Vào đến phòng khách, nhìn thấy chiếc ghế sofa Tâm Nghiên mừng đến muốn rơi nước mắt. Cúi người vội vã đặt Vương Niệm Từ nằm xuống, hơi thở nhè nhẹ lại pha lẫn chút mùi rượu của anh vô tình phả vào mặt cô.
Tâm tư thiếu nữ thiếu điều nhộn nhịp.
Bóng đèn vàng trong phòng khách bật sáng, không quá chói mắt vừa đủ để Tâm Nghiên có thể nhìn thấy hàng mi dài của Vương Niệm Từ run rẩy, hình như là tư thế nằm không thoải mái khiến hai đầu lông mày của anh nhíu chặt vô tình làm gương mặt người đàn ông hiện ra tia lạnh lùng cùng bất mãn.
"Chị dâu, em đi lên ngủ đây." Vương An cúi người thay xong dép đi trong nhà thì chạy vùn vụt lên lầu, như sợ Tâm Nghiên sẽ gọi cậu lại.
Tâm Nghiên còn đang bận nhìn Vương Niệm Từ lên không hề để ý đến tiểu thịt tươi "mất dậy" kia. Đợi cánh cửa trên phòng đóng "rầm" lại một tiếng, Tâm Nghiên khẽ thở ra một hơi chống tay xuống ghế muốn đứng lên.
Ngay từ đầu cô cũng đâu có tâm tư nhìn ngắm gì tên này, chẳng qua là mệt quá không đứng lên nổi mà thôi. Ngồi tại chỗ hít thở đều đều điều chỉnh lại nhịp thở cảm thấy cả người thoải mái mới chịu động đậy.
Thế mà cô còn chưa kịp đứng lên thì cánh tay đã bị người nắm chặt, dùng lực kéo xuống. Hành động bất ngờ lại đột ngột này Tâm Nghiên không kịp đề phòng đương nhiên cả người đổ về phía trước, mà ngã không thì cũng thôi đi, trời xui đất khiến thế nào mà môi cô liền ngậm phải thứ mềm mềm, lại còn phảng phất mùi rượu mát lạnh.
Trong đầu Tâm Nghiên như có pháo hoa nổ bùm bùm, từng tế bào trong cơ thể như tách rời, cả người căng cứng. Mắt to mở trừng trừng nhìn hàng lông mi dài trong gang tấc. Cô thế mà lại có thể cùng con hàng này môi đụng môi...
Chết tiệt! Nụ hôn đầu của bà phải dành cho người bà yêu chứ!!!!!
Tâm Nghiên dứt khoát chống tay ngồi dậy, ánh mắt cô rơi vào gương mặt ngây thơ vô tội kia của Vương Niệm Từ cả người đều là tức giận vô cùng.
Cô như nghĩ tới cái gì đưa tay nắm cằm anh, đầu cúi xuống dùng sức hôn lại.
Ăn miếng trả miếng...
[...]
Sáng sớm mai Tâm Nghiên ngồi ở bàn ăn nói chuyện với Vương An, con hàng này đương nhiên không dám trêu chọc cô, thái độ tương đối đứng đắn, Tâm Nghiên đoán rằng sức mạnh của cô tối qua có thể làm cậu sợ rồi.
Đối với việc này cô vô cùng hài lòng.
Trên cầu thang truyền đến từng tiếng bước chân, Vương Niệm Từ mặc âu phục màu xám, khí chất ngời ngời đi xuống. Hiển nhiên trên gương mặt hoàn mĩ, nơi khóe môi có một vết thương nhỏ rất chói mắt, như thế nào lại không ảnh hưởng đến nét đẹp của anh mà lại tôn lên vẻ nghịch ngợm lạ thường.
Tâm Nghiên nội tâm tức giận đến muốn lật bàn, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ nhìn anh. Tối qua vì giận quá nên trong lúc hôn không thể tránh nổi việc cô muốn dùng răng của mình cắn chết anh, kết quả là cắn đến nỗi môi của Vương Niệm Từ bật ra tia máu.
Vương An là người lên tiếng trước: "Anh họ miệng anh sao vậy?"
Vương Niệm Từ nghe thấy thế, trong mắt hiện lên tia tức giận, ngón trỏ xoa xoa môi: "Hôm qua anh say quá, nên không nhớ gì được."
Vương An vô thức nhìn sang Tâm Nghiên, hôm qua lúc chuyển anh họ vào đến ghế sofa rõ ràng là còn nguyên vẹn, điều đó chứng tỏ cậu vô tội. Nhưng ai biết hôm qua lúc cậu lên phòng dưới đây đã xảy ra chuyện gì?
Tâm Nguyên thấy Vương An nhìn sang mình không có chút chột dạ nào vênh mặt nghênh đón, không nên nhìn sang cô, lỗi là tại anh ta, ai bảo đột nhiên kéo cô xuống làm gì, bảo cô không được tức giận hay sao?
Nhưng nếu là lúc ngã xuống không phải là vị trí phía trên mà là... phía dưới thì cô sẽ cân nhắc một chút (っ˘ω˘ς)
"Hôm qua tôi phải tiếp khách nên về hơi muộn." Vương Niệm Từ kéo chiếc ghế ở gần cô ra ngồi xuống, lời kia rõ ràng là đang nói với cô.
Tâm Nghiên yên lặng gặm bánh bao của mình không nói gì. Anh đi về muộn hay sớm thì kệ anh, mắc mớ gì phải trình báo với tôi.
Vương Niệm Từ thấy cô không nói gì lại nghĩ cô giận, người nào đó tiếp tục giải thích: "Lần sau sẽ về sớm hơn."
Tâm Nghiên: "..." Được, được. Thế nào cũng được mà, chỉ cần đừng bất ngờ dọa cô như tối qua là được.
Vương Niệm Từ kéo ghế vào lại gần Tâm Nghiên, mặt anh ghé sát lại khiến cô nhìn rõ hơn vết thương kia. Khụ... có thể là răng cô sắc quá đi...
"Cô giận à?" Vương Niệm Từ nói.
Tâm Nghiên có chút áy náy nên không chơi bài im lặng nữa, nuốt xong bánh mới mở miệng: "Tôi sao dám giận anh đây?"
"Ý cô là sao?"
"Anh có làm cái gì tôi cũng không giận đâu." Vương Niệm Từ như cái cây hái tiền của cô, nếu không có chuyện gì sẽ không làm nên chuyện quá phận. Cái trò hờn dỗi gì đấy chỉ dành cho mấy bạn yêu nhau thôi, sao cô phải làm bản thân mệt não vì cái chuyện linh tinh này được.
Vương Niệm Từ "ừ" một tiếng, gương mặt hiện lên nét hài lòng bắt đầu dùng bữa.
Tâm Nghiên quay mặt về, nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì có thể làm gián đoạn bữa ăn của cô nữa thì Vương Niệm Từ bên cạnh cất tiếng nói chuyện với Vương An: "À hôm qua cậu giúp anh lên tầng à? Cảm ơn!"
Vương An nghe thế tay khựng lại giữa không trung, khoé miệng gượng gạo mỉm cười, ánh mắt mang theo hàm ý nhìn về phía Tâm Nghiên ở bên kia: "À, cũng không phải mỗi mình em."
Khoé miệng Tâm Nghiên giật giật lạ thường, mẹ kiếp nói cậu thì cậu cứ nhận đi, lại còn lôi cả tôi vào làm gì. Trừ khi anh ta có ý định trả tiền công... miễn cưỡng nói ra cô còn được.
Tôn nghiêm của người đàn ông cũng không chịu được việc mình bị một người phụ nữ dễ dàng bế lên đi.
Vương Niệm Từ nhìn theo tầm mắt Vương An rơi xuống người thiếu nữ nhỏ nhắn đang cúi đầu chăm chú ăn bên cạnh,
trong đầu lập tức phủ nhận, cũng không phải cô giúp anh lên lầu đi.
"Chị dâu, hôm qua chị..."
Tâm Nghiên nhanh như chớp cắt lời Vương An luyên thuyên bên kia: "Tôi cầm hai chân anh lôi lên tầng đấy!"