụng Anh cho rằng mấy thứ này có thể ngăn được trộm à” Michelle cười ha ha, “Anh là thằng nhóc bảy tuổi sao”
Shona nhìn vẻ mặt tươi cời rạng rỡ của cậu bất đắc dĩ lắc đầu, “Tôi không muốn cắt đứt niềm vui của cậu, thế nhưng những thứ này là dùng để ngăn chó hoang.”
Quả nhiên nụ cười cứng đờ rồi.
“Cho nên cậu phải cẩn thận, loại chó hoang này nhiều khi còn hung ác độc địa hơn cả sói đó.”
Da đầu Michelle tê dại. Con mịa nó đây đến tột cùng là địa phương quỷ quái nào thế!
“Cậu nhìn nơi này xem.” Shona chỉ vào nơi hai mảnh gỗ giao nhau, “Chỗ này sau khi bị đụng phải đã hơi lỏng. Cậu chỉ cẩn tuỳ tiện lấy cái đinh gõ vài cái là được, mấy cái sau cũng tương tự, mảnh gỗ nào không dùng được nữa, thì cũng chỉ có thể làm cái mới. Cậu biết làm mấy cái này không” Shona nghiêm túc hỏi cậu.
“Không thành vấn đề.” Michelle không suy nghĩ đã thốt ra. “Nhưng tôi có một câu hỏi, vì sao tôi phải giúp anh làm mấy cái này” Cậu hất đầu lên, khiêu khích nhìn Shona.
Shona đột nhiên cảm thấy tính cách của cậu rất trẻ con. Khẽ cười ra tiếng, “Tôi nghĩ cậu sẽ cam tâm tình nguyện giúp đỡ để khỏi phải ngồi mốc meo ở hành lang.”
“Nhưng tôi không muốn bản thân phải khổ cực vào việc này.” Michelle thấy hơi lo lắng bất an, nói thật cậu có chút sợ hãi đối với mấy sinh vật hung ác độc địa hơn sói chưa từng gặp mặt này.
Shona nghiêm túc nhìn cậu, đột nhiên khẽ bật cười, “Cậu sợ đám chó hoang đó”
Thoáng cái bị nói trúng tâm sự, mặt Michelle đầy hắc tuyến, “Là anh nói hung ác độc địa hơn cả sói!” Cậu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nếu cậu sợ thì quên đi.” Shona có chút cưng chiều hứng thú vỗ vỗ vai cậu, xoay người đi vào phòng.
“Ây!” Michelle đuổi theo. “Tôi không muốn làm không công cho anh!”
Khoé miệng Shona hơi nhếch lên, độ cung đó phảng phất như muốn nói với Michelle: đồ nhát gan, đồ nhát gan.
Michelle ảo não đuổi tới phòng bếp, “Anh!” Cậu đưa tay chỉ vào Shona rồi lại không biết nói gì.
“Cậu có thói quen không khống chế cảm xúc của mình à” Thái độ thản nhiên của Shona khiến Michelle gần như chán nản.
Michelle trơ mắt ếch.
“Được rồi, vậy tôi đi làm thay cậu là được.” Shona chỉ chỉ cái chậu trong tay, “Mười phút nữa lấy ổ bánh mì trong lò ra, sau đó cho cái này vào trong. Có thể làm được chứ”
“Đương nhiên…” Michelle kinh ngạc nhận cái chậu, có phần không theo kịp tiết tấu.
Cậu một mặt trông lò nướng một mặt len lén xuyên qua khung cửa sổ ở phòng bếp nhìn trộm Shona bên ngoài kia.
Shona đang nhanh nhẹn sửa sang lại hàng rào, hàng năm chỉ có lúc này anh mới cho bản thân mình được nghỉ, trở về nghỉ ngơi, sửa sang. Kì thực Michelle không hiểu lắm, những chuyện vụn vặn nơi này đối với Shona mà nói là sự vui vẻ không gì bì được. So với mấy chuyện của Michelle thì còn quan trọng hơn gấp bội. Mảnh đất này có hạnh phúc mà anh sở hữu.
