Bên ngoài, khách tham dự tấp nập qua lại, khoác lên mình những bộ cánh sang trọng và vẻ ngoài thanh lịch. Bên trong phòng chờ, tôi đang bận rộn chỉnh lại chiếc cravat trên bộ vest hoàn hảo của Tùng bằng một nỗ lực vô vọng.
- Í ẹ, tiêu rồi! Giờ trông nó càng xộc xệch hơn rồi thì phải. – Tôi lo lắng.
- Như vậy là đã tiến bộ hơn rồi. -Tùng lúc nào cũng đối xử đầy độ lượng với tôi.
Giang lùn từ bên ngoài thò đầu vào:
- Ê hai người, giờ G đã điểm rồi đấy. Tất cả chỉ còn đợi hai người nữa thôi.
- Anh sẵn sàng chưa?
- Em sẵn sàng chưa?
Hai chúng tôi nhìn nhau, cùng mỉm cười. Hai năm qua, anh và tôi vẫn luôn ở bên nhau như thế này bất kể mọi hoàn cảnh. Giữa chúng tôi đã hình thành một sự ăn ý khó diễn tả bằng lời. Tùng khuỳnh khuỷu tay ra, tôi mỉm cười khoác tay anh, sóng vai nhau bước ra ngoài.
Ngày hôm nay là một ngày có ý nghĩa vô cùng quan trọng, đối với Tùng cũng như đối với cả tôi nữa. Sau này, mỗi khi mọi người có dịp tụ tập chung với nhau (mà chúng tôi rất hay tụ tập chung lại một chỗ kiểu như thế), thường thường sẽ luôn có một ai đó, không người này thì là người khác nhắc lại sự kiện của ngày hôm nay, và bao giờ họ cũng phải thêm một câu:
- Cảnh tượng khi đó giống y chang như trong phim ấy nhỉ.
Quả thực là y chang như trong phim.
Các bạn có thể hình dung thế này: Một máy quay góc rộng từ trên cao thu hết vào trong khung hình quang cảnh bên dưới của một buổi lễ long trọng với sân khấu và đám đông chen giữa đèn hoa rực rỡ. Một máy quay cận cảnh zoom thẳng về phía bục phát biểu, từ từ bắt trọn khuôn mặt điển trai của Tùng vào giữa ống kính, chúng ta thấy anh hơi hướng mình về phía chiếc micro, cất tiếng chào mọi người:
- Kính chào quý vị quan khách, quý phóng viên và những người bạn thân thiết.
Tiếng vỗ tay nổi lên râm ran. Máy quay lia nhanh sang bên phải, nơi có rất nhiều phóng viên đang hăng say tác nghiệp trong ánh đèn flash loang loáng.
- Hôm nay, công ty đã có nhã ý tổ chức buổi tiệc này dành riêng cho tôi, với mục đích muốn công bố, hay nói đúng hơn là muốn chia sẻ với mọi người một tin rất đáng vui mừng.
Tùng vừa phát biểu vừa nhìn sang chỗ tôi, mỉm cười. Ánh mắt anh lấp lánh niềm vui.
- Tôi và cô Đỗ Quyên đây, hôm nay sẽ…
Đúng lúc ấy, phía cuối lối đi đối diện với sân khấu xuất hiện một bóng người. Mọi ánh mắt đang hướng lên trên sân khấu đồng loạt ngoái lại phía đằng sau. Máy quay lia một đường thẳng tắp theo hướng ánh mắt, bắt gặp một gương mặt đàn ông đang há miệng ra thở gấp, như thể anh ta vừa mới chạy thục mạng từ nơi nào đó để tới đây.
Và rồi, trong sự ngạc nhiên của tất cả những người tham dự, anh sải những bước chân dài, đi lướt qua giữa hai hàng quan khách để hướng lên phía sân khấu. Anh dừng lại trước mặt tôi, nhìn tôi như thể cả cái hội trường này không tồn tại, chỉ có tôi và anh đang đứng ở đây, giữa một khu vườn nồng nàn hương thơm và ánh sáng. Chỉ có tôi và Vương đại ca.
