Phía trong lễ đường:
Em bình tĩnh cái coi! Làm gì mà giống như chuẩn bị lên pháp trường vậy, cười cái xem nào, cứ nhăn nhó thế.
Nhưng mà… em run quá!
Run cái gì mà run, bĩnh tĩnh đi, đến lúc trao nhẫn cẩn thận không đánh rơi nhẫn là mất mặt lắm đó! À để anh đi lấy nước cho em.
Anh à…nói yêu em đi….- Cô ôm chặt lấy anh.
Em sao vậy hả, sao từ tối hôm qua tới bây giờ toàn nói những điều lạ lùng ?- Giong anh hơi khó chịu.
Anh à, chỉ lát nữa thôi chúng mình sẽ là vợ chồng phải không anh?
Ừ!- Anh gỡ cô ra, hôn nhẹ lên trán rồi bước ra bên ngoài.
Anh à…đừng hận em…em yêu anh nhiều lắm…em xin lỗi Hạo Kì!
Flashback:
Đồng hồ điểm 8 giờ sáng, khách khứa đã đến đông đủ, Tiểu Mi ngồi phía trong lễ đường, cô đưa tay chỉnh lại mái tóc, thì một giọng nói trầm ấm từ phía sau vang lên.
Huyền Mi, hôm nay em thật xinh đẹp.
Cô lập tức quay người lại, thì ra là Thanh Tùng.
Dạ, cảm ơn anh Thanh Tùng.
Mi à, dạo này em có còn liên lạc với ba em không?
4 năm nay em không còn biết tin tức gì về ba nữa rồi, mà sao vậy anh!
À không có gì, anh thấy lạ khi có một bức thư gửi đến kèm theo một chiếc nhẫn, mà tên người gửi đến lại chính là tên ba em.
Thật sao? Anh có mang nó không, đưa cho em.
Không có gì đâu, chắc là có gì nhầm lẫn thôi.- Thanh Tùng xua tay.
Anh, đưa nó cho em đi, được không?- Cô nhìn anh ánh mắt van lơn.
Thôi được rồi! Đừng nghĩ gì nhiều nhé!- Anh đưa cho cô một bức thư.
Tiểu Mi run rẩy đón lấy bức thư từ tay Thanh Tùng rồi mở nó ra. Dòng chữ đầu tiên khiến cô như nghẹt thở.
Thương gửi Huyền Mi, con gái yêu của ba!
Bao lâu nay không thể tới thăm con được, ba thật sự xin lỗi con, ba biết là một người ba tồi, ba đã không thể làm tròn trách nhiệm là chăm sóc con, Huyền Mi!!! Trước đây, ba đã từng tự hứa với lòng mình rằng sẽ để mẹ con được sống trong hạnh phúc, không để mẹ con phải rơi thêm một giọt nước mắt nào vì ba…Nhưng, ba không làm được…. Huyền Mi, con à! Con có thể ghét bỏ hay căm hận ba, vì ba là một người ba bất tài vô dụng, hèn nhát đến mức phải bỏ lại mẹ con, người mà ba yêu nhất trên đời, và bỏ lại con đứa con gái bé bỏng ngây thơ tội nghiệp, l& là cả thế giới của ba… Nhưng ba chỉ mong con biết một điều, rằng dù ở nơi đâu ba vẫn sẽ luôn dõi theo con, luôn bên cạnh con...Vì ba…ba yêu thương con hơn tất cả mọi thứ trên đời này.
Con à, ba sẽ đi xa một thời gian, trước khi đi, ba muốn gặp con. Ba chờ con ở căn nhà xưa kia gia đình mình từng sống ba sẽ bay vào lúc 10h sáng thứ 7 tuần này, con hãy đi một mình hoặc cùng với người đáng tin cậy nhé. Ba mong con!!
Hà Vương Hoàng-
Tiểu Mi sừng sờ, lá thư trên tay cô đã rơi xuống đất từ lúc nào, nước mắt tuôn rơi. Đúng rồi, đó chính là nét chữ của ba, chiếc nhẫn đó chính là chiếc nhẫn của mẹ cô.
- Huyền Mi, em sao vậy?- Thanh Tùng chạy tới đỡ lấy cô, trước khi cô ngã quỵ.
- Anh à, em phải làm sao đây, em biết làm gì bây giờ??????????????
- Bức thư này là thật sao?
- …….
- Mi à, em nhớ ba lắm phải không?
- Uh!- Cô gật đầu
- Vậy thì, theo anh, em nên đi gặp ba đi, Hạo Kì sẽ hiểu cho em mà, đi gặp ba rồi về nói cho Hạo Kì vẫn chưa muộn đâu, Hạo Kì yêu em mà, nó sẽ thông cảm thôi.
- ……………………
- Nếu đi, thì lát nữa anh tới đưa em đi
( End Flashback)
***
Đồng hồ điểm 9h sáng
-Cô dâu của chúng ta đâu rồi, mọi người,cô dâu của chúng ta đi đâu rồi.
Tiếng một cô nhóc tầm 16, 17 tuổi gào lên.
Mọi người nháo nhào lên tìm cô ,mọi ngóc ngách xó xỉnh trong khách sạn, nhưng không thấy.
***
Tại gara ô tô của khách sạn.
- Em xong chưa, mau lên, đội mũ vào, che mặt đi- Tiếng Thanh Tùng thúc giục.
- Đây, em xong rồi.- Tiểu Mi bước ra từ phòng thay đồ dành cho lễ tân khách sạn
- Ổn rồi, chúng mình đi thôi- Thanh Tùng nắm lấy tay Tiểu Mi kéo cô ra chiếc xe Audi bạc.
- Buông cô ấy ra- Một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên.
Tiểu Mi quay lại, Hạo Kì đứng đó ngay trước mặt cô và Thanh Tùng, đôi mắt của anh như có lửa cứ nhìn chằm chằm về phía Tiểu Mi và Thanh Tùng.
-Có nghe thấy không hả? Buông tay ra ngay- Hạo Kì lao đến túm lấy cổ áo Thanh Tùng.
“ Bốp”
Nắm đấm của Hạo Kì rơi thẳng vào mặt Thanh Tùng.
- Thanh Tùng!- Tiểu Mi hoảng sợ hét lên. Cô vội vàng chạy tới đỡ anh dậy.
- Em làm gì ở đây? Quay về lễ đường đi.- Hạo Kì nhìn cô bình tĩnh, bình tĩnh một cách kì lạ. Cô bối rối nhìn anh
1s…………….20s
Một đám người chạy tới
- Đi thôi Mi!- Thanh Tùng kéo tay cô ra chỗ chiếc xe Audi bạc. Tiểu Mi mím chặt đôi môi quay lại nhìn Hạo Kì.
- Hạo Kì à! Em xin lỗi….
Hạo Kì đứng yên đó, đôi chân anh đổ sụp xuống nền đất. Giong anh nghẹn lại.
-Em đứng lại đó cho anh…Nếu em đi với thằng khốn đó thì đừng bao giờ nhìn mặt anh nữa
Nhưng anh chỉ thấy bóng cô tiến về phía trước, cô quay lưng lại với anh.
- Đồ ngốc kia. Đứng lại đó cho anh!!!
- ……………………
- Đồ ngốc! Đứng lại cho anh!!!
-Đồ ngốc!Đứng lại cho anh!!!- Giong anh nhỏ dân nhỏ dần
….
Anh cô đơn đứng đó
Bóng anh đổ sụp xuống nền
Anh lạnh lùng nhìn cô
“ Nếu em đi với nó, đừng bao giờ nhìn mặt anh nữa”
Tuy nhiên…
Cô vẫn rời khỏi đó cùng Trần Thanh Tùng…
…
Cánh cửa lễ đường mở ra…hai bên toàn là người, những ánh mắt chúng phúc từng nụ cười mãn nguyện…Nhưng nụ cười tắt ngấm chỉ ngay sau đó. Những tiếng xì xào bắt đầu vang lên.
- Cô dâu đâu rồi?
- Sao chú rể vào có một mình thế?
- Có chuyện gì xảy ra rồi sao?
Hạo Kì bình tĩnh bước từng bước vào trong lễ đường, khuôn mặt anh lạnh lùng không biểu lộ chút cảm xúc. Anh bước lễ đường bên cạnh vị cha già phúc hậu rồi chậm rãi nói.
-Do có một vài rắc rối nhỏ với cô dâu của tôi, nên đám cưới của chúng tôi sẽ hoãn lại. Rất xin lỗi quý vị và mong quý vị thông cảm cho sự sơ suất này của tôi.
Những tiếng ầm ĩ lộn xôn lại vang lên. Mọi người bất ngờ trước đám cưới kì lạ này. Moi người dần tản ra về hết.
Hạo Kì cũng bước ra khỏi lễ đường. Anh lái xe đến vũ trường, anh nốc rượu liên tục từ li này đến li khác.Phẫn nộ, tức giận, điên tiết, lòng tự trọng của một thằng đàn ông bị xúc phạm ghê gớm.
Hạo Kì rời khỏi vũ trường, trời đổ mưa tầm tã, cơn mưa lạnh buốt không xoa dịu cơn giận trong anh mà hình như càng làm anh điên tiết. Anh lái xe về nhà. Quản gia Kim ra mở cửa cho anh
- Thiếu gia!
- Sao?
- Vân tiểu thư đang đợi cậu trong nhà
- Tôi biết rồi.
Anh chậm rãi bước vào, Thúy Vân đang ngồi trong phòng khách, từ tốn đưa li trà lên miệng hớp một ngụm.
- Em về nước từ khi nào thế?
- Chào Hạo Kì, lâu lắm rồi không gặp, đám cưới thế nào cô dâu đâu rồi, anh chắc là hạnh phúc lắm đây.
- Nếu em đến đây để nói chuyện đó thì làm ơn về cho, anh mệt, không tiếp em được đâu.
Ả chợt cười lớn.
- Con nhỏ bần tiện đó, có tầm ảnh hưởng lớn tới anh thật, vừa nhắc đến nó mà anh đã mất bình tĩnh rồi, đây đâu phải phong thái của thiếu gia Vương Hạo Kì đâu!
- Em muốn gì!
- Em muốn giúp anh, không phải anh yêu con đó sao, vậy mà nó dám bỏ anh, đúng là không biết thân biết phận. Vậy thì sao anh phải buồn, phải đau khổ như vậy, người đáng và phải chịu đau khổ là nó chứ không phải anh.
- Nhưng không sao, còn có em mà, em yêu anh nhiều lắm, nên em sẽ giúp anh trả thù, đừng buồn nữa Hạo Kì của em.- Thúy Vân ôm lấy Hạo Kì, cảm nhận được đôi vai anh đang run rẩy, anh đứng không còn vững nữa.
- Anh xin lỗi, anh sai rồi, hãy tha thứ cho anh.- Anh run rẩy tựa vào vai Vân
- Anh không cần xin lỗi đâu, cưới người mình yêu thì có gì là sai chứ, nói thế không sợ “ cô ấy” buồn sao?
-Cô ta …………từ bây giờ cô ta chẳng là gì của anh cả, anh chẳng còn yêu thương gì cô ta nữa, Vân à, hãy tin anh, anh sẽ cắt đứt hết quan hệ với cô ta. Bây giờ anh chỉ còn em thôi, xin em, tha thứ cho anh. Anh là thằng ngu, thằng tồi, anh đã phản bội em, xin em, cho anh một cơ hội.
-Không thể như vậy được, cô ta làm anh đau như vậy, thì làm sao anh có thể tha thứ cho cô ta được. Anh phải khiến cô ta đau khổ, đau khổ hơn anh gấp vạn lần, phải để cô ta sống không bằng chết.
-Ý em là………………..
Ả nhìn anh cười thâm hiểm.
-Vương Hạo Kì, anh và nó đã làm đám cưới rồi phải không, thế thì từ bây giờ nó thành “ con rối” của anh rồi……. anh muốn trả thù lắm phải không, vậy thì em sẽ giúp anh trả thù.
Hạo Kì mỉm cười chua chát, tâm trạng của anh lúc này thật tồi tệ, lòng tự trọng bị tổn thương ghê gớm. Từ trước đến giờ chưa ai dám đối xử với anh như vậy, kẻ đó là ai, cũng phải chết, cho dù đó là Tiểu Mi.