• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Trương Vũ lại giả chết, Trương Manh lắc đầu cười. Đầu tiên, cô đi tìm một chỗ nghỉ ngơi, lấy lương khô đem theo ra ăn, nghỉ ngơi một lúc rồi mới tiếp tục chạy lên trên núi.

Đi được nửa đường, Trương Manh phát hiện đường lên đỉnh núi bị một nhóm giải phóng quân chặn lại.

Đi lùng cả bốn hướng, sau khi xác định đây là con đường duy nhất để lên núi, Trương Manh đành nhắm mắt liều lĩnh xông về phía trước.

Cô còn chưa tới gần, đồng chí giải phóng quân đứng canh ở đó đã ngăn lại.

"Đứng lại, làm gì đấy!"

Trương Manh tiến về phía trước, mỉm cười trả lời: "Chào chú giải phóng quân, tôi vào đây hái thuốc, có thể để tôi qua được không?"

"Hái thuốc? Không được, ngọn núi này đã bị chúng tôi trưng dụng rồi, cô đến nơi khác hái thuốc đi." Đồng chí giải phóng quân đáp.

Trương Manh thấy đối phương hoàn toàn không muốn cho cô qua, nói thế nào cũng muốn gây khó dễ cho cô, cũng không biết Tam Cẩu đã đi đường nào lên núi.

Ngay lúc cô sốt ruột đến nỗi sắp dứt tóc xuống thì có một giọng nói quen thuộc từ phía trên vọng xuống: "Có chuyện gì thế?"

Đồng chí giải phóng quân lập tức kính cẩn lễ phép trả lời: "Thưa tiểu đoàn trưởng, là một nữ đồng chí muốn lên núi hái thuốc."

Trương Manh nghe thấy giọng nói này, mới đầu không nhớ ra là ai, đến khi giọng nói này vang lên một lần nữa, cô mới nghĩ ra tại sao giọng nói này lại quen thế. Chẳng phải là giọng của người đàn ông đẹp trai giúp đỡ cô lần trước hay sao?

"Này, là tôi, tôi là Trương Manh, lần trước chúng ta đã gặp nhau, anh còn nhớ không?"

Vì cứu người, bây giờ Trương Manh không nghĩ ngợi gì nhiều, vượt qua đồng chí giải phóng quân, chạy đến chỗ người đàn ông đang đứng trên núi, la lớn.

Cố Minh Đài đứng trên cao cau mày, trong lòng hơi chấn động. Khóe miệng anh hơi cong lên, xem ra những chuyện trời định quả thực có muốn tránh cũng không tránh được.

"Tôi biết cô ấy là ai, để cô ấy lên đây đi." Cố Minh Đài nói với đồng chí giải phóng quân đang ngăn Trương Manh.

Trương Manh thấy đồng chí giải phóng quân đang chặn đường cô sững ra, cô vội vàng đẩy anh ta ra, chạy lên trên.

Loáng cái, Trương Manh đã đứng trước mặt Cố Minh Đài, toét miệng cười ngượng ngùng: "Chào anh, chúng ta lại gặp nhau rồi."

"Đúng thế, không ngờ nhanh như vậy mà chúng ta đã gặp lại nhau, cô đến đây làm gì?" Cố Minh Đài cười hỏi.

"Một người anh của tôi bệnh rồi, trước khi anh ấy mắc bệnh đã đến ngọn núi này. Tôi nghĩ anh ấy bị tà khí nhập vào người, đụng phải thứ gì không nên đụng ở trên núi nên tới đây xem xem liệu có thể tìm ra cách trị bệnh hay không."

Trương Manh giải thích ngắn gọn nguyên nhân mình lên núi với anh.

Cố Minh Đài nghe xong, mím môi: "Hóa ra trong đám người lên núi trộm mộ đêm hôm trước còn có anh trai cô à."

"Trộm mộ? Sao có thể chứ, anh tôi là thợ săn, sao có thể là trộm mộ được?"

Cố Minh Đài cười: "Cô hiểu được bao nhiêu về người anh trai kia của mình?"

Thấy anh hỏi như vậy, Trương Manh sửng sốt. Nói thật lòng, quả thực là cô không biết gì về Tam Cẩu cả, chỉ biết anh ta là một thợ săn.

Thấy cô không đáp lại, Cố Minh Đài cười: "Đi thôi, tôi đưa cô đi." Nói rồi, anh quay người đi lên núi.

Trương Manh ngẩn ra một lát, sau đó đuổi theo sau Cố Minh Đài.

Đến đỉnh núi, đầu tiên cô nhìn thấy một bãi cỏ bằng phẳng, đi thêm một đoạn nữa thì đến một sơn động rất lớn.

Trương Manh đi theo Cố Minh Đài tiến vào sơn động kia.

Vào rồi Trương Manh mới phát hiện hóa ra sơn động này là căn cứ địa của đám Cố Minh Đài.

