Ma pháp dạo dưới đáy biển vẫn có khuyết thiếu, ngoại trừ thời gian, vấn đề lớn nhất là không thể chống thấm nước.
Hệ thống ngôn ngữ giữa người và nhân ngư bất đồng, tần số âm phát ra cũng rất ít trùng. Frank muốn nhanh chóng giao lưu với nhân ngư, biện pháp thuận tiện nhất nghĩ được dĩ nhiên là vẽ vời — dù sao hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ khác nhau, rất nhiều lời không thể truyền đạt thông qua động tác tứ chi.
Giấy gặp nước sẽ nát, bút không thể nào vẽ lên được, thiết bị điện tử cũng không thể sử dụng dưới đáy biển. Tôi và Frank quả thực đã nghĩ nát óc, cuối cùng được đồng nghiệp giải cứu. Cô ấy nói: “Con gái tớ mỗi lần đi biển đều rất thích vẽ trên cát, cũng chẳng ai hiểu được nó vẽ cái gì…”
Tôi và Frank trao đổi ánh mắt, cùng đọc hiểu ý của đối phương: Chúng ta có thể tạo một cái sa bàn*.
(*: Hãy tưởng tượng một cái khay đầy cát, có que để vẽ hình…)
Tối hôm đó, Frank vừa mới rời khoang tàu đã bị nhân ngư không biết rình chỗ nào xông lên ôm lấy, cọ loạn một hồi. Hình dung một cách không thỏa đáng lắm, thì nhân ngư cứ như loài chó gặp lại người từ xa trở về, kích động không kiềm chế nổi ấy.
Frank bỏ ra một đống sức lực thoát khỏi lồng ngực nhân ngư, rồi quơ tay múa chân một phen, thật vất vả mới khiến nhân ngư hiểu cậu muốn lấy cát đáy biển, cũng dạy được nhân ngư cách sử dụng túi.
Có lẽ đối với nhân ngư mà nói, có vẻ thỏa mãn yêu cầu bạn đời đưa ra là một việc sung sướng. Chỉ thấy hắn lao xuống như chớp, không quá 10 giây đã thu về một túi đầy cát, vui vẻ đưa cho Frank. Frank tặng hắn một cái hôn nhẹ, nhân ngư ngây dại ra, vây tai cấp tốc vỗ thậm chí khiến hắn trồi lên trên một đoạn.
itsukahikari.wordpress.com
Frank cười ha ha, nhân ngư nghe hiểu ý cười, có chút xấu hổ nắm lấy Frank, bạo dạn xông tới khiến răng môi hai người va vào nhau, hung ác nghiền ép rất lâu.
Frank vẫn hết sức buồn cười. Cái cậu nhân ngư này căn bản không hiểu thế nào là hôn môi chân chính, nhưng loại động tác thanh thuần này lại rất lấy lòng Frank. Cậu ôm nhân ngư, vươn đầu lưỡi liếm môi hắn, nhân ngư lập tức lặp lại động tác trồi lên trên.
Đối diện hai kẻ dính như keo không chút đứng đắn này thật khiến tôi cảm thấy nhức nhối hai mắt. Tuy rất không muốn đánh tỉnh tên ngốc đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt này, nhưng tôi không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Frank, còn 20 giây.”
Frank mặt tiếc nuối, nhẹ nhàng chỉ về phía tôi bên này, vẫy vẫy tay với nhân ngư.
Nhân ngư cũng tỏ vẻ tiếc nuối, vẫy vẫy lại Frank.
Nhưng tôi lại không nghĩ tới, ngay một giây trước khi chúng tôi quay lại tàu ngầm, nhân ngư xông lên tóm lấy Frank, tàn bạo liếm môi cậu.
Thời điểm xuất hiện ở tàu ngầm, Frank sững sờ. Cậu ngây ngốc liếm liếm môi mình, sau đó cười trộm không thôi.
Tôi vứt kẻ còn đang cười khúc khích lại chỗ đó, không nhịn nổi nữa vọt thẳng tới phòng rửa mặt.
Hôm nay dự là không thể rửa sạch hai mắt rồi!