quét rừng hủy đá hàng trúc ngã nghiêng, bên trên khối đá rồng ngâm giẫm đạp
Mảng cát đen hóa thành hơi khói uốn lượn ngoằn ngoèo, vút ngang trời xẹt qua mặt Hồ Động Đình, rơi xuống cuối lầu Nhạc Dương chỗ mặt nước sông bao quanh Quân Sơn.
Quân Sơn này còn có tên là Tương Sơn, phía Bắc đổ vào biển Đông Hải mà đầu phía Nam ngoảnh mặt chảy về Hùng Lục, bởi vì bốn phía chung quanh bị dòng nước bao quanh, nước trên mặt hồ bụi sương ẩm ướt, mây mù quanh quẩn bên trong, phảng thấy như mây mù vùng núi từ trong nước đột ngột dựng khỏi mặt đất mọc thẳng lên, chạy thẳng xuyên tới tận trời, dường như chồng chất lên vòm trời. Những viên đá kì lạ lởm chởm, núi như nhuộm phẩm xanh đen, tuy không phải Bồng Lai nhưng cũng tuyệt diệu như động thiên.
Chỗ giữa sườn núi, rừng trúc căng phủ mảng dài, trước mắt thấy trúc tím tựa khói bay, Tương phi điểm lệ. Mảng cát đen ào ạt rơi xuống, xoay tròn cuộn gió, thẳng đến khi lá trúc trên cành lay động ngân vang, cỏ cây rũ mềm.
Đợi khi khi gió xoáy đã qua, Long đế áo dài màu đen sừng sững bên trong đám trúc, quay đầu lại nhìn về sắc xanh thoáng hiện so với trúc thanh bên kia lại càng vững vàng chấm nét có thêm.
"Lần này không thể xem như mở một mắt nhắm một mắt nữa chứ?"
Ma tức huyết quang dựng thẳng tới tận Cửu Tiêu, cho dù là bưng tai bịt mắt thì vị Tham Lang tinh quân này híp mắt cũng có thể cảm giác được cỗ ma tức kia có bao nhiêu lợi hại, một khi gây hại nhân gian, tuyệt đối có thể hình dung bằng tình cảnh gió tanh mưa máu thi thể ngổn ngang chất đống đầy đường.
"Thiên Ki mặc dù pháp thuật không cao, nhưng làm việc rất đúng mực."
Đem ánh mắt từ chỗ ma khí dâng cuộn oán hồn kêu rên ngập trời bên Hồ Động Đình thu hồi, Thiên Xu ánh mắt lợi hại dừng ở trên người Ứng Long: "Long quân nếu trong lòng khó chịu, có thể tự đi tìm vui, làm gì phải gây khó cho nhóm bọn hắn."
Ứng Long tươi cười trên mặt cứng lại, ngay sau đó nếp nhăn trên mặt khi cười càng sâu thêm, nhưng ý cười dưới đáy mắt đã biến mất.
Trong núi tĩnh mịch, chỉ nghe được gió thổi qua lá lay động khẽ khàng.
Trong rừng trúc chợt là phủ thêm tầng sương mù dày đặc, sương trắng lượn lờ, tầm mắt mơ hồ, mờ mịt, như rơi vào Vân Mộng cảnh*.
(cảnh trong mơ)
"Vậy thì ý của ngươi là muốn nói, bổn tọa trút giận sang người khác?"
Thiên Xu không nói, cũng không cần trả lời.
Trong không khí lúc này khắc này bị đóng băng, nếu thính có thể nghe thấy kim loại leng keng vang rền bên tai, mũi tên nhọn căng mình trên dây cung.
Hai người trong lúc đó, tựa hồ luôn luôn không tồn tại sự thỏa hiệp.
Giống như trên bàn cờ, luôn luôn là đen đối đen, vua đối vua.
Thế nhân thường nói vương giả vô tâm, đối với quân cờ bị hy sinh, chết thì chết rồi, cũng không có gì đáng tiếc.