Bên trong bày đầy máy móc, cũng có rất nhiều người đang làm việc ở trong đó. (App TYT)

"Trong đây chính là một ngôi mộ lớn, chúng tôi vốn định điều tra rõ ràng trước đã rồi mới đi vào, nhưng hôm trước có một nhóm trộm mộ ghé thăm, chúng tôi đành phải xuống sớm hơn. Cô tới khéo thật đấy, đúng lúc chúng tôi đang chuẩn bị đi. Cô có hứng thú cùng chúng tôi xuống thăm dò cho rõ ngọn ngành không?"

Trương Manh nhìn vẻ mặt tươi cười của Cố Minh Đài, không hiểu sao cô lại có suy nghĩ hình như ngay từ đầu anh đã đoán được là cô muốn xuống đó.

Nhưng chỉ một loáng cô đã vất suy nghĩ này ra khỏi đầu, bây giờ không phải là lúc để cô nghĩ những điều này.

"Đương nhiên là muốn xuống rồi, bây giờ chúng ta xuống luôn sao?"

Cố Minh Đài không hề kinh ngạc với quyết định của cô, lập tức gật đầu: "Phải, bây giờ xuống luôn, lát nữa lúc đi xuống cô đi đằng sau tôi đi, nhớ kỹ, nhất định không được đi lung tung. Bởi vì bây giờ chúng tôi cũng không biết được ở trong đó có những thứ gì nữa."

"Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận."

Cố Minh Đài dặn dò cô xong, chưa được bao lâu thì có một đồng chí giải phóng quân qua đây thông báo cho bọn họ biết có thể chuẩn bị xuống mộ rồi.

Đến lúc này Trương Manh từ nãy tới giờ vẫn luôn đi đằng sau Cố Minh Đài mới biết, hóa ra cửa hang chính là lối vào mộ.

Chẳng trách bọn họ lại đóng căn cứ ở đây, thì ra là do nguyên nhân này.

Không lâu sau, Trương Manh và đám người áp chót đi sau những người dò đường, cả đoạn đường đều bình an vô sự mà tiến về phía trước.

Nhưng ngay lúc bọn họ sắp đến cửa mộ, nhóm đi trước đột nhiên ồn ào lạ thường.

"Cô đứng yên đây, tôi đi xem xem." Là người lãnh đạo chính, Cố Minh Đài muốn đi lên xem xét tình hình, nhưng lại không yên lòng về Trương Manh. Trương Manh thấy mình là người đi sau cùng, đằng sau không còn ai nữa, tim cô đập mạnh, cô vội vã lắc đầu: "Không, tôi đi cùng anh."

"Cô chắc chắn muốn đi với tôi chứ? Nói không chừng ở đằng trước đang có nguy hiểm!" Cố Minh Đài không khuyên nhủ cô, anh chỉ mỉm cười nói vậy với Trương Manh.

Trương Manh hé môi cười: "Đã xuống đến đây rồi, chỗ nào mà chẳng nguy hiểm, nếu tôi sợ thì đã chẳng xuống đây với anh."

Cố Minh Đài nói: "Được thôi, đi theo tôi."

Trương Manh ngẩn ra, Cố Minh Đài đi được vài bước rồi mà cô vẫn chưa hoàn hồn đuổi theo.

Cố Minh Đài đi được mấy bước quay đầu lại thì phát hiện cô gái ở đằng sau vẫn chưa đi theo mình: "Sao thế?" Anh nhìn cô đầy khó hiểu.

Lúc này Trương Manh mới khôi phục tinh thần, lắc đầu: "Không có gì, tôi chỉ không ngờ là anh sẽ đồng ý nhanh như thế, tôi còn tưởng thuyết phục anh cho tôi đi theo sẽ khó lắm chứ."

"Tôi trông thì có vẻ khó nói chuyện, nhưng thực tế tôi lại là người rất hiểu chuyện, nếu cô đã muốn đi thì tôi có khuyên mấy cũng vô dụng, thà đồng ý để cô đi theo còn hơn." Cố Minh Đài cười, giải thích nguyên nhân tại sao mình lại đồng ý nhanh như vậy.

Trương Manh mỉm cười nhìn theo bóng lưng anh, không ngờ rằng người đàn ông này thật thú vị.

Hai người một trước một sau đi tới chỗ nhóm giải phóng quân đang ồn ào ở phía trước: "Xảy ra chuyện gì?"

Vừa tới nơi, Cố Minh Đài đã hỏi các chiến sĩ đang loạn cả lên.

"Tiểu đoàn trưởng, phía trước có thứ gì đó, chúng tôi, chúng tôi nhìn thấy, nhìn thấy quỷ, đáng sợ lắm." Anh giải phóng quân đáp lời mặt tái mét như tờ giấy trắng.

"Đúng thế, đúng thế, chúng tôi cũng nhìn thấy, đáng sợ lắm, là ma nữ, nó còn cười với chúng tôi nữa, còn gọi chúng tôi mau mau vào chơi cùng nó. Dọa chết bọn tôi rồi. Tiểu đoàn trưởng, chúng ta đừng đi vào nữa, sợ lắm." Lại có thêm một anh lính nữa nói với vẻ kinh hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK