• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn làm như không nghe thấy, cười cười, chậm rãi nói: "Mọi người ăn đi, nhìn ta làm gì."

Văn Thanh Y vội vàng cười tiếp lời: "Đúng vậy, mọi người mau ăn cơm đi. Ta còn muốn hỏi Chi Nhất xem hai chữ biến hóa là như thế nào đấy."