Cuối cùng, đội Hạ Dương dùng ưu thế tuyệt đối giành thắng lợi, tổng cộng mười hai người, Hạ Dương giết bốn, Lê Hoặc giết hai, vừa lúc là Trác Dật cùng Hồ Suất.
Cố An được hai lão đại mang theo cả một đường nằm chờ thắng, lĩnh chiến tích cười từ đầu tới cuối.
Kỳ Nghiêu vẫn luôn tính toán phản ứng của khán giả trong sân với trên đạn mạc, tại thời khắc nào bùng nổ, thời điểm nào bật cười, cuối cùng dựa theo công thức phức tạp tính toán ra hiệu quả và lợi ích lũy thừa.
"Lê Hoặc kia cũng có chút ý nghĩa." Kỳ nghiêu nâng cằm cười, "Đáng giá để đầu tư."
Bùi Dực Thần nghe hắn nói với thư ký, tự hào nhấc cằm, nhưng đáng tiếc phạm vi động tác quá nhỏ, ánh sáng lại mờ, không ai thấy rõ ràng.
Chờ người chủ trì dõng dạc nói xong, bọn họ đi lên trao giải.
Bước lên sân khấu trước, Bùi Dực Thần đột nhiên nghĩ đến cái gì, chuyển hướng nói với Kỳ Nghiêu, "Đừng xào CP lộn xộn."
Kỳ nghiêu: "..." Liên quan gì đến anh?
Bất luận thắng thua, mỗi người đều được nhận ba tấm vé vào cửa thi đấu chung kết mùa đông, ghế phía trước, hàng tặng không mua được.
"Như vậy đêm nay đội thắng lợi chính là đội Dương Thần, nhận được phần thưởng từ nhà tài trợ tập đoàn tài chính Bùi thị!"
Người chủ trì nhìn tờ giấy trong tay, ánh mắt tròn xoe, "Theo thứ tự là máy xào rau tự động, máy rửa bát tự động, nồi cơm điện trí năng, trí năng toàn bộ tự động vỡ tổ (?)...!Tổng giá trị vượt quá mười vạn, xin chúc mừng!"
Lê Hoặc, Cố An, Hạ Dương: "???" Này là phần thưởng mê hoặc gì vậy? Tính thay toàn bộ nhà bếp sao?
Bùi Dực Thần đứng kia trưng mặt than, trao cúp cho mỗi người bọn họ.
Hạ Dương nhận lấy, vốn định bắt tay, thấy đối phương không duỗi ra, nên chỉ nói cảm ơn.
Cố An thấy Hạ Dương không nắm tay, đến chỗ của hắn cũng là không duỗi ra.
Tới phiên Lê Hoặc, thấy Bùi Dực Thần cầm cúp lên, hắn liền đưa tay đón, kết quả đối phương lại đột ngột thu về, đưa tay tới trước mặt hắn.
Lê Hoặc: "..." Không phải không bắt tay sao?
Hạ Dương, Cố An: "..." Cho nên là muốn nắm tay sao?
Lê Hoặc bất động, Bùi Dực Thần không động đậy.
Cố An điên cuồng ám chỉ, Lê Hoặc bất đắt dĩ cầm tay hắn.
Tay của đối phương thon dài trắng mịn, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, thoạt nhìn cứng rắn, nắm lấy cảm giác không tệ.
Lê Hoặc không nhịn được sờ soạng một cái trên mu bàn tay hắn, ngẩng đầu liền đối mặt với tầm mắt Bùi đại tổng tài.
Bùi Dực Thần âm thanh lạnh lẽo, "Sờ xong rồi?"
Lê Hoặc: "..." Ánh mắt này, như mới bị sờ soạng cái mông lão hổ.
Hắn buông tay ra, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Phát sóng trực tiếp còn có một ít chương trình, nhưng Lê Hoặc không cần tham gia nữa.
Hạ Dương mặc dù không phải nghệ sĩ, nhưng đối với trận phát sóng trực tiếp này, hắn hiển nhiên là người được coi trọng nhất.
Vốn là người chủ trì muốn lôi kéo hắn tới trường quay phỏng vấn một chút, có thể Hạ Dương nhìn thấy Lê Hoặc không muốn ở lại nên đã đi xuống, bỏ lại một câu vết thương ở chân cần nghỉ ngơi liền chạy.
Phòng hóa trang, Lê Hoặc mượn nước tẩy trang chỗ San San, mặc dù chỉ là trang điểm nhẹ, nhưng vẫn làm cho hắn không quá thoải mái.
Ánh mắt San San chăm chú nhìn mặt hắn.
Cô đang lăn lộn trong ngành nay ba bốn năm rồi, trang điểm cho không ít người, người có da dẻ tốt như Lê Hoặc đã ít lại càng ít, ngũ quan tinh xảo, phi thường hút mắt.
Lần đầu tiên nhìn thấy khiến người ta sinh ra hảo cảm trong lòng, càng nhìn càng có ý vị.
Lê Hoặc nhìn cô qua gương, "Tôi làm bước nào không đúng sao?"
San San lấy lại tinh thần, tay cầm nắp hộp thức ăn ngoài làm quạt, hạ nhiệt độ trên mặt xuống, cô không dám nói mình mới nhìn hắn đến ngây người, "Không có không có, ngài rất chuyên nghiệp."
Vừa tẩy trang xong, Hạ Dương đẩy cửa vào.
"Đại ca, may là anh chưa đi!" Hắn kéo ghế lại đây, nhìn về phía San San, "Chị ơi, em muốn nói chuyện với đại ca một lát, chị ra ngoài trước giúp em được không ạ?"
Mắt San San sáng quắt lia qua lại giữa hai người bọn họ, gật đầu không ngừng, trước khi đi còn cho bọn hắn ánh mắt "Tôi hiểu mà", "Hai người cứ từ từ, tôi canh chừng giúp hai người!"
"Sao trông cô ấy vui sướng quá vậy?" Hạ Dương hoàn toàn không tìm được manh mối.
Hạ Dương không hiểu nổi, Lê Hoặc lại càng không hiểu nổi, hắn đối với tâm tư của mấy cô gái trẻ không có kinh nghiệm gì, "Cậu muốn nói gì?"
Nói tới việc này, ý cười trên mặt Hạ Dương triệt để không còn, hai tay nắm lấy nhau, ánh mắt cũng ảm đạm xuống, "Anh, anh còn nhớ ngày đó em gặp phải đám khói đen kia không?"
Thời điểm trên sân khấu nhìn thấy Hạ Dương, Lê Hoặc đã biết hắn nhất định sẽ tìm tới mình.
E rằng trong mắt người khác, đối phương chỉ là trạng thái tinh thần không tốt, kỳ thực người này xém chút bị đám khói đen nhấn chìm, hắc vụ ngày đó sẽ ăn mòn thần kinh của hắn, nuốt chửng tính mạng của hắn.
Hạ Dương nói tiếp: "Hai tháng trước vào một buổi tối, em bị ác mộng làm tỉnh giấc, đó là lần đầu tiên nhìn thấy đám khói đen kia, về sau mỗi ngày em đều gặp ác mộng, lúc mới bắt đầu chỉ gặp vào buổi tối, sau đó thời điểm ban ngày ít người cũng sẽ xuất hiện, sau nữa chỉ cần em vừa quay đầu đã có thể nhìn thấy nó."
Hai bàn tay nắm chặt của hắn khẽ phát run, mỗi cần hồi tưởng đều khủng bố đến cực điểm, "Chỉ cần bị nó đụng tới, em sẽ xuất hiện ảo giác, toàn thân đau nhức.
Ngày đó tại quán bar, nó bị đại ca chế phục chừng mấy ngày sau không xuất hiện nữa, nhưng hôm trước nó lại xuất hiện, trở nên to lớn hơn trước..."
"Ngày đó cái kia xác thực đã biến mất rồi." Lê Hoặc rót ly nước nóng đưa hắn, "Cậu muốn tôi giúp cậu?"
Hạ Dương lắc đầu một cái, ngẩng mặt nhìn lại, "Em muốn bái anh làm thầy!"
Lê Hoặc mới uống được một nửa xém chút bị sặc, "..."
Hạ Dương thân thể nghiêng về phía trước, hai mắt sáng lấp lánh, "Chỉ cần em học được cách đối phó với đám khói đen kia, sau này không cần sợ nữa rồi!"
Lê Hoặc để ly xuống, sắc mặt lạnh nhạt, rõ ràng là thái độ cự tuyệt.
"Học phí không cần lo, em có tiền." Hạ Dương lo sợ bất an liếc hắn một cái, trái tim rơi xuống đáy vực, "Chỉ cần có thể áp chế thôi cũng được, ít nhất, ít nhất kéo đến thi đấu mùa đông kết thúc..."
Hạ Dương căn cốt không tệ, tính riêng về đồ đệ mà nói, điều kiện cơ bản là có, nhưng loạn thu đồ đệ chưa trải sự đời, hơn nữa còn lừa gạt đóa hoa của tổ quốc hoạt động mê tín, không chắc liền bị địa phủ xử lý kỷ luật.
Nhưng nghe đối phương nói như vậy, hắn ngược lại từ ký ức của nguyên thân tìm một chút tin tức liên quan.
(cuộc chiến vinh quang) thi đấu chung kết mùa đông năm nay đột nhiên xảy ra vấn đề, tất cả đều liền quan tới chiến đội TGP, liên tục sai lầm đánh mất ưu thế, đặc biệt là đội trưởng Hạ Dương, toàn bộ hành trình không có tinh thần, kết quả cuối cùng thua đậm.
Quán quân chính là chiến đội mới tên TM.
Nguyên thân nhớ chuyện này rõ ràng như thế, bởi vì ông chủ của chiến đội TM chính là tình nhân của Đường Mộ.
Cái thứ quấn lấy Hạ Dương có liên quan gì đến chiến đội kia không?
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn thân, chỉ cần Đường Mộ không vui vẻ, hắn liền cao hứng.
Nghĩ như vậy, Lê Hoặc ngoài miệng cố ý nói: "Sức khỏe hiện tại của cậu như thế này không cố gắng nghỉ dưỡng, còn tính chuyện chơi game?"
"Đây không đơn giản chỉ là chơi game!" Hạ Dương cắn răng, âm thanh có chút nghẹn ngào, "Em nỗ lực không kể ngày đêm đến bây giờ, còn không phải bởi vì...!muốn là thi đấu sao, tự nhiên dằn vặt em vậy chứ, bây giờ trong đội không thể không có em...!Chúng em thiếu mất ai cũng không được aaa..."
Lê Hoặc không thể chịu nổi ánh mắt thuần túy này, khẽ thở dài một tiếng, từ trong túi áo móc bùa Ly Hỏa ra, ở trên sửa lại vài nét bút.
Hạ Dương khó nén hiếu kỳ, trong lòng sùng bái không nói nên lời.
Lần trước hắn nhìn ra rồi, Lê Hoặc tuyệt đối là đại lão huyền học!
Để bút xuống, Lê Hoặc vỗ bùa lên trán hắn.
Hạ Dương: "..." Liền...!Đột nhiên như vậy sao?
Hắc vụ nổi lên bốn phía trên không trung, tiếng gầm gừ âm u tràn ngập toàn bộ không gian.
Lê Hoặc nhanh như chớp, bắt lấy tia hắc vụ sau gáy Hạ Dương dùng sức kéo một cái.
Hạ Dương chỉ cảm thấy trước mắt lóe một cái, sau cổ truyền đến đau nhức, như là cái gì từ trong xương cốt cơ thể rẽ đất đi ra, tiếng gầm gừ bên tai càng thêm sắc nhọn khủng bố, hắn không nhịn được rùng mình, trước mắt là một con nhuyễn trùng màu đen không ngừng vặn vẹo.
*nhuyễn trùng: giun mềm
Nhuyễn trùng lớn bằng cánh tay, toàn thân hắc ín, trong miệng mọc đầy răng nanh lít nha lít nhít, nhìn như sinh vật ma huyễn ăn thịt người trong phim ảnh.
"Thảo thảo thảo!!!" Hạ Dương luống cuống tay chân đẩy ghế lăn lui về phía sau, thiếu chút nữa ngã xuống đất, sợ đến hồn phách bay mất một nửa.
Hắc nhuyễn trùng với không tới Hạ Dương, quay đầu ý định cắn Lê Hoặc.
Lê Hoặc xoay tay một cái, ánh lửa bên trong hắc vụ đột nhiên nổ tung, trong khoảnh khắc cắn nuốt hết tất thảy.
Nhuyễn trùng điên cuồng vặn vẹo, cuối cùng biến mất không còn một mống.
"Đây là vật gì a a a!!!" Hạ Dương bị doạ đến sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa ói hết đồ ăn ngày hôm nay.
"Nguyền rủa."
"Nguyền rủa?"
Lê Hoặc gật đầu, "Cậu bị người ta nguyền rủa."
Vừa nãy bị doạ quá mức, bây giờ Hạ Dương với hậu tri hậu giác phản ứng lại, nguyên bản thân thể nặng nề đột nhiên trở nên thả lỏng nhẹ nhàng, cảm giác đau nhói trong xương cũng không còn!
Hắn muốn hỏi tỉ mỉ một chút, đột nhiên có người gõ cửa, liền vội vã lấy lá bùa trên gáy xuống.
Người tiến vào là Long Tề, tới đón Hạ Dương quay về câu lạc bộ.
Hạ Dương do dự một chút, nhìn về phía Lê Hoặc, "Đại ca, em có thể tới ở chung với anh không? Em sẽ trả tiền thuê phòng!".
Danh Sách Chương: