"Em muốn biết thân thế của anh sao?"
Thân thế? Trầm Khê chưa bao giờ nghĩ tới cô sẽ hỏi thân thế của Tô Hàng. Một là bởi vì bên trong vòng tròn này vốn có rất nhiều lời đồn về thân thế của Tô Hàng, từ việc lúc hắn mười tám tuổi thì được đón về Tô gia, đến hắn trở thành người nắm trong Tô gia, thân thế của hắn vẫn luôn là chủ đề của mỗi tiệc trà bên trong vòn tròn này. Hai là lúc Tô Hàng trở về Tô gia quá mức chật vật, tất cả mọi người trong cái vòng tròn này đều biết được thông tin từ Tô Minh Lệ, lúc Tô gia tìm tới Tô Hàng, hắn đang đẩy một chiếc xe xích lô cùng bọn trẻ trong cô nhi viện đi nhặt ve chai.
"Ừm." Trầm Khê gật đầu, bởi vì cô biết Tô Hàng có thể hỏi được câu hỏi này, liền biểu thị rằng hắn muốn cô biết thân thế của hắn.
"Anh biết bên ngoài có rất nhiều lời đồn về thân thế của anh, tất cả mọi người biết, anh là con riêng của Tô Bách Niên." Lúc Tô Hàng nói ra được câu này thì giống như nghiến răng nghiến lợi, tay đang cầm thìa dùng sức nắm thành quyền, xương ngón tay nhô lên hiện ra màu xanh trắng.
Trầm Khê nhìn thấy chiếc thìa gốm sứ đang bị Tô Hàng nắm chặt trong tay, cô nhịn không được mà để tay vào quả đấm phía trên, ý đồ rằng hắn hãy bỏ chiếc thìa ra.
Tô Hàng cảm giác được phía trên có một mu bàn tay nhu hoà đụng vào, biểu tình dữ tợn trong nháy mắt liền hoà hoãn lại.
"Anh hãy ẩn thận, chớ làm thương tay." Tô Hàng nắm quá sức, Trầm Khê thấy thế, cô không thể không ôn nhu nhắc nhở được.
Tô Hàng đần độn buông lỏng bàn tay đang nắm chắc ra, nhưng là chiếc thìa trắng yếu ớt vẫn bị vỡ đôi, lông mày Trầm Khê nhíu lại, nhìn vào bàn tay của Tô Hàng, quả nhiên trên bàn tay còn in lại một vết đỏ.
"Còn tốt, không có bị thuơng." Trầm Khê kiểm tra một lần, cô vừa muốn lấy tay về. Lại không nghĩ bàn tay Tô Hàng bỗng nhiên dùng sức, cầm đôi tay của Trầm Khê trong lòng bàn tay.
Trầm Khê sửng sốt một hồi, cô hơi kinh ngạc ngước mắt nhìn về nam nhân đối diện mình.
Tô Hàng cũng không biết làm sao lại như thế, có thể là vừa rồi ngón tay ca Trầm Khê ở trong lòng bàn tay hắn gây ra cảm giác quá lưu luyến, hắn không tự chủ được mà muốn lưu lại phần cảm giác này.
"Em có để ý không?" Tô Hàng nhìn về phía Trầm Khê.
"Cái gì?" Trầm Khê không kịp phản ứng.
"Anh là con riêng." Tô Hàng lặp lại câu nói một lần nữa.
Liên quan tới vấn đề này, Trầm Khê đã sớm suy nghĩ qua ở kiếp trước. Kỳ thật từ lúc cô gả cho Tô Hàng, những lời đồn về Tô Hàng đều liên quan tới Trầm Khê. Có bao nhiêu cười sau lưng về thân tế của Tô Hàng, liền có bấy nhiêu người cười rằng Trầm Khê lại gả cho một đứa con riêng. Thậm chí là sau khi hai người ly hôn, bên ngoài còn có tin đồn rằng, nhìn kìa, Trầm Khê rốt cục không chịu nổi, quả nhiên vẫn ly hôn với đứa con riêng kia.
Nhưng lại có bao nhiêu người biết, kỳ thật việc ly hôn ở đời trước, là Tô Hàng chủ động nói.
Hoàn toàn chính xác, Trầm Khê là vì tập đoàn Trầm thị mới phải bất đắc dĩ gả cho Tô Hàng, nhưng trong năm năm sinh hoạt với Tô Hàng, Trầm Khê rất thưởng thức nam nhân trước mắt này. Hắn vừa trầm ổn kiên cường, vừa bác học cơ trí, lại thân sĩ mà phong độ, nếu như không phải bởi vì cô biết trong lòng hắn đã yêu người khác, Trầm Khê cảm thấy mình ước chừng cũng sẽ bỏ mặc bất cứ thứ gì để yêu nam nhân này..
"Anh còn nhớ rõ lần đi HK công tác không?" Trầm Khê bỗng nhiên mở miệng nói, "Ngày thứ hai sau khi kết hôn."
Tô Hàng nghi hoặc nhìn Trầm Khê.
"Ngày đó tôi đi hội sở với Vân Thư, thì gặp Tô Minh Lệ."
Nghe được cái tên Tô Minh Lệ, lông mày Tô Hàng bắt đầu gắt gao hơn.
"Tôi nghe thấy cô ta nói với người khác về thân thế của anh."
Tô Minh Lệ có thể nói ra cái gì, Tô Hàng hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
"Lúc ấy tôi đứng ở ngoài cửa, bọn họ không có phát hiện tôi. Sau đó... Tôi đi vào." Trầm Khê nói.
Không biết làm sao, Tô Hàng có chút khẩn trương, khiến sức cầm tay Trầm Khê tăng thêm mấy phần.
Trầm Khê nhìn Tô Hàng rồi nói nghiêm túc: "Tôi giội cho Tô Minh Lệ một chén rượu, cảnh cáo cô ta rằng, không có ai có thể ở trước tôi nói xấu.. chồng tôi."
Choảng.
Bát canh mà Tô Hàng cầm ở tay còn lại bị đổ xuống, bát đũa bên người hắn cũng đều rơi xuống đất.
Trầm Khê thấy thế thì vội vàng đứng lên muốn xem Tô Hàng có sao không, nhưng cô lại bị Tô Hàng dùng sức một lần nữa ngồi trở về trên ghế. Trầm Khê có chút kinh ngạc nhìn về phía đối diện, đã thấy con mắt Tô Hàng loé lên, bộ mặt run run, nắm chặt bàn tay của mình.
Hai người thật lâu nhìn nhau, cho đến khi Tô Hàng tỉnh táo lại, hắn mới nắm lấy tay Trầm Khê, cùng Trầm Khê rời khỏi rồi ngồi ở ghế sa lon ở phòng khách.
Ánh mắt của Trầm Khê rơi vào vũng nước lớn trên áo len của Tô Hàng, sau đó cô cầm lấy mấy cái khăn giấy muốn lau sạch sẽ vũng nước đó.
Tô Hàng ngồi im thin thít, hắn chăm chú nhìn bóng dáng của Trầm Khê vì hắn mà bận rộn, khóe miệng cười ngây ngô.
"Anh vẫn nên thay quần áo đi, cẩn thận lại bị cảm đấy." Trầm Khê chà xát nửa ngày, cô cảm thấy vẫn nên thay quần áo thì yên tâm hơn.
"Trầm Khê." Tô Hàng gọi.
"Ừm?" Trầm Khê tùy ý đáp.
"Anh không phải là con riêng." Tô Hàng nhìn qua con mắt của Trầm Khê, rồi chậm rãi kể lại sự việc, "Mẹ anh với Tô Bách Niên là bạn học thời đại học, mẹ anh nhỏ hơn ông ta một khối. Mẹ anh lúc thì rất xinh đẹp, là hoa khôi của trường, nghe nói rất nhiều người theo đuổi bà ấy, đương nhiên cũng bao gồm Tô Bách Niên."
