Mấy câu thu đi thu lại vài lượt, nghe đến không còn có khuyết điểm nhỏ nhặt nào nữa, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy giọng mình kết hợp với Ngủ Ngon có chút rùng mình.
Thôi được, hãy thông cảm cho biểu hiện “không có tương lai” của fan não tàn lần đầu được thần tượng coi trọng đi.
Mà “có tương lai” mới không giống phong cách của cậu.
Có điều, tần suất liên hệ giữ hai người đột nhiên lại tăng cao.
Đầu tiên là đại thần nhắn qua wechat, hỏi cậu âm thu được thế nào, sau đó chuyện trò linh tinh ngày càng nhiều.
Nhưng mà nội dung chuyện phiếm của đại thần làm cho Lý Nghi cảm thấy hình như hai người đâu có thân thiết tới mức độ đó.
Ngủ Ngon: [ảnh Husky đội mũ len] cái này rất giống cậu đúng không!
Lý Nghi: …
Dù mũ len cậu đội đúng là loại này, nhưng cậu giống Husky chỗ nào hả !
Vừa nghĩ tới bạn nhỏ Husky ngô ngố, đáy lòng Lý Nghi dâng lên nỗi buồn sâu sắc.
Hóa ra trong mắt đại thần cậu với Husky là đồng loại sao.
Hay có lúc đột nhiên nhắn một câu : thấy Túy Túy bảo lúc ngủ cậu đều nghe nhạc tôi hát ?
Lý Nghi : …
Những lúc như thế này thật muốn giết Uông Thần xong mổ bụng tự vẫn.
Chính vì chủ đề của sama luôn ba chấm như thế, Lý Nghi bình thường đều không chủ động pm trước.
Cho nên thời điểm rảnh rỗi phần lớn là ngây người nhìn điện thoại, thỉnh thoảng lại kiểm tra wechat xem mình có không cẩn thận out ra hay không.
Thật sự là rảnh đến phát ngán, cùng bạn bè đưa đi đẩy lại vài câu, chờ Ngủ Ngon nhìn thấy sẽ sủng hạnh cậu.
Đúng, sủng hạnh.
Cậu bây giờ có khác nào phi tần ngày xưa mỏi mòn đợi chờ quân vương sủng hạnh chứ.
Hôm nay, bạn nhỏ Lý Nghi dính mưa to bên ngoài, vội vàng tìm mái hiên của quán cafe bên cạnh trú mưa trong lúc chờ xe.
Dù sao cũng là đàn ông con trai, mắc chút mưa chẳng có gì to tát, nhưng quần áo trên người cũng bị ướt, dính dính khó chịu muốn chết. Trời mưa thế này taxi cũng khó bắt, Lý Nghi đứng chịu mưa một lúc, rốt cuộc từ bỏ. Mưa rơi ào ào, đăng một trạng thái.
“Không bắt được xe, quần áo ướt đến chết luôn !”
Không ngờ vừa post lên nửa phút, cái người thoắt ẩn thoắt hiện kia lại nhắn tới : “Đó có phải quán cafe bên hạnh trường Hạ Lộ không ? ”
Lý Nghi kinh ngạc, mở lại hình chụp ra nhìn.
Ảnh mờ ảo như thế mà cũng nhận ra được ?
Lý Nghi : sama làm sao anh biết ?
Ngủ Ngon : tôi ở gần đó.
Lý Nghi : [giật mình]
Đối phương không trả lời, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm tình bối rối của Lý Nghi.
Ngủ Ngon đại thần tự nhiên lại ở gần đây, lại cũng không xa nhà cậu lắm.
Vậy nếu về sau cậu thường xuyên tới khu này chơi…không chừng có thể gặp anh ấy thật?
Bối rối, mưa to như trút nhìn cũng thấy đáng yêu hơn nhiều.
Thậm chí bắt đầu thấy may mắn vì bị mắc mưa không về được.
…Mộng Đẹp-sama hình như bắt đầu trở nên biến thái.
Nụ cười ngu ngốc trên mặt Lý Nghi mãi không biến mất, từ phía xa một chiếc xe chậm rãi tiến lại, cuối cùng dừng bên cạnh cậu.
Lý Nghi khó hiểu nhìn, tiếc là cách một lớp kính cùng tầng tầng lớp lớp mưa chỉ có thể nhìn thấy thoáng một bóng người mà thôi.
Nghĩ người ta muốn vào quán cafe, Lý Nghi rất biết điều mà dịch sang hai bước.
Không ngờ cửa xe không mở, mà kính lại hạ xuống, mưa lập tức tạt vào xe, nhưng người bên trong lại nở một nụ cười vui vẻ : “Lên xe.”
Lý Nghi: “…”
“Mộng Đẹp-sama, không biết tôi là ai sao? Tôi nhớ Túy Túy có nói, cậu đã xem ảnh chụp của tôi trong điện thoại cô ấy xem rồi mà.”
Lý Nghi đơ người ngay tại chỗ: “Ngủ…Ngủ Ngon đại thần?!”