Trước mắt cũng như thế?
Nếu không phải cá, sao biết cá nhớ hay chăng.
Vương giả cao ngạo, người chỉ có cùng kề vai, chỉ hi vọng là Quân.
Nhưng, Rồng nào mà lại không có vảy nghịch, đều không được động tới.
"A... Bọn hắn cũng không phải là co nít ba tuổi, còn cần Tham Lang tinh quân tự mình bảo vệ sao nào? Bổn tọa để cho bọn họ đi tìm Ma Tôn Huyền U, ngươi nếu không yên tâm, thì cứ đi cùng." Hơi tạm dừng một chút, "Với lại chuyện tìm Nguyên Anh liên kia, kỳ thật cũng không cần. Ứớc hẹn nửa năm, bất quá cũng chỉ là lời nói đùa, tinh quân không cần để ý. Chúng ta khác đường, như vậy xin cáo từ, Bổn tọa còn có việc quan trọng trên người..."
Không đợi hắn nói xong, Thiên Xu lại cắt ngang lời chưa nói: "Muốn đi nơi nào?"
Ứng Long nhíu mày: "Chẳng lẽ tinh quân đã quên, bổn tọa đã bị xoá tên khỏi sổ yêu, muốn đi nơi nào cũng có thể tự làm chủ. Chẳng lẽ là, tinh quân lo lắng bổn tọa trong lòng có ý xấu, khăng khăng nghịch thiên?" Sắc đen dày đặc, khuôn mặt kiêu ngạo bất tuân giờ phút này cũng có chút mơ hồ không rõ, "Chỉ sợ là tinh quân đã quá lo lắng rồi, dưới gầm trời này người không hỏi đường xa nguyện liều mạng bám gót vốn không nhiều."
Cũng không biết vị Long đế phương Nam này lúc này nhớ lại, là Hắc Long Vương Hồ Động Đình chưa quên Quân ân, hay là mười hai Tường Long giáp vệ xả thân hóa trụ chống ở bên dưới tỏa yêu tháp.
Thiên Xu nhìn thấy bóng đen kia phảng phất như đã muốn biến mất ở trong sương mù dày đặc, không khỏi nhíu mày.
"Đã định ra khế ước, sao có chuyện phá vỡ không để ý."
Ứng Long giễu cợt một tiếng, dáng vẻ lạnh lùng không cho là đúng: "Tinh quân hết lời cản ngăn, chẳng lẽ là lo lắng bổn tọa pháp thuật không đủ, bị yêu tà đang ngấp nghé ở một bên kia đoạt lấy?" Từ khi Ứng Long mất đi chân thân, dọc đường đi cũng không thiếu yêu quái đánh chủ ý lên cổ long hồn. Bất quá ai lại dám ngang nhiên khiêu khích? Chỉ sợ còn chưa kịp hưởng chút lợi nào, đã bị Tham Lang tinh quân đánh cho hồn phi phách tán.
"..."
"Vậy nguyện một lòng với Đế Thuấn, có gì không tốt?"
"..."
Ứng Long cũng không tiếp tục nói thêm nữa, bỗng nhiên lớp sương mù đày đặc nồng đậm tựa như bị lưỡi phân thành hai, giống như sương mù dày đặc bị xóa sạch chỉ còn tua nhỏ sắc xanh lại gần, ngăn lối.
Mảng cát đen rời thân thể hóa thành đôi cánh, dự tợn hung ác vô cùng, màn sương mù màu trắng dày đặc kia từ từ bị cát đen nhỏ vụn lẻn vào nhiễm thành màu bụi, sương mù mịt phập phồng như nước thủy triều.
"Tham Lang, ngươi nếu còn ngăn cản, chớ trách bổn tọa vô tình."
"Long quân có việc thì cứ đi làm." Thiên Xu giọng nói vang vang mạnh mẽ, kiên định như trước, "Bổn quân theo cùng."
"Phải không?..." Ứng Long dừng ở trên người nam nhân ý chí kiên trì thủy chung như một tựa hồ chưa từng dao động. Đột nhiên trong không khí mảng cát đen từ trong sương mù đều thu trở lại, ngay phía sau tụ thành hình Hắc Long, đột phát giương nanh múa vuốt đột nhiên đánh tới Thiên Xu.
Thiên Xu không kịp đề phòng cả người bị lực đẩy cuộn lên trên cả người tựa như chạm tới tầng không, vuốt rồng bổ nhào về phía thân hắn ép người đẩy mạnh về phía sau. Cây trúc yếu ớt làm sao chịu được lực đập vào như vậy, đến mức lìa khỏi cành tiếng động như chẻ tre, cho đến khi tấm lưng Thiên Xu hung hăng đụng vào một gốc cây to khỏang chừng cả thước, thân trúc cao tới mười trượng mới dừng lại.
"Răng rắc!!" Một tiếng giòn tan, vuốt rồng từ bên vai Thiên Xu móc vào một thân trúc, lập tức lấy trúc làm trụ cuộn khúc quấn buộc, thân trúc bên trên bỗng nhiên hóa như xiềng xích đem cả người Thiên Xu chặt chẽ giam cầm ở trong.
Một kích này mãnh liệt vô cùng, Thiên Xu chỉ cảm thấy ngực hơi tắc nghẹn thở hắt ra, hỏi người kia: "Đây là ý gì?"
Mảnh tối âm u đem Thiên Xu phủ vây bên trong, chỉ nghe thanh âm Ứng Long trong lớp sương mù dày đặc giống như khó nén tà ý: "Bổn tọa có thể không đi gây khó dễ cho những đồng tông mà ngươi bằng mọi giá phải bảo vệ kia, chỉ cần ngươi giúp bổn tọa tìm niềm vui, như thế nào?"
"Vớ vẩn."
"Lúc trước ngươi nói, nếu thấy khó chịu thì có thể đi tìm niềm vui, tại sao giờ lại bảo là vớ vẩn?"
Cánh tay sắc lẹm từ từ lộ ra cũng không thấy làn da biến ảo, chỉ có một tảng cát đá đen tuyền bên ngoài, khi đụng đến một bên mặt Thiên Xu vật sắc lẻm gồ ghề chạm đến làn da mơ hồ cảm thấy đau đớn.
Mảng cát đen sinh ra hình dáng khuôn mặt, nhưng mà lại chưa từng hóa ra trọn vẹn toàn bộ, nhìn không rõ khó phân là tức giận hay là vui vẻ.
(khuôn mặt mơ hồ của anh Long đây 圖, há há)
Hủy xương cốt mổ tinh hồn, nuốt máu thịt, phá mệnh khiến hắn không thể đi vào luân hồi, không thể nào trở về thiên đạo được." Lời này khi nói với Huyết Ma cũng không vì trêu cợt người hắn thương Lộc Tồn tinh quân...
Hắn phải lấy được thứ gì đó, không cầu, không từ, không đợi, không bỏ. Chỉ có thể mưu! Có thể tham! Có thể tranh! Có thể đoạt!
Hắn làm sao mà không muốn đem ngôi sao trên vòm trời cao kia mạnh mẽ đoạt tới, giam cầm ở nơi chỉ có hắn mới có thể đụng tay đến. Thế gian này sẽ không còn có bất luận kẻ nào, thần nào yêu nào, ma nào có thể chiêm ngưỡng dù chỉ là một chút tia sáng phát ra từ vì sao đó.
Có phải nên làm như vậy hay không?
Cánh tay tối đen lướt xuống, trượt đến cổ, mạch máu đang đập đều đều ngay bên dưới ngón tay, đầu ngón tay chậm rãi lộ ra mũi nhọn, sắc bén như đao đủ để cắt kim loại thuộc da, hình dáng mơ hồ lõm ra hình thành dấu tích tươi cười. Thanh âm này, hẳn là so với tiếng vang khi xé rách xiêm y lụa là trân quý lại càng thêm dễ nghe đi?
Nhưng mà Thiên Xu vững vàng đứng đó, hoàn toàn không chút để ý tới việc bộ dạng thân thể này chỉ một giây sau đó sẽ nát vụn thành bột mịn.
Ánh mắt thanh minh bình tĩnh nhìn thẳng hình người nguyên một cây đen hỗn độn trong cát vô cùng quỷ dị khó lòng phân biệt như ẩn như hiện trước mặt, cũng không vì nhìn không thấy mà mịt mờ, phảng phất như xuyên thấu qua cát đen khắp bầu trời không hề trở ngại rõ ràng nhìn thấy người nam nhân kia.
"Trong lòng ngươi có việc."
Một câu chắc chắc nói thẳng toạc ra, trấn định như xưa. Người nam nhân này cũng không vì bị cầm tù mà trở nên chật vật, bình tĩnh thấu rõ toàn bộ trái lại khiến cho đối phương rơi vào khoảng lặng.
"..." Ứng Long không có đáp lời, khuôn mặt mơ hồ lõm về phía sau rơi xuống tan biến trong cát đen, hình dạng hoàn toàn tiêu thất. Mà Hắc Long quấn quanh ở trên người Thiên Xu bất chợt trở nên lớn mạnh, đôi cánh hiển lộ, gáy rồng xoay vòng hướng về phía trước, cát đen hóa thành tấm lưng, "phách phách ——"một đôi cánh lông đen tuyền như mực giang rộng che đi vòm trời.
Đầu rồng trầm xuống, ung dung nhìn nam tử bị hắn quấn buộc quanh người từ trên xuống dưới.
Mồm rồng chậm rãi vỡ ra, cát đen dính liền bên trong, chậm rãi lộ ra hình răng nhọn, đột nhiên miệng há rộng, đột nhiên một tiếng rít gào phun ra về phía Thiên Xu, tiếng kêu không dứt bên tai, đinh tai nhức óc, vang vọng truyền tới trăm dặm chỗ mặt hồ, sóng cuộn trào gió xoáy thổi thay nhau quét ra. Lúc này Quân Sơn đất rung núi chuyển, chim chóc trong rừng kinh hoàng túa ra bốn phía, muông thú dựng người chen nhau chạy trốn.
Thú tính khó thuần, Long Tộc dù có linh tính, nhưng trong mạch máu cũng khó nén bản tính dã thú. Huống chi đây cũng chẳng phải là Thiên Long bình thường, mà là Long thần thượng cổ, là thần long một đuôi duy nhất có thể hóa thành cánh bay lên trời!
Móng vuốt đột nhiên phát lực, hàng trúc dù cho có thô chắc đến đâu cũng không thể nguyên vẹn khi bị nắm tay đủ sức bóp nát tảng đá lớn siết chặt, "Răng rắc ——" bị cào rách vặn gảy, đập vỡ vụn cây trúc lúc này Hắc Long lập tức cuốn Thiên Xu, nghiêng mình hướng tới chỗ sâu trong rừng trúc bơi đi, thế tới mạnh đến mức hàng cây trúc gãy vỡ vụn.
Rừng cây bị hủy sạch sẽ, long thân bỗng nhiên lao người, rơi xuống trên một khối đá thật lớn.
Quân Sơn đá kì quái lởm chởm, khối tảng đá này hình dạng cũng rất kỳ lạ, ngửa mặt lên trời mà nằm, như được mài giũa bằng phẳng bóng loáng.
Mảng cát đen tán đi hình rồng hiện ra bất quá chỉ trong nháy mắt, đã khom người chân trước giẫm trên lên hai vai nam nhân đang nằm ở trên tảng đá, hai bên nhìn nhau, hai cánh chưa thu lại toàn bộ chầm chậm đập vỗ, trong không khí gió lốc nổi lên bất an chập chờn.
Đầu rồng cực lớn tiến tới Thiên Xu gần trong gang tấc, có thể nhìn thấy lớp vảy rời rạc thành hạt cát, thậm chí bên tai chợt thấy Hắc Long nâng ngưỡng đầu, ngửa mặt lên trời hú gọi, gió xoáy nghịch hướng đột ngột từ mặt đất dựng lên, khắp vùng cát bay đá chạy.
Trong khoảnh khắc, phía chân trời sấm dậy ầm vang, mây đen giăng phủ, Ứng Long ở chỗ cực Nam thì mưa nhiều, hô mưa gọi gió vốn là chuyện bình thường, lần này gọi mây dày che trời, Hồ Động Đình trong nháy mắt trời u ám tối đen, giống như bị màn che chụp phủ, ngăn cách trần thế thiên cung, đừng bảo là thần tiên muốn ghé mắt nhìn trộm, cho dù ngay cả một tia ánh mặt trời cũng rọi không tới.
Bầu trời làm màn, lấy đất làm giường, kiêu ngạo khinh đời, lòng ta vốn đã cuồng.
Tốc độ cát chảy dần dần chậm lại, từng hạt cát ngưng dựa vào nhau, hiện ra từng phiến vảy, một rợi râu dài, mắt rồng to tròn như châu như gắt gao kề sát vào khuôn mặt Thiên Xu.
Phương pháp dã thú xác nhận bạn lữ, không phải là bằng lời, cánh mũi thật lớn ghé vào gần cái trán Thiên Xu cọ xát, nghển cổ quấn lấy giống như bồi hồi không dứt.
Long tu cứng cáp như bụi cây gai, lớp vảy thô cứng mài giũa qua làn da, mặc dù không đến mức rách da, nhưng tuyệt đối không thể gọi là dịu dàng,bất kì bộ vị nào cũng khác xa với cơ thể người. Bản thân loài trong Long Tộc đối với khát cầu về dục vọng không bao giờ tao nhã che dấu luôn trực tiếp biểu lộ. Mình rồng mài qua vị trí giữa háng của Thiên Xu, làm như vô ý, rồi lại giống như tận lực dồn sức chạm vào.
Rồng ngâm giống như có thể xuyên thấu qua lồng ngực chấn động tận trái tim, không nói tiếng nào, lại giống như ở bên tai gọi tên Thiên Xu.
Thân rồng nhấp nhô, vảy mực loang lổ chiếu vào trong đồng tử Thiên Xu, càng lộ nét thâm thúy khó hiểu. Bả vai tuy bị móng vuốt giẫm lên, đau đến mức giống như xương bị nứt, nhưng hắn vẫn hoàn toàn không để ý tới, nâng cánh tay phải lên thăm dò tới mình rồng, chạm tới lớp vảy nhưng mà kia bất quá cũng chỉ là cát đen hóa hình, nào có phải lớp vảy rồng chân thật kiên cường cứng cáp như xưa, ngón tay xẹt vào bên trong cát đen, hạt cát từ ngón giữa hắn trợt đi, chưa từng lưu lại dấu vết.
Biểu tình lạnh cứng của Thiên Xu lúc này rốt cục cũng có biến hóa.
Người nam nhân này ngoan tuyệt như vậy, không lưu tình chút nào mai táng thân mình thuộc về thiên mệnh, trên thiên địa nhân gian lúc này không còn Ứng Long Nam Cực!
Không có bất kỳ một ai trong số chúng tiên nhân có thể giống như hắn đùa cợt thiên đạo như vậy. Cũng không có bất kỳ một yêu tà nào có thể giống như hắn như vậy lùi mình cứu thế.
Cũng không phải là không biết, từ lúc ở trên đỉnh tỏa yêu tháp, một khắc kia lúc quyết tuyệt buông tha cho ý nguyện một mực luôn luôn kiên trì kia, Ứng Long bỏ qua, không phải chỉ là mỗi Như Ý Châu.
Để lại Long Hồn, sống tạm bợ trong hậu thế, là bởi vì còn việc phải làm mà còn chưa làm xong.
"Ứng."
Thanh âm Thiên Xu bị đè lại giữa tạp âm gào thét bốn phía của bão cát, dù cho có bị đè áp ở phía dưới móng vuốt, cũng không thấy một chút yếu ớt.
Nhưng mà Hắc Long thú tính phóng đãng, phóng túng, chỉ biết bò trườn không nghe người nói.
"Ứng!!" Thiên Xu nhướng mày, biết lúc này nói đạo lý người kia tuyệt sẽ không thông, hơn nữa Tham Lang tinh quân làm sao từng có thói quen dùng lý để thuyết phục người?
Lúc này lại thấy hai cánh tay của hắn đột nhiên vùng ra, bỗng nhiên long trảo bị phá hóa thành vụn cát, chưa đợi hóa hình đã thò người ra dựng lên, một tay bắt sừng rồng ở bên trên khối đá dùng lực đè xuống, đầu rồng cát đen lúc này nổ bung, thiếu mất một góc.
Hắc Long bị tổn thất nặng nhưng chưa từng ngẩng đầu, đuôi rồng quật mạnh về sau điên cuồng quét tới.
Thiên Xu lúc này đã đứng dậy, trường bào xanh dựng lên, tay trái gẩy một cái, pháp chướng vô hình như vách tường ngăn cản, trong lúc nhất thời chung quanh hai người cát đá bủa tán loạn. Một người dù như vô hình nhưng so với tường đồng vách sắt còn cứng rắn hơn, một người mặc dù chỉ như dòng chảy nhưng lại đổ dài vô tận, kẹp ở lên chân trời sấm dậy cuồn cuộn không ngừng, làm lòng người bần bật rung động.
Từ sau trận chiến ở đỉnh tỏa yêu tháp, hai người không còn giao thủ, lần này đánh tới trực diện, mặc dù địch ta không phân rõ ràng như lúc trước, nhưng cũng không từng nương tay. Trên dưới rung chuyển, không khí bốn phía quay cuồng, mây đen trên đầu như dòng nước xoáy.
Chính là liệt chiến(trận chiến dữ dội) trong nháy mắt lướt qua, cát đen lượn vòng trở về nguyên thể vốn vố, Thiên Xu cũng thu pháp thuật.
Cát đen ngưng lại chậm rãi hóa ra hình người, lần này thế nhưng lại một lần nữa dùng thuật huyễn hóa. Đã thấy Ứng Long tay nâng cái trán, vừa rồi cái đầu rồng đồ sộ bị người hung hăng nện xuống ở trên tảng đá rụng mất bộ vị kia (râu ý), bất đắc dĩ cười khổ nhìn về phía Thiên Xu: "Thiên Xu, ngươi liếc mắt đưa tình có thể đừng ra tay mạnh quá có được hay không..."
Thiên Xu thấy trên mặt kia đã khôi phục lại dáng vẻ ngỗ ngược không trói buộc lúc trước, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy buông lỏng.
Nhíu mày hỏi hắn: "Ngươi lúc ở phương Nam cũng tùy ý giận chó đánh mèo như vậy?"
Ứng Long buông tay, nghe vậy hơi sửng sờ, sau đó nhanh chóng cười cười lắc đầu: "Ngươi nói là ai có thể chịu được cái quét đuôi của bổn tọa không chết sao?" Ứng Long từng trợ Vũ Vương trị thuỷ, lấy đuôi quét bỏ, vẽ ra một đường sông, khai thông hồng thủy. Một đuôi này khi hắn quét lấy, cũng không phải là chuyện đùa! Mình đồng da sắt, cũng phải khiến cho ngươi bay ra ngoài cả trăm dặm.
Thiên Xu gật đầu, nhìn quanh mọi nơi thấy cả Quân Sơn này bị vài cái động tác của bọn hắn biến thành bình địa giống như bị cơn lốc thổi quét qua cực kỳ thảm thiết. Rừng trúc mới vừa rồi bị bọn hắn xẹt ngang ngã một mảng lớn, ven đường vô số cây rừng bị chắn quét, mặt đất thì bị cuốn giăng giống như có cái xẻng đào ra vài cái hố sâu, tảng đá lớn rộng rãi mới vừa rồi nằm bên trên phanh nứt ra... Một động thiên xinh đẹp tựa Bồng Lai, bất quá trong nháy mắt liền bị hủy hoại sạch.
Bất quá ở trong mắt hai người này, đã xem như rat ay nương tình lắm rồi. Dù sao nếu làm thực sự đem hết toàn lực đánh tới, chỉ sợ ngay cả hồ tiên sơn cũng đã san bằng thành bình địa.
Thiên Xu cũng không hỏi lại Ứng Long tại sao lại giận, hình như việc mới vừa rồi cứ như vậy bỏ qua.
Nói: "Xác chết của Tu Xà đã bị hủy, không thấy Nguyên Anh liên."
Lần này đến Động Đình, cũng không phải đi Động Đình tám trăm dặm để ngắm vẻ đẹp núi sông, chỉ vì Hậu Nghệ giết Tu Xà chỗ Động Đình này nên đến nơi này là vì tìm thân thể của Tu Xà, không có tìm thấy Nguyên Anh liên, cũng không thu hoạch được gì nhiều, mà lại còn cùng Ứng Long ở Hồ Động Đình vung tay hạ cẳng chân, suýt nữa san bằng Quân Sơn.
Ứng Long kinh ngạc, phục hồi không khỏi thở dài một tiếng.
"Ngươi không tức giận?"
Thiên Xu nhìn hắn một cái, đạm nhạt nói: "Một... không... nghịch thiên, hai chưa loạn thế, có gì để mà giận thể?"
Té ra cũng chỉ có nghịch thiên loạn thế mới có thể làm cho hắn nổi giận, thỉnh thoảng san bằng một ngọn núi, hoặc là trở mình lật một con sông như vậy cũng chỉ là chuyện bình thường?
Ứng Long có chút nghẹn họng ho khan hai tiếng, đao cùn cắt cổ, rất là đau.
Đoán trước gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu không phải đáy hồ trước mắt còn có vị Tứ Độc Long thần trấn trụ, chỉ sợ những vị Long Vương kia đều bay thẳng lên Thiên Đình cáo trạng rồi đi. Xảy ra chuyện như thế xem ra, cái đứa nhóc Tiểu Bạch Long ngồi xổm nơi góc sáng sủa cắn răng mài móng vuốt kia cũng có chút năng lực.
Trong tươi cười nhè nhẹ nghiên cứu cùng nghiền ngẫm, nếu để cho Ngao Ân nhìn thấy, chỉ sợ lại vất vả cho Hắc Long Vương xoa nhẹ thật lâu đi.
Đối với hắn loại giữ kín như bưng này, giống như đem mọi vật trong thiên hạ đùa bỡn dưới lòng bàn tay tươi cười hết sức vui vẻ kia, Thiên Xu hiển nhiên đã không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị.
Lúc này bị căng ra thành vùng đất bằng phẳng, tầm nhìn trở nên vô cùng rộng rãi, mặt trời lặn ở phương Tây, khói sóng khuất bóng, lúc này mắt thấy sóng xanh đong đưa, mặt nước lóe sáng ánh kim.
"Hiếm khi đến Hồ Động Đình một chuyến, không thử du thuyền ngắm mặt trời mọc, chưa phẩm cam xanh ngân bạc, chẳng phải rất đáng tiếc hay sao?"