"Mẹ anh đến từ một vùng quê xa xôi, dựa vào việc cầm học bổng đại học, lần đầu tiên tới thành phố lớn nên cũng chưa sự đời. Tô Bách Niên lại có gia thế và sắc đẹp, giỏi ăn nói, là quân tử, bà ấy cơ hồ không có sức phản kháng."
Câu chuyện quý công tử cùng với thiếu nữ nghèo khó, đây là tiết mục mà nhiều đại thiếu gia ăn chơi trong vòng tròn này yêu thích.
"Nhưng là mẹ anh lại rất bảo thủ, khi bà ấy yêu Tô Bách Niên thì đã dùng hết tất cả dũng khí của mình. Cho nên lúc Tô Bách Niên tiến thêm một bước tiếp theo, mẹ anh có đưa việc kết hôn." Tô Hàng tự giễu rồi cười một tiếng, "Anh nghĩ khi đó Tô Bách Niên ước chừng rất thích mẹ anh, cho nên hai người thật sự đi cục dân chính."
"Về sau khi có ta, sau đó tốt nghiệp, lại thêm sự việc hào môn cẩu huyết." Ngữ khí của Tô Hàng càng thêm lạnh lùng, "Tô gia không thừa nhận mẹ anh cũng sẽ không thừa nhận anh. Lúc xuất hiện tình huống đó, Tô Bách Niên đến cục dân chính làm thủ tục đơn phương ly hôn, cũng đem giấy ly hôn gửi cho mẹ của anh. Nửa năm ông ta lại đính hôn với Liễu Phương, hai người cùng ra nước ngoài."
Nghe đến đó, ác cảm của Trầm Khê đối với Tô Bách Niên càng tăng thêm. Mặc dù có thể không chống đỡ được, nhưng ông ta không thể không hối lỗi một chút nào.
"Không thể ở được nơi này nữa, mẹ anh đành phải mang anh theo tới thành phố H." Tô Hàng tiếp tục nói, "Kỳ thật lúc đến thành phố H, anh sống cũng rất tốt. Mẹ anh không suy nghĩ tới Tô Bách Niên nữa, cố gắng trải qua cuộc sống của mình, thậm chí lúc anh sáu tuổi, bà ấy mới có tình cảm với người khác."
"Chỉ có điều vận khí của bà ấy không tốt, không dễ dàng gì mới có một cuộc sống mới, nhưng một trận tai nạn xe cộ đã cướp đi tính mạng của bà ấy." Chuyện này đã qua hơn hai mươi năm, nhưng lúc Tô Hàng nói tới cũng không thể không đau thương, nhưng Trầm Khê lại nhịn không được mà đau lòng theo.
"Sau đó.. anh đến cô nhi viện sao?" Trầm Khê hỏi.
"Không có." Tô Hàng lắc đầu, "Mẹ anh lưu lại một di thư, phía trên viết thân thế của anh, cảnh sát đưa anh đến Tô gia."
"Thế nhưng.. khi anh mười tám tuổi mới.." Trầm Khê kinh ngạc nói.
"Lúc anh được đưa đến Tô gia cũng là lúc Liễu Phương đang mang thai Tô Minh Lệ. Bà ta giống như không biết anh tồn tại, lúc trông thấy anh thì hoảng hốt quá mức, kém chút nữa sinh non." Tô Hàng lại nói, "Đứa con mà Tô gia đã sớm vứt bỏ như anh thì làm sao có thể so sánh với đứa bé trong bụng Liễu Phương chứ, tất nhiên là anh không thể ở nhà họ Tô, cho nên Tô gia quyết định đem ta ra ngoài."
"Tô Bách Niên có ý tứ muốn tìm một gia đình khác nuôi dưỡng anh, Liễu Phương vì không cho anh có liên quan gì tới Tô gia lại muốn giúp anh tìm người nhà để nuôi dưỡng." Tô Hàng nói đến đây thì nhịn không được mà cười lạnh thành tiếng.
"Vậy tại sao cuối cùng lại được đưa tới cô nhi viện?" Trầm Khê nhịn không được sự hiếu kỳ mà hỏi.
"Ngày đó anh rời đi cùng với một cặp vợ chồng trung niên, bọn họ nói với anh rằng, chỗ đến rất xa, anh hãy ngủ một lúc, sau đó anh liền ngủ mất. Cho đến lúc anh tỉnh lại, anh phát hiện mình đang ở trne một đồng cỏ hoang."
"Cái gì?!" Trầm Khê không thể tin.
"Có điều vận khí của anh tốt vô cùng, gặp được một người cắm trại tốt bụng đưa anh đến đồn công an." Tô Hàng nhớ lại rồi nói, "Nhưng.. lúc có người hỏi anh ở đâu, anh lại không nói gì. Bọn họ hỏi một hồi lâu, liền đưa anh đến cô nhi viện gần nhất."
"Tô Hàng..." Mũi Trầm Khê đỏ nhừ, hốc mắt cô dần dần đỏ lên.
"Anh không sao đâu." Tô Hàng thấy hốc mắt Trầm Khê ửng đỏ, phảng phất như muốn khóc lên, chân tay lập tức luống cuống.
Xoạch!
Nước mắt trong hốc mắt rốt cuộc cũng không tích tụ được, một giọt nước mắt to như hạt châu rơi vào tay của hai người, khiến Tô Hàng lại càng luống cuống tay chân hơn: "Em đừng khóc."
Thế nhưng khi Trầm Khê đau lòng thì cô căn bản không thể ngăn được nước mắt, nước mắt càng chảy hơn.
"Anh nói những lời này không phải muốn chọc em khóc, anh chỉ muốn nói cho em kinh nghiệm của anh thôi." Tô Hàng không biết nên nói như thế nào, lời nói của hắn có chút không mạch lạc.
"Thật xin lỗi!" Trầm Khê cũng nhịn không được nữa mà cắm đầu nhào vào trong ngực Tô Hàng.
Tô Hàng sững sờ ôm Trầm Khê, sự vui vẻ cùng đắng chát trong lòng hắn càng hỗn tạp. Hắn không biết Trầm Khê khóc thương tâm như vậy, có bao nhiêu sự đau lòng, lại có bao nhiêu sự đồng tình.
Thật xin lỗi, Trầm Khê lại nói một lần nữa trong lòng cô. Năm năm ở kiếp trước tôi tự cho là thông mình. Tôi biết lòng tự trọng của anh mạnh, biết anh rất quan tâm tới người khác, cho nên một lần cũng không có chủ động hỏi qua, thậm chí lúc có người nhắc đến tôi thì lại né tránh.
Nhưng cho tới hôm nay tôi mới hiểu được, cách anh quan tâm tôi cho tới bây giờ vẫn là bảo vệ cái nhìn của tôi. Quá khứ tôi kia tự cho là đúng, phương pháp bảo vệ cái nhìn của anh, mới tổn thương tâm của người anh yêu.
Khi đó, nhất định anh sẽ tưởng tôi quan tâm tới thân thế của anh đi.
"Cuối tuần này, chúng ta đi thăm mẹ đi, mẹ anh đó." Trầm Khê bỗng nhiên lên tiếng.
"Ừm." Tô Hàng gật đầu.
Mặc kệ, mặc kệ là sự đau lòng hay đồng tình, chỉ cần em nguyện ý tới gần anh, anh đều mặc kệ.
Tác giả có lời muốn nói: Sự hiểu lầm sẽ từng chút một phá giải nha mọi người..