Phương Vũ nhìn cô ta một cái rồi nói: "Hôm qua cô nói có hai vị thuốc cô không tìm được là hai loại nào?"
".. Aaa? Ồ! Là, là hai loại này, tôi là lưu lại trong điện thoại rồi." Đường Tiểu Nhu bị hai câu nói hồi nãy của Phương Vũ làm cho trở nên bối rối, nhất thời làm cho phản ứng của cô ta không theo kịp.
Cô ta lấy ra điện thoại đưa đến trước mặt Phương Vũ.
"Hoa Nguyệt Nha, còn có Cửu Tinh thảo. Chúng tôi đã hỏi mấy chục tiệm thuốc, bọn họ đều nói chưa từng nghe qua hai loại thuốc này." Đường Tiểu Nhu nhìn Phương Vũ, nhỏ giọng nói.
Phương Vũ suy nghĩ một lát rồi nói: "Hai vị thuốc này có lẽ ở nhà tôi có, hôm nay tan học cô theo tôi đi lấy đi."
"Thật sao? Tốt quá rồi!" Đường Tiểu Nhu kinh hỷ, đôi mắt đen long lanh sáng ngời nói.
"Nhưng ta có một yêu cầu, từ giờ cho đến lúc tan học, cô không được nhìn tôi một cái nào." Phương Vũ nói.
Đây tính là yêu cầu gì!
"Không nhìn thì không nhìn, ai muốn nhìn ngươi!" Đường Tiểu Nhu hừ một tiếng rồi xoay đầu đi.
Phương Vũ nằm dài trên bàn, nhắm mắt dưỡng thần.
Buổi chiều tan học, Đường Tiểu Nhu đi theo phía sau Phương Vũ, đi ra khỏi cổng trường.
"Nhà ngươi ở đâu? Để tứ thúc chở chúng ta qua đi." Đường Tiểu Nhu nói.
Phương Vũ lắc đầu nói: "Tôi làm quen việc đi bộ về nhà rồi."
"Vậy thôi, tôi đi nói với tứ thúc một tiếng." Đường Tiểu Nhu hướng phía trước chiếc Mercedes đi tới.
Nghe được Đường Tiểu Nhu muốn đến nhà Phương Vũ, với lại còn không cần người đi cùng, Đường Tứ lập tức có cảm giác có chút nguy hiểm.
Tuy là y thuật của Phương Vũ đã lấy được lòng tin từ Đường Minh Đức, nhưng liên quan đến sự an nguy của Đường Tiểu Nhu, Đường Tứ phải hết sức cảnh giác.
Hơn nữa, Phương Vũ này cũng rất kỳ lạ. Rõ ràng có thể ngồi xe về, nhưng anh ta lại muốn đi bộ. Anh ta có phải là có mưu đồ gì không?
"Tiểu thư, tôi phải hỏi ý kiến gia chủ.." Đường Tứ nói.
"Tứ thúc, chuyện nhỏ như vậy nói với cha làm gì? Đợi tí con đem thuốc về nhà, còn có thể tạo sự kinh ngạc nữa!" Đường Tiểu Nhu cản lại nói.
Nói xong, Đường Tiểu Nhu sợ Phương Vũ đợi không kiên nhẫn lại nói: "Tứ thúc, cứ vậy đi, con đi trước đây."
"Tiểu thư.." Đường Tứ còn muốn gọi lại Đường Tiểu Nhu, nhưng cô ta đã chạy đi xa rồi.
Đường Tứ suy nghĩ một hồi, quyết định là lái xe đi theo sau Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu, như vậy nếu Phương Vũ có ý đồ xấu xa gì đó thì ông ta còn ra tay cứu kịp.
Lúc này, Dương Húc đi ra khỏi cổng trường, đúng lúc nhìn thấy Đường Tiểu Nhu chạy đến chỗ Phương Vũ, sau đó theo Phương Vũ rời khỏi. Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Dương Húc trở nên rất khó coi.
Hắn rõ ràng đã cảnh cáo Phương Vũ, tránh xa Đường Tiểu Nhu một tí. Nhưng Phương Vũ chẳng những không để những lời cảnh cáo của hắn trong lòng, sáng sớm hôm nay còn làm cho hắn mất mặt.
Cả một buổi sáng, trong trường đều lan truyền sự việc tại sân bóng rổ, hắn bị Phương Vũ đánh bại triệt để.
"Đáng chết! Đáng chết! Phương Vũ, ta nhất định bắt ngươi phải trả giá đắt!" Dương Húc trừng mắt nhìn bóng lưng Phương Vũ nói.
"Dương Húc!" Một nữ sinh có dung mạo tương đối xinh đẹp nhìn thấy Dương Húc, trong mắt đầy kinh hỉ tiến tới nói.
Nữ sinh này chính là bạn tốt của Đường Tiểu Nhu, Triệu Song Nhi.
Dương Húc xoay lại nhìn thấy Triệu Song Nhi, sắc mặt dịu lại ôn hòa hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, bạn học cùng lớp chào hỏi nhau cũng không được sao?" Triệu Song Nhi mặt nở cười, mắt phát sáng nhìn Dương Húc nói.
Dương Húc sớm đã là cao thủ tình trường rồi, Triệu Song Nhi có tình cảm với mình, hắn đã biết từ sớm.
Nhưng Dương Húc đã quen qua rất nhiều phụ nữ. Tuy là Triệu Song Nhi này cũng xinh, nhưng so với những người hắn đã quen qua, thì cũng chỉ là thuộc diện mạo trung bình thôi.
Nhưng lúc này nhìn thấy Triệu Song Nhi, Dương Húc đột nhiên nghĩ đến, Đường Tiểu Nhu với Triệu Song Nhi hình như quan hệ rất tốt.
Sau đó, trong đầu Dương Húc nảy ra một ý tưởng.
"Hôm nay thời tiết đẹp, có hứng thú cùng đi ăn cơm không?" Dương Húc hỏi.
Triệu Song Nhi mở to mắt, chỉ về phía bản thân mình hỏi: "Anh đang nói chuyện với tôi sao?"
"Ừ." Dương Húc mỉm cười gật gật đầu.
"Đương nhiên là có hứng thú rồi!" Triệu Song Nhi mừng rỡ đến nỗi xém nhảy cẩng lên.
Dương đại thiếu chủ động mời cô ta ăn cơm! Đây là điều bao nhiêu cô gái mơ ước.
"Được, cô đợi tí, tôi kêu người lái chiếc xe đua của tôi qua." Dương Húc vừa nói vừa lấy điện thoại ra.
"Ờ!" Triệu Song Nhi gật đầu, đứng tại chỗ dùng ánh mắt ngưỡng mộ và mê mẩn nhìn Dương Húc.
* * *
Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu đi bộ trên đường, hai người giữ khoảng cách khoảng trên dưới một mét, Đường Tiểu Nhu ở phía sau.
Trên đường đi, hai người đều không nói chuyện, bầu không khí có chút kỳ lạ.
Đi qua bốn trụ đèn giao thông, Phương Vũ dẫn Đường Tiểu Nhu đến ngoại thành. Đường Tiểu Nhu từ nhỏ đến giờ cũng chẳng mấy đi tới những khu này.
"Nhà anh còn bao xa nữa?" Đường Tiểu Nhu hỏi.
"Không xa nữa, đi khoảng mấy phút nữa là tới rồi." Phương Vũ nói.
Đúng lúc Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu rẽ vào một con đường nhỏ, thì một chiếc xe chạy tới bên cạnh họ và dừng lại.
Cửa xe mở ra, trên xe mấy tên côn đồ cởi trần xăm trổ nhảy ra, bọn chúng tay cầm gậy sắt, mục tiêu rất rõ ràng, vừa xuống xe chúng đã lao lên dùng gậy sắt hướng Phương Vũ đánh tới.
Phương Vũ rất nhẹ nhàng đã tránh được những gậy sắt đánh tới. Cùng lúc đó, lại có ba chiếc xe chạy tới con đường nhỏ này, trên xe đồng thời nhảy xuống chục thằng côn đồ cầm gậy sắt. Bọn họ không nói lời nào, trực tiếp lao thẳng tới hướng Phương Vũ.
Một người đàn ông trung niên từ một trong những chiếc xe bước xuống, lạnh lùng nhìn về phía Phương Vũ. Người này chính là Hà Văn Thành.
"Đông Lâm, Đại Biêu, hôm nay ta đích thân trả thù cho các ngươi! Ta phải đánh gãy tay chân tên tiểu tử này, để nó cuối đầu tạ lỗi với các ngươi!"
"Bùm! Bùm! Bùm!"
Trong đám người, một tràn âm thanh vang lên kèm theo đó là những tiếng la thảm thiết.
Dưới tình hình những cây gậy đánh loạn tới, Phương Vũ vẫn bình tĩnh một bên nhẹ nhàng né tránh một bên một quyền một cước hướng tới những thằng côn đồ đang lao về phía anh ta.
Đường Tiểu Nhu đứng phía sau Phương Vũ đã bị dọa đến kinh hoàng.
Cô ta lớn lên dưới sự che chở bao bọc của Đường gia, có bao giờ gặp qua tình cảnh như hiện tại?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Loạn Thế Có Giai Nhân
3. Cua Con Trai Chủ Trọ
4. Lương Sử: Mạnh Giác
=====================================
Một thằng côn đồ đánh đến đỏ mắt, cũng mặc kệ mục tiêu là ai, nhắm thẳng gậy sắt vào đầu Đường Tiểu Nhu mà đánh tới.
Đường Tiểu Nhu mở to mắt, trong mắt đầy sợ hãi, căn bản là không kịp né tránh.
"Bang"
Phương Vũ dùng tay phải đỡ lấy một gậy này, một thanh âm kim loại vang lên.
Gậy sắt trực tiếp đứt đoạn.
Thằng côn đồ đang cầm nữa đoạn của gậy sắt, người cũngngu luôn rồi. Suy nghĩ bây giờ của hắn là chỉ muốn chạy, chỉ muốn về nhà thôi. Nhưng Phương Vũ đâu có cho hắn cơ hội, một cước đạp tới.
"Phụt!"
Thằng côn đồ này lập tức phun ra một ngụm máu, bị một cước đạp bay mười mấy mét, ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Hà Văn Thành nghĩ tất cả đã nằm trong tay, nhưng khi nhìn thấy từng thằng từng thằng đàn em của hắn bị đánh bay, trong lòng bắt đầu hốt hoảng lên rồi.
Hắn ta biết thân thủ của Phương Vũ bất phàm, nhưng lại không ngờ tới Phương Vũ lại mạnh đến nỗi này.
Hôm nay hắn tổng cộng kêu hai mươi bốn thằng thủ hạ của hắn tới, hiện tại nằm dưới đẩt đã có mười mấy thằng.
"Cái này, cái này.." Hà Văn Thành cảm thấy chân mềm nhũn, bước nhanh trở về xe muốn lái xe rời khỏi.
Phương Vũ liếc nhìn một cái, sau đó nắm lấy một thằng côn đồ rồi ném thẳng đến chiếc xe đó.
"Rắc"
Thằng côn đồ đâm thẳng vào đầu xe làm cho kính xe trực tiếp vỡ nát.
Hà Văn Thành bị dọa đến toàn thân run rẩy, chân đạp ga, muốn khởi động xe.
"Aaaa.."
Một khuôn mặt đầy máu xuất hiện trước mặt Hà Văn Thành, dọa đến Hà Văn Thành la hét thảm thiết.
Phương Vũ đi tới bên cạnh xe, một cước đá bay cửa xe, sau đó kéo Hà Văn Thành ra khỏi xe.
Hà Văn Thành giống như một còn gà mềm nhủn bị Phương Vũ xách trên tay.
"Ngươi chính là Hà Văn Thành?" Phương Vũ hỏi.
Tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng của Phương Vũ, toàn thân Hà Văn Thành run rẩy lên.
"Tôi, sau này tôi không dám nữa, không dám nữa, xin cậu tha tôi một con đường sống." Tinh thần Hà Văn Thành hoàn toàn sụp đổ, nước mũi nước mắt chảy ròng ròng.
Phương Vũ ném Hà Văn Thành xuống dưới đất.
Hà Văn Thành lập tức bò dậy, quỳ lạy Phương Vũ, một bên vừa khóc vừa nói: "Cầu xin cậu cho tôi một con đường sống, cậu đại nhân đại lượng.."
"Xảy ra chuyện gì vậy! Tiểu thư, cô không sao chứ!" Đường Tứ một mực lái xe ở đằng sau giờ mới xuất hiện.
"Tứ thúc, con không sao, chú đi xem xem Phương Vũ đi." Đường Tiểu Nhu khoé mắt hơi đỏ nói.
Cô ta tuy là không sao nhưng đã bị dọa sợ không nhẹ.
Nhìn thấy hai mươi mấy thằng côn đồ nằm rải rác dưới đất khuôn mặt đầy máu, trong lòng Đường Tứ vô cùng chấn động.
Phương Vũ ở đâu?
Đường Tứ xoay đầu thì nhìn thấy Phương Vũ ở cách đó không xa, lúc này Phương Vũ đang một chân giẫm trên mặt Hà Văn Thành.
Cảm giác được ánh mắt của Đường Tứ nhìn qua, Phương Vũ xoay đầu bắt gặp ánh mắt của ông ta.
Đường Tứ chỉ cảm thấy tim mình co thắt, một cảm giác ngột ngạt bao trùm lấy ông ta.
Cả đời ông ta chưa bao giờ gặp qua ánh mắt đáng sợ như thế!