Tay cầm giấy của Trình Yểu run lên.
Nếu cô đang uống nước, nhất định sẽ phun đầy mặt Nhạc Lăng.
“Chị Trình bị em đoán trúng rồi đúng không?” Mặt Nhạc Lăng đầy mong đợi, hoàn toàn không thấy biểu cảm xoắn xuýt của Trình Yểu.
“Em nghĩ nhiều rồi.” Trình Yểu trả lại tờ giấy trong tay cho cô ấy.
“Ấy? Không phải sao?” Nhạc Lăng thất vọng.
Anh họ lạnh nhạt nhà cô chán quá đi, chiến tuyến này kéo dài tới mức có thể kéo quanh vài vòng trái đất rồi đó?
Vậy mà không có chút tiến triển nào!
Làm cô không thể chạy đi lấy lòng được, thật đáng thương.
Nhạc Lăng nhăn mũi, oán hận không thôi.
Nhạc Lăng vốn không dám hy vọng xa vời tới Bác Mỹ, cũng thực sự không muốn đi cửa sau để tìm chỗ thực tập. Nhưng bây giờ không như vậy nữa, việc thực tập của cô không quan trọng, hạnh phúc cả đời của anh họ mới là chuyện lớn. Vì giúp anh họ tìm đường cứu nước, cô nhất định phải đánh vào nội bộ của địch: đến bên cạnh Trình Yểu, chiếm một vị trí có lợi, thừa dịp trợ giúp!
Trình Yểu thấy biểu cảm của Nhạc Lăng biến đổi không thôi, trong lòng đoán cô ấy hiểu lầm chuyện kia hơi sâu. Cô đang nghĩ phải giải thích quan hệ của mình và Trần Mịch Ngôn thế nào thì nghe Nhạc Lăng cười hì hì: “Không sao, chị cũng là sư tỷ của anh họ em, nếu vậy cũng coi như sư tỷ của em rồi. Chị Trình, chị nghĩ mối quan hệ này giữa chúng ta có đủ để chị mở một cánh cửa nhỏ cho em không?” Vừa nói, cô ấy vừa đưa ngón út ra để hình dung.
“Nhỏ như thế em chui vào nổi không?” Trình Yểu bị cô ấy chọc cười.
Ai ngờ Nhạc Lăng cực kỳ nịnh nọt: “Đủ rồi đủ rồi, phải bò em cũng bò vào!”
Trình Yểu không thể làm gì ngoài nhận tác phẩm của Nhạc Lăng: “Chị mang cho mấy tổ trưởng nhìn xem, không biết ai sẽ muốn nhận em, mai báo lại cho em sau nhé.”
Nhạc Lăng nghe xong thì vui mừng khôn xiết: “Nói vậy là chị Trình đồng ý rồi?”
“Chưa hẳn, nếu không có ai nhận em thì sao.”
Trình Yểu thực sự không thể nghiêm túc với cô ấy, không còn cách nào khác phải nói: “Có lòng tin với tác phẩm của mình đi, vừa rồi chị nói đùa thôi.”
Nhạc Lăng vui vẻ không thôi: “Chị Trình thật tốt, vậy em chờ tin của chị nhé!”
Nói xong lại nhớ tới điều gì: “À, lần trước chị vẫn chưa lưu số điện thoại của em phải không?”
Trình Yểu cong khóe miệng: “Em nghĩ sao?”
Nhạc Lăng nhớ tới nguyên nhân lần trước mình gọi cho Trình Yểu, hơi ngượng ngùng: “Chị Trình, chị đừng thù dai mà.”
Trình Yểu cười nói: “Được rồi, nháy máy cho chị đi.”
Nhạc Lăng lập tức lấy điện thoại gọi cho cô, Trình Yểu lưu số điện thoại của cô ấy lại.
Nhạc Lăng vừa đi, Du Mỹ Anh đã trở về, cô ấy nhìn chằm chằm bóng lưng của Nhạc Lăng tới mấy lần, sau đó kinh ngạc nói: “Em gái nhỏ nhà ai vậy?”
“Em họ của Trần Mịch Ngôn.” Trình Yểu mở thực đơn ra, đưa cho cô ấy.
Du Mỹ Anh khiếp sợ: “Trình Yểu, em và Trần Mịch Ngôn đã tới bước này rồi?”
“Cái gì?”
“Không phải em gặp phụ huynh nhà cậu ta rồi đấy chứ? Họ hàng thân thích mà cũng quen?”
Trình Yểu thật muốn hộc máu, mạch não của Du Mỹ Anh sao lại giống cô nhóc Nhạc Lăng kia vậy?
Cô không tiếp lời cũng không giải thích, ném thực đơn cho Du Mỹ Anh: “Gọi món!”
Du Mỹ Anh không buông tha nhanh như vậy: “Trình Yểu, em học thói xấu từ ai vậy? Bây giờ còn giấu chị? Đây là điển hình của việc thấy sắc quên tình thân!”
“Đừng nói bậy.” Trình Yểu thấy tim mình thật mệt, giọng cũng có chút bất đắc dĩ: “Sao mấy người đều nghĩ em nhất định sẽ ở bên Trần Mịch Ngôn?”
“Đương nhiên phải có gì đó thì mới thế.” Du Mỹ Anh nhìn cô như nhìn khỉ: “Chẳng lẽ em định phí của trời?”
Trình Yểu không nghe nổi nữa, cô chọn cách nhanh chóng và tàn nhẫn nhất để kết thúc đề tài này.
Cô nói với Du Mỹ Anh: “Vậy Trọng Nhất Lâm thì sao? Không phải chị cũng phí của trời à?”
Như cô dự đoán, Du Mỹ Anh hoàn toàn bị khống chế: “Đừng nhắc tới anh ta với chị.” Cô ấy chỉ nói một câu như vậy, sau đó bắt đầu gọi món.
Hôm đó, hai cô không tiếp tục nói về đề tài này nữa.
Hôm sau, Nhạc Lăng nhận được tin nhắn của Trình Yểu, được tin đội trưởng nhóm 2 của bộ phận Sáng Tạo nhận cô làm trợ lý. Lúc ấy, cô đang ăn cơm cùng Trần Mịch Ngôn. Nhận được tin nhắn, cô vui vẻ reo hò làm Trần Mịch Ngôn sợ hết hồn.
“Sao vậy?” Trần Mịch Ngôn hơi sửng sốt.
“Anh, em được vào Bác Mỹ rồi!” Nhạc Lăng hưng phấn đưa điện thoại tới trước mặt anh: “Anh nhìn xem, nhìn xem này, chị Trình nhắn tin cho em đấy!”
Trần Mịch Ngôn nhìn thử, đúng là tin nhắn của Trình Yểu.
“Chuyện này là thế nào?”
“Còn có thể thế nào?” Mặt mày Nhạc Lăng hớn hở: “Đương nhiên là chị Trình tán thưởng tác phẩm của em rồi. Chị ấy là Bá Nhạc * của em, em được tới thực tập ở Bác Mỹ rồi!”
* Bá Nhạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
“Sao cô ấy biết tác phẩm của em được?” Trần Mịch Ngôn thấy không đúng, hơi cau mày: “Em đi tìm cô ấy?”
“Bọn em tình cờ gặp nhau ở quán ăn, chị ấy thấy tác phẩm của em.”
“Không phải em quấn lấy cô ấy?” Trần Mịch Ngôn hơi hoài nghi.
Nhạc Lăng có chút chột dạ, nhưng sau đó vẫn ưỡn ngực, nói rõ ràng: “Đương nhiên không phải, anh biết chị Trình mà, vừa nhìn đã thấy chị ấy rất có nguyên tắc. Nếu chị ấy không muốn nhận, em có quấn lấy cũng đâu được gì?”
Trần Mịch Ngôn trầm mặc.
Nhạc Lăng nói không sai, phụ nữ như Trình Yểu, nếu cô không muốn, dù có bám dính thế nào cũng không làm cô thay đổi được. Anh không phải ví dụ tốt nhất sao? Anh mới quấn lấy cô mấy ngày, cô đã chán ghét, tránh né anh rồi.
Làm người ta không có biện pháp nào cả.
_____
Hai ngày sau, Nhạc Lăng nhận được thông báo của tổ trưởng. Hôm sau nữa, cô ấy tới trình diện ở Bác Mỹ. Nhạc Lăng làm trợ lý dưới tay tổ trưởng của nhóm 2, ba ngày đầu tiên hầu như đều chạy việc vặt. Nhưng Nhạc Lăng vẫn làm rất vui vẻ, vì ngày nào cô cũng được làm việc với những người ưu tú nhất trong ngành quảng cáo ở thành phố C. Chỉ cần nghĩ một chút thôi cũng thấy cảm giác này thật vui vẻ, vì vậy mỗi ngày chỉ sửa mấy chữ nhỏ hoặc làm chân sai vặt cũng khiến cô ấy thỏa mãn, vì Nhạc Lăng có thể thấy trước những thiết kế làm người ta thán phục kia.
Trải nghiệm này thật quá tuyệt vời.
Nhạc Lăng lại càng cảm kích Trình Yểu.
Lại thêm mấy ngày, cô ấy thăm dò một chút sở thích của Trình Yểu. Ví dụ như Trình Yểu thích uống cà phê, thế nên mỗi sáng Nhạc Lăng sẽ nhớ mua cốc cà phê đen để trong văn phòng của Trình Yểu. Những thực tập sinh vào cùng đợt nói cô ranh ma nịnh hót, còn chạy theo lấy lòng, Nhạc Lăng không để tâm chút nào.
Không sai, cô lấy lòng thì sao, ai bảo chị Trình là ánh trăng sáng trong lòng anh họ cô chứ! Cô không mau chóng chiếm chút cảm tình, sao có thể giúp anh họ cua ánh trăng sáng này vào túi được?
Sau một tuần thực tập, cuối cùng Nhạc Lăng cũng tìm được chút cơ hội. Chiều thứ Sáu, Nhạc Lăng làm xong hết mấy việc vặt, người trong bộ phận Sáng Tạo cũng về hết, cô ấy chuẩn bị xách túi đi về. Lúc gần đi, Nhạc Lăng ngó đầu vào văn phòng nhìn thử, Trình Yểu vẫn còn ở đó.
Nhạc Lăng nhanh trí buông túi xuống, nhanh chóng nhắn tin cho Trần Mịch Ngôn, sau đó giả vờ chuẩn bị tác phẩm. Chờ khoảng gần một tiếng tới 7 giờ hơn, Trình Yểu làm xong việc đi ra. Nhạc Lăng giả vờ vội vàng như vừa thu dọn xong, xách túi qua nói: “Chị Trình, bây giờ chị về à?”
“Đúng vậy, sao em còn ở đây?”
“À, em cũng mới xong thôi. Hôm nay tổ trưởng phân hơi nhiều việc.” Nhạc Lăng nói theo khuôn mẫu.
“Bây giờ trời tối rồi, em về trường học sao?” Trình Yểu nhìn ra ngoài qua cửa sổ sát đất.
“… Đúng vậy.” Con ngươi Nhạc Lăng đảo quanh một chút.
“Vậy đi thôi, em đi một mình không an toàn.”
“Được ạ được ạ.” Nhạc Lăng như mở cờ trong bụng: YES! Thành công một nửa rồi.
Ra khỏi tòa nhà Thập Mộng, Trình Yểu gọi xe taxi đi chung với Nhạc Lăng.
Trình Yểu nói với tài xế: “Tới đại học Normal trước.”
Nhạc Lăng không lên tiếng, tới lúc xe lái tới giao lộ, cô ấy đột nhiên vỗ đầu: “Ai da, em nhớ ra rồi, em còn một phần bài tập để ở Vân Thủy Loan!”
“Vân Thủy Loan?”
“Đúng vậy, hôm qua em ở đó, nhà họ hàng của em.”
Mặt Nhạc Lăng nóng nảy: “Không xong rồi, đó là bài viết tay của em, tận năm nghìn chữ đó! Lớp trưởng lớp em nói tối nay là hạn nộp cuối.”
“Đừng vội, bây giờ qua đó lấy là được rồi.” Trình Yểu nói xong thì bảo tài xế tới Vân Thủy Loan trước, đây cũng chính là mong muốn của Nhạc Lăng.
Ngoài miệng Nhạc Lăng xin lỗi rối rít nhưng trong lòng rất vui vẻ.
Nửa tiếng sau, hai người tới một khu nhà cao tầng ở đường Lệ Thủy, Nhạc Lăng nói đây chính là Vân Thủy Loan.
“Chị Trình, chị đưa em lên được không? Mấy hôm trước thang máy bị hỏng, tới giờ vẫn chưa sửa xong. Em chỉ có thể đi thang bộ thôi, đáng sợ lắm.”
Nhạc Lăng nói xong còn rụt cổ, tiến tới bên cạnh Trình Yểu, nói tiếp: “Nghe nói trước đây tòa nhà này có ma, em sợ những thứ này nhất đó chị Trình.”
Trình Yểu nhìn bộ dạng như thực sự sợ hãi của cô ấy, có chút buồn cười: “Làm gì có chuyện đó? Đi thôi, chị lên với em là được.”
“Cảm ơn chị Trình!”
Nhạc Lăng quen lối quen đường, đưa Trình Yểu vòng qua cửa thang máy chính, đi lên bằng thang bộ bên hông.
Cũng may chỉ cần đi năm tầng.
“Chị Trình, là phòng 502, đến nơi rồi!” Nhạc Lăng cười với Trình Yểu.
Trình Yểu thấy cô ấy cười có chút kì lạ, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại, Nhạc Lăng đã bấm chuông cửa.
Cửa vừa mở ra, Trình Yểu lập tức ngây ngẩn.
“Anh…” Nhạc Lăng yếu ớt gọi một tiếng.
Trần Mịch Ngôn tim đập loạn nhịp đứng ở đó, ánh mắt gắn chặt trên người Trình Yểu.
Hết chương 15.