Anh có thể cảm nhận được ánh mắt truy đuổi của Michelle, nhưng ngoài ý muốn là anh lại không hề cảm thấy khó chịu, luôn có một loại xúc động muốn cười khiến khoé miệng anh hơi nhếch lên. Anh nghĩ, tới ngày nào đó phải giết Michelle, có lẽ anh sẽ thấy hơi tiếc nuối ha, một sinh mệnh tươi sống, anh khẽ lắc đầu, nghề sát thủ này rất dễ bị nhân tính hoá, nhưng Michelle trong lòng anh càng ngày càng rực rỡ, càng nhày càng giống một người…
Không nên sống chung quá lâu như thế… đáy lòng anh tự đánh giá hành vi của chính mình, có lẽ đây là một lần tuỳ hứng hiếm hoi của anh ha. Nhưng, nhiều năm như thế, có tuỳ hứng một chút hẳn cũng không ảnh hưởng gì đến toàn cục…
Tiếng chuông của lò nướng cuối cùng cũng khiến Michelle thu hồi lại tầm mắt dính trên người Shona, cậu vội vàng đeo bao tay bưng khay ra, một mùi sữa phả vào mũi khiến nước miếng cậu chảy ròng ròng. Cậu nhớ lại lời Shona dặn, được rồi, bỏ cái này vào đây.
Sau khi Shona sửa xong hàng rào, xoay người lại liền thấy Michelle cầm tách cà phê dựa vào song cửa sổ, quang minh chính đại mà nhìn anh.
“Xong việc rồi à Chàng thợ mộc.”
Shona cười cười, “Cậu đã bỏ lỡ một công việc thú vị.”
Michelle cười xoà, cúi đầu uống cà phê, khẽ lẩm bẩm: “Nhưng tôi không bỏ lỡ phong cảnh đẹp.”
Shona vòng qua phòng khách đi vào bếp.
Vừa vào bếp anh liền thấy cái chậu trong lò nướng kia, anh ngây ngẩn cả người, “Sao cái kia lại ở trong lò nướng”
“Anh bảo mười phút sau lấy cái này ra, sau đó bỏ cái kia vào. Còn nhớ rõ không”
…Shona thấy hơi nhức đầu. “Lò nướng không đặt nhiệt độ và thời gian cậu không cảm thấy kì quái sao”
“A Tôi không biết đặt thời gian và nhiệt độ a!”
Shona thở dài, anh vốn là nói cho nước sốt chuẩn bị sẵn này vào trong bánh mì đã nướng chín kia…
“Tuy tôi cũng cảm thấy cứ đặt vào lò nướng như thế thì hơi kì kì, nhưng tôi nghĩ chắc anh có ý đồ đặc biệt nào đấy, ví như muốn mượn độ ấm và hương thơm còn lưu lại trong lò để nước sốt có mùi vị hơn chẳng hạn”
Shona bất đắc dĩ kéo chậu ra, “E rằng yêu cầu kì quái hơn nữa cậu cũng nghe theo.”
“Yêu cầu kì quái hơn” Michelle đột nhiên nhớ tới căn phòng thần bí trên gác xép kia, “Lẽ nào anh có sở thích kì quái gì à”
“…Đi ra ngoài.”
Người đang yêu trung bình chỉ số thông minh sẽ giảm xuống 40%.
Shona phát hiện đồ ăn đã tiêu hao khá nhiều, anh để lại một tờ giấy ngay trước giường Michelle rồi lái xe rời đi.
Thế là Michelle ngồi ở phòng khách mắng mỏ gần như cả một buổi sáng.
Chán nản tiếp nhận sự thực mình đã để lỡ dịp có thể cùng ra ngoài câu thông, cậu thậm chí còn không có cơ hội nói những món cậu muốn mua với Shona!
Ngồi trong phòng khách bật TV, buồn chán hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Cậu chán ghét nhìn những chấm mốc meo lấm tấm trên sàn nhà, nghĩ đến căn phòng này vào một ngày nào đó có thể sẽ trở thành nơi chôn thân của mình, cậu thật muốn châm một mồi lửa thiêu trụi nơi đây luôn!
Giơ tay nhìn nhìn điếu thuốc trong tay, cậu thật hi vọng trong này có ma tuý.
Trong TV có tiết mục tin tức cậu quen thuộc, hình như từ ngày cậu đến không có ngày nào TV ngừng đưa tin tức về cậu, mấy trang cộng đồng thiếu chút nữa nổ tung lúc đó cũng không thấy đăng thêm tin mới. Xem ra Rogers làm việc rất tốt. Nếu mãi cứ không lộ mặt có khả năng sẽ nhanh chóng bị người ta quên mất…
Nhất định Rogers rất lo lắng cho cậu, nhưng hẳn Shona đã lo lắng thoả đáng hết rồi ha, mượn một cái cớ thông minh mà hợp lí, khiến cậu bị nhốt tại đây lặng thinh không tiếng động không bị bất cứ cái gì gây rối. Bất kể chuyện gì rơi vào tay gia hoả kia đều sẽ trở nên ngay ngắn có trật tự, gia hoả luôn bình thản mà lí trí…
Michelle nằm trên sô pha, nhìn làn khói lững lỡ trong không khí, nghĩ đến khuôn mặt Shona. Không biết lúc nào mới có thể thấy bộ dáng kích động của gia hoả kia nhỉ Gia hoả kia cũng sẽ có lúc cao trào Nói lời thô tục chứ
Hắt xì liên tục, Shona theo thói quen nhíu mày, rời khỏi siêu thị, anh đứng trên quảng trường rộng của một trấn nhỏ gọi một cú điện thoại.
“Ngài Zaks Gần đây ngài vẫn khoẻ chứ”
“Tôi khoẻ, việc làm ăn thế nào” Shona dựa lưng vào buồng điện thoại, thờ ơ nhìn người qua đường.
“Có một ủy thác, tuần trước có người liên hệ đến, tôi đã điều tra xong rồi, muốn tiếp nhận không”
“Đẩy đi, tôi đang nghỉ phép.”
“Đợt nghỉ phép năm nay đã bắt đầu rồi sao Vẫn ở nhà gỗ”
“Đúng vậy.”
“Được rồi, tôi sẽ sắp xếp giúp anh. Nghỉ phép vui vẻ.”
“Cám ơn, cô cũng chú ý giữ gìn sức khoẻ.”
Michelle cầm điếu thuốc cuối cùng trong tay, tâm không cam tình không nguyện mà dụi lên mặt đất. Không có thuốc thấy thật trống rỗng khó chịu a.
Cậu trở mình, khoé mắt thoáng liếc qua tàn thuốc trên mặt đất, khinh thường ý nghĩ nhặt lên hút tiếp trong đầu, cậu ép buộc bản thân thả lỏng tinh thần tập trung vào TV.
Phòng khách vang lên tang tang, cậu nhìn thoáng qua cầu thang thông thẳng lên gác xép, lại đi tìm thử là được rồi.
Dưới đất, trên tủ, trong hòm, nóc giá.
Tất cả đều tìm hết, Michelle uể oải rủ đầu. Thượng đế phù hộ Shona sẽ mang thuốc lá về, nếu không cậu sẽ phát điên ở cái nơi quỷ quái này mất.
Nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt bên phòng đối diện, Michelle đi xuống tầng.
Dừng lại một chút, cậu lại lùi về.
Shona không ở đây, lẽ nào thượng đế cho cậu cơ hội để thoả mãn lòng hiếu kì!
Cậu nhìn chăm chăm vào cách cửa đóng chặt, một cái khoá cũ kĩ, cậu liếm liếm môi. Thẻ tín dụng là biện pháp tốt nhất.
Nhanh như cơn lốc chạy về phòng mình tìm trong mấy cái túi áo cậu mặc đến đây, tìm một hồi. “Ya!”
Xông lên lầu, cậu bình tĩnh thả chậm hô hấp. Lặng lẽ tự hỏi mình, Michelle mày thực sự muốn xem sao Đây là bí mật của người ta! Bên trong này có thể có thức rất đáng sợ! Có thể giống như cố sự của Yêu Râu Xanh!
Michelle mày thực sự muốn xem sao
Lại nhìn qua cánh cửa kia, đây là một cánh cửa bí mật đang đóng kín.
Đúng vậy, cậu phi thường muốn xem!