Ngược lại thì Lục Kim Uyên bị ép nói không ít chuyện, bởi vì có người liên tục hỏi về chuyện của Tô Quyết.
"Lục ca, anh cùng Tô Quyết quen nhau, tại sao lại không nói cho chúng tôi biết?"
Sau bữa tiệc lần trước, cả đám đã biết Lục Kim Uyên cùng Tô Quyết quen nhau, nhưng mỗi quan hệ của hai người không được công khai. Lục Kim Uyên im lặng không một tiếng động liếc mắt nhìn Tô Quyết, thế nhưng Tô Quyết lại nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng thích thú thật giống như đang nghe chuyện về người khác chứ không phải chuyện của mình.
"Đây là chuyện riêng của chúng tôi." Lục Kim Uyên từ trước đến giờ chưa bao giờ thích đón ý nói hùa với bọn họ về chuyện tình cảm của mình.
"Ha ha ha... Lục ca, anh nói như vậy, không sợ Cố Pháo của anh cảm thấy buồn sao?" Cậu bạn 0 ngồi ở bên trái ở Kim Uyên lên tiếng, cậu ta cảm thấy Lục Kim Uyên cũng không phải người kiên định không thể phá như bọn họ nói trước kia, trước mặt nhiều người như vậy đối xử thân mật với Tô Quyết. Chỉ cần tiểu 0 đủ nỗ lực, sẽ không có 1 không thể lay chuyển.
Lục Kim Uyên biết rõ khẩu vị của Tô Quyết, liền múc cho Tô Quyết một chén chén canh, lại dùng muôi vớt hết hành lá trong chén ra: "Tôi không cảm thấy cậu ấy sẽ buồn."
Có người hỏi Tô Quyết hiện tại có đối tượng hay không, Tô Quyết lắc đầu một cái: "Tạm thời không muốn tìm đối tượng."
Thời điểm tan cuộc, có người đề nghị đi tăng hai, kỳ thực là mang ý nghĩa, đêm nay sẽ lăn giường với người mình muốn. Người nhue Tô Quyết không thích điều này, liền lựa chọn về nhà trước, Lục Kim Uyên cũng không có ý định sẽ lăn giường với người khác, liền đề nghị đưa Tô Quyết trở về: "Tôi đưa em về."
Vốn dĩ Ứng Phi tràn đầy phấn khởi tham gia tăng hai, nhưng lại bị Vu Mân một mặt âm trầm kéo đi. Nhìn sắc mặt của Vu Mân, Ứng Phi nghĩ có phải là mình đã làm quá, liền mang lên bộ dạng bé ngoan theo gã rời đi.
Biết rằng đêm nay tránh không được việc phải uống rượu, Tô Quyết cùng Lục Kim Uyên đều không lái xe lại đây. Trên thực tế cả hai đều không uống nhiều rượu, không ai dám rót rượu cho Lục Kim Uyên, có mấy lần người ta muốn rót rượu cho Tô Quyết, đều bị Lục Kim Uyên chặn trở về.
"Đi dạo với tôi một lúc?" Tô Quyết muốn đi hóng gió một chút. Lục Kim Uyên biết rằng gần đây có một cái hồ nhân tạo, liền dẫn Tô Quyết qua đó.
Chậm rãi đi dạo ven hồ, mùi rượu trên người Tô Quyết và Lục Kim Uyên đều được gió thổi bay, cảm giác say rượu cũng theo đó mà tiêu tán.
Đây thật ra là lần đầu tiên Lục Kim Uyên và Tô Quyết đi dạo với nhau một mình, bọn họ trước đây gặp nhau toàn là ở khách sạn hoặc là nhà của Tô Quyết, mỗi lần gặp nhau, ngoại trừ lên giường, vẫn là lên giường.
Gần đây Tô Quyết và Lục Kim Uyên có vẻ như đã tìm ra phương thức chung sống hoà hợp hơn, điều này cũng làm cho Tô Quyết cảm thấy được nhiều diện mạo khác của Lục Kim Uyên. Ngoại trừ lúc trên giường nhu tình mật ý, lúc làm cơm thì ôn nhu như nước, Tô Quyết còn thấy được Lục Kim Uyên mang khuôn mặt lạnh lùng của hắn đối với người khác, thấy được Lục Kim Uyên mang đến cho người khác một cảm giác ngột ngạt, hoặc là sự uy nghiêm tuyệt đối từ quyền lực của hắn.
Thế nhưng những điều đó cũng không khiến Tô Quyết cảm thấy hứng thú nhất, điều khiến Tô Quyết cảm thấy hứng thú nhất là...
"Làm bạn tình của anh, anh cảm thấy tôi sẽ không cảm thấy buồn sao?" Tô Quyết dừng bước, dùng tư thế quen thuộc và lười biếng tựa vào lan can bên hồ.
Đêm nay lúc người khác đặt câu hỏi, Lục Kim Uyên rõ ràng có thể nói cho người khác biết, Tô Quyết chính là Cố Pháo của hắn, thế nhưng hắn lại không nói.
Lục Kim Uyên cơ hồ ngả ngớn mà vuốt ve khuôn mặt Tô Quyết một lát, sau đó nâng cằm Tô Quyết lên, muốn nhìn rõ xem trong mắt Tô Quyết chứa cái gì: "Cần gì phải nói, tôi không muốn để cho người khác nhìn thấy em."
Thời điểm bị Lục Kim Uyên dùng một loại khí thế từ trên cao nhìn xuống Tô Quyết liền cảm thấy kinh ngạc, lại nghe được Lục Kim Uyên dùng loại thanh âm trầm thấp gợi cảm chậm rãi gọi tên cậu: "Tô Quyết."
Lục Kim Uyên đã sớm bỏ tay xuống, nhưng tiếng "Tô Quyết", như là một câu thần chú khiến cho Tô Quyết buộc phải ngẩng đầu, tùy ý để ánh mắt Lục Kim Uyên lưu chuyển trên khuôn mặt mình.
Gió nhẹ thổi lất phất khiến mặt hồ nổi lên từng đợt gợn sóng, bên hồ tối mịt không có mấy người, nhưng có thể nghe thấy tiếng còi xe tấp nập trên đường, thời gian như đông cứng lại trong một khắc, Tô Quyết lẳng lặng nghe Lục Kim Uyên nói ra câu nói kia: "Bởi vì không một ai không thích em, em quá mê người."
Bọn họ đứng ở giữa hai cột đèn có khoảng cách khá xa, là cái nơi ánh đèn yếu nhất trong khu vực sầm uất nhất của thành phố. Thế nhưng Lục Kim Uyên lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng, giọt nước mắt lăn ra từ mắt của Tô Quyết, ở trên mặt cậu vẽ ra một vệt nước mắt, thấy khoé miệng giương lên của Tô Quyết, lộ ra một nụ cười hoàn mỹ, đó là nụ cười hàng ngày hắn thường thấy nhất trên khuôn mặt của Tô Quyết.