- Đỗ Quyên, anh biết là quá trễ nhưng anh vẫn muốn giành giật lấy cơ hội cuối cùng.
Vương kéo tay tôi:
- Đừng đồng ý lấy anh ta. Hãy đi với anh!
Tôi ngẩng đầu nhìn Vương. Và lần đầu tiên tôi nhìn thấy biểu hiện như thế trên gương mặt của một người đàn ông. Đó là một niềm tha thiết nồng nàn, một sự kiên định, một sức mạnh, một chân lý, hay cũng có thể là bất cứ điều gì, khiến trái tim bạn dù băng giá đến đâu cũng bất giác tan chảy thành nước. Tôi không biết bạn đã bao giờ nhìn thấy thứ ánh sáng tha thiết và kiên trì nào như thế trên gương mặt người bạn yêu hay chưa, nhưng nếu bạn cũng đã từng có chung một cảm giác giống như tôi, thì xin đừng bỏ lỡ nó. Bởi vì đó là người đàn ông mà nếu bạn bỏ lỡ, cả đời này bạn sẽ chẳng thể nào tìm lại được người thứ hai giống như vậy.
Trở lại hiện thực, tôi lắc đầu, ra hiệu cho Vương im lặng, sau đó kéo lui anh về phía sau. Tất cả khách tham dự đang vỗ tay như pháo rang. Nhạc chúc mừng chiến thắng nổi lên rộn rã. Pháo giấy và pháo sáng nổ ran trên sân khấu.
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Vương đại ca ngơ ngác. Hóa ra nãy giờ trong mắt anh chỉ có tôi, chẳng hề biết buổi tiệc vẫn diễn ra và Tùng vẫn đang phát biểu về lý do của buổi tiệc mừng ngày hôm nay. Tôi mặc kệ Vương, một mình bước lên sân khấu đứng cạnh chỗ Tùng.
Tùng ôm vai tôi:
- Xin giới thiệu với mọi người, đây là Đỗ Quyên, cô em gái thân thiết của tôi, người đã luôn động viên và trợ giúp tôi trong hai năm nay để tôi có thể hoàn thành thiết kế của công trình Công viên Thế kỷ vừa mới đoạt giải thưởng quốc tế vừa qua.
Rồi Tùng nhìn xuống chỗ Vương, giọng hài hước:
- Tôi biết có nhiều đối tác, bạn bè, đến cả người thân trong gia đình đều nghĩ rằng Đỗ Quyên là bạn gái lâu năm của tôi và thậm chí có tin đồn rằng hôm nay nhân tiện sẽ là tiệc cầu hôn của chúng tôi. Nhưng như mọi người thấy đấy, cô ấy là con nuôi của mẹ tôi. Tôi chỉ có thể mua búp bê Barbie cho cô ấy, dẫn cô ấy đi ăn kem và đánh vỡ mũi thằng con trai nào dám lảng vảng bên cạnh cô ấy mà chưa có sự đồng ý của tôi. Đó là tất cả quyền lợi của một người anh, hẳn quý vị nào có em gái sẽ rất hiểu điều này.
Mọi người bật cười. Tùng vẫn nhìn Vương, tiếp tục:
- Tiện thể tôi cũng xin nói với đối tác cũ của tôi rằng: Nếu cậu muốn quen với em gái tôi thì, xin thứ lỗi, e rằng qua được cửa của tôi không phải là dễ đâu nhé!
Một lời cảnh báo trắng trợn. Như để phụ họa, tôi đứng bên cạnh le lưỡi với Vương đại ca. Người nào đó mặt đang nhăn tít, nhăn tít như khỉ ăn ớt, đột nhiên lại giãn ra và như một thằng ngốc, anh chàng đó đứng tại chỗ cười khùng khục.