"Trầm... Trầm Ly Tuyết..." Trầm Ly Tuyết từ dưới ánh mặt trời đi ra, bóng dáng mảnh mai, làn váy phiêu dật, xinh đẹp động lòng người, trong ánh mắt màu đen lóe ra ý cười lạnh lùng khiến cho Xuân Hoa và Thu Nguyệt khiếp sợ nói không ra lời:
Nàng không có khả năng bị tám tên sát thủ vây giết mà vẫn có thể bình an còn sống, nhất định là do nàng chạy quá nhanh đám sát thủ không đuổi theo kịp, nhất định là như vậy...
Tự mình an ủi, ánh mắt Xuân Hoa, Thu Nguyệt lo lắng liên tục nhìn về phía sau Trầm Ly Tuyết.
"Đừng nhìn nữa, tám tên sát thủ đều đã chết, bọn họ không có khả năng xuất hiện!" Lời nói lạnh lùng của Trầm Ly Tuyết giống như ma âm khiến Xuân Hoa, Thu Nguyệt toàn thân run rẩy: nàng cư nhiên giết chết tám tên cao thủ, này cũng quá không thể tin nổi.
"Trầm Ly Tuyết, ngươi đừng đắc ý quá sớm, tám tên sát thủ kia chỉ là bắt đầu mà thôi!" Xuân Hoa là đại nha hoàn của Lôi thị, nàng từng gặp qua rất nhiều tràng diện, sau vài giây ngắn ngủi kinh ngạc lại nhanh chóng trấn định xuống dưới, trên gương mặt thanh tú hiện lên tươi cười quỷ dị, bàn tay trắng nõn hung hăng vỗ vào cửa xe, một đạo tín hiệu bay lên trời nổ tung, khói vàng dày đặc xông thẳng lên trời trời.
"Ầm, ầm!" Trong nháy mắt bốn phía trống rỗng xông ra rất nhiều nam tử đem Trầm Ly Tuyết bao vây, cầm đầu là một người thân thể mập mạp, vẻ mặt hung dữ, trong đôi nhỏ như hạt đậu phát ra sát khí, trên người mặc da hổ, da hồ ly biện làm áo khoác ngoài, bên hông đeo một đeo một sợi dây thừng thô to, thoạt nhìn giống như thổ phỉ chiếm núi xưng vương.
Bức tường người thật dày, kín không kẽ hở, muốn lao ra ngoài so với đi lên trời còn khó hơn, Trầm Ly Tuyết nhíu mày, Lôi thị quả nhiên có để lại hậu chiêu!
"Chậc chậc, cô nương này trưởng thành thật xinh đẹp, so với đầu bài của Di Hồng Lâu còn muốn đẹp hơn..." Tên cầm đầu dùng sức xoa xoa bàn tay, háo sắc nhìn chằm chằm Trầm Ly Tuyết, vẻ mặt dâm loạn, tươi cười dâm đãng: dáng người mảnh khảnh, trước lồi sau vểnh, thân thể nho nhỏ khẳng định sẽ vừa mềm vừa nhuyễn, nếu có thể đặt ở dưới thân hung hăng chà đạp một phen...
"Đại đương gia, mỹ nhân tùy lúc có thể thấy được, nhưng mệnh chỉ có một cái!" Nếu là lúc bình thường, Xuân Hoa rất thích nhìn thấy Trầm Ly Tuyết bị một đống nam nhân vừa già vừa xấu hung hăng chà đạp, nhưng chuyện Trầm Ly Tuyết giết chết tám tên cao thủ khiến cho lòng nàng sinh sợ hãi, nàng không dám tiếp tục trì hoãn thời gian, phải mau chóng giết Trầm Ly Tuyết, để tránh đêm dài lắm mộng.
"Hiểu được, hiểu được!" Tên cầm đầu cười gượng liên tục gật đầu, tuy nói là chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, nhưng hắn vẫn muốn sống lâu vài năm nên không dám đắc tội cố chủ có lai lịch rất lớn kia: "Giết cô nương này, thưởng trăm lượng bạc!"
"Rống!" Nghe thấy bạc, đám thổ phỉ hưng phấn đỏ bừng mắt, cầm theo đao kiếm, giống như thủy triều nhanh chóng đâm tới Trầm Ly Tuyết.
Trầm Ly Tuyết đứng yên không nhúc nhích, nhìn đám thổ phỉ càng lúc càng gần, khóe miệng khẽ giơ lên một độ cong xinh đẹp, đột nhiên nàng nghiêng mắt nhìn Xuân Hoa đang vui sương khi người khác gặp họa, ánh mắt nàng đột nhiên bắn ra sát khí sắc bén, một giây tiếp theo, Trầm Ly Tuyết quỷ dị biến mất ở trong tầm mắt của Xuân Hoa.
Trầm Ly Tuyết đâu? Xuân Hoa kinh hãi, mí mắt kịch liệt nhảy lên, một đạo tay áo màu lam xuất hiện ở khóe mắt, Xuân Hoa đột nhiên nghiêng mắt, dung nhan xinh đẹp của Trầm Ly Tuyết ánh vào mi mắt, khóe miệng có chút giơ lên, cười quỷ dị: "Xuân Hoa, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi!"
Hung hăng đánh một chưởng tới trước ngực Xuân Hoa, Xuân Hoa bị đánh bay ra ngoài, không nghiêng không lệch vừa vặn đụng vào mũi kiếm của đám thổ phỉ. Một lưỡi kiếm sắc bén đâm vào trước ngực Xuân Hoa, trong nháy mắt y phục nhiễm một tầng máu đỏ tươi...
"Còn có ngươi, Thu Nguyệt!" Trầm Ly Tuyết lại đánh qua một chưởng, Thu Nguyệt cũng bị mũi kiếm của bọn thổ phỉ đâm chết!
Bọn họ cư nhiên đem sứ giả cố chủ phái tới giết chết, xông đại họa! đám thổ phỉ dừng bước, ngơ ngác nhìn hai cỗ thi thể treo trên mũi kiếm, không biết phải làm sao!
Trầm Ly Tuyết lạnh lùng cười, thả người nhảy lên khoái mã, chủy thủ sắc bén nhanh chóng chém đứt sợi dây thừng nối với xe ngựa: thổ phỉ số lượng rất đông, với thực lực hiện tại của nàng, căn bản không thể ứng phó được, nếu như cững rắn đánh liền chỉ có thể bị giết.
Huống chi, Trầm Ly Tuyết còn phải nhanh chóng chạy về Tướng phủ cấp Lôi thị đưa đại lễ, cũng không rảnh cùng đám thổ phỉ này chơi đùa, đối phó với Lôi thị chủ mưu phía sau màn xong lại đến giáo huấn đám tiểu nhân vật này cũng không muộn!
Trầm Ly Tuyết đang muốn cưỡi ngựa rời đi, cổ tay lại đột nhiên bị người gắt gao chế trụ, thân thể mảnh khảnh bị túm lấy hung hăng kéo từ trên ngựa xuống.
Lảo đảo vài bước mới có thể đứng vững, đập vào mắt nàng là một ống tay áo màu trắng, còn có chút mùi tùng hương như có như không quanh quẩn, Trầm Ly Tuyết tức giận nghiến răng nghiến lợi, hắn thật đúng là âm hồn không tiêu tan!
Xoay người, Trầm Ly Tuyết tức giận trừng mắt nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt, trong ánh mắt ánh lên lửa giận thiêu đốt: "Ngươi và thổ phỉ là đồng bọn?" Nam tử này tôn quý, cao ngạo như thần tiên, tuyệt đối không sẽ không cùng đám thổ phỉ đáng khinh đó làm bằng hữu nhưng nam tử này phá hủy kế hoạch chạy trốn của nàng khiến nàng bị chọc tức!
"Không phải!" Vẻ mặt bạch y nam tử lạnh lùng, không nói nửa chữ vô nghĩa!
"Vậy tại sao ngươi kéo ta xuống ngựa?" Trầm Ly Tuyết nổi giận đùng đùng, hắn không nhìn thấy cường đạo đang đuổi giết nàng sao?
"Chúng ta còn chưa có tính toán xong!" Nhìn Trầm Ly Tuyết đang nổi giận đùng đùng, ở chỗ sâu nhất trong ánh mắt nam tử tựa hồ hiện lên một tia ý cười gian trá!
Trầm Ly Tuyết nghiến răng nghiến lợi: thật sự là quỷ hẹp hòi thích mang thù!
"Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu từ nay về sau muốn đi qua thì phải lưu lại tiền bạc!" Kèm với lời nói đánh cướp tiêu chuẩn, đám cường đạo nhanh chóng tiến lên, đem Trầm Ly Tuyết, nam tử trẻ tuổi vây ở bên trong.
"Không thể tưởng được ở Thanh Diễm Quốc lại có người dám đánh cướp chúng ta!" Một nam tử anh tuấn khoảng hai mươi tuổi, mặc thanh y từ phía sau nam tử bạch y đi ra, ánh mắt trêu tức nhìn đám thổ phỉ, giọng điệu vân đạm phong khinh, hiển nhiên không đem đám thổ phỉ để vào mắt.
"Tiểu mỹ nhân, theo ta trở về sơn trại làm áp trại phu nhân của ta, nhất định sẽ khiến ngươi ăn ngon, mặc đẹp..." Thổ phỉ thủ lĩnh ánh mắt háo sắc nhìn chằm chằm đám người Trầm Ly Tuyết, Trầm Ly Tuyết là người cố chủ của hắn muốn giết, hắn cho dù thích đẹp cũng không dám lưu lại Trầm Ly Tuyết, cho nên tự nhiên tiểu mỹ nhân trong miệng hắn không phải là Trầm Ly Tuyết.
"A, tiểu hạt tiêu, có người coi trọng ngươi!" Trong lời nói từ tính của thanh y nam tử tràn đầy trêu tức.
"Coi trọng ta!" Một hồng y nữ tử khoảng mười lăm sáu tuổi đi đến bên cạnh Trầm Ly Tuyết, chiếc roi trong tay ‘ba’ một tiếng, đá bụi bay đầy trời, hung tợn uy hiếp: "Nếu bọn họ dám động thủ, đến một người ta giết một người!"
Trong bốn người, trừ bỏ Trầm Ly Tuyết, chỉ có hồng y nữ tử là nữ tử duy nhất, tiểu mỹ nhân trong miệng thổ phỉ tự nhiên là chỉ nàng!
"Ai thích người đàn bà chanh chua này!" Thổ phỉ thủ lĩnh trừng mắt nhìn hồng y nữ tử liếc mắt một cái, ánh mắt chuyển hướng nhìn sang người bên cạnh Trầm Ly Tuyết, trong đôi mắt hạt đậu, sắc quang hiện lên lóng lánh: "Tiểu mỹ nhân ta nói là người mặc bạch y kia!"
Hồng y nữ tử: "..."
Thanh y nam tử: "..."
Trầm Ly Tuyết nhìn quanh khắp mọi nơi, ở đây có gần trăm người, mặc không ít y phục màu sắc khác nhau, nhưng mặc y phục màu trắng tựa hồ chỉ có quỷ hẹp hòi thích mang thù đang đứng ở bên cạnh chính mình a...
Thanh y nam tử và hồng y nữ tử nhìn sang gương mặt đã biến đen của bạch y nam tử, âm thầm vì thổ phỉ thủ lĩnh bi ai, người này thật đáng thương!
Trên trán Trầm Ly Tuyết ngưng tụ mồ hôi lạnh, quỷ hẹp hòi thật sự là tuấn mỹ vô trù, nhưng hắn thanh hoa, lãnh khốc, bá khí giống như thần tiên nơi nào có nửa điểm giống nữ nhân, thổ phỉ thủ lĩnh kia, ánh mắt bị hỏng rồi sao?...
Thổ phỉ thủ lĩnh ánh mắt háo sắc nhìn bạch y nam tử: "Tiểu mỹ nhân, đừng tưởng rằng ngươi mặc nam trang, đại gia ta liền không nhìn ra ngươi là nữ nhân giả trang, ha ha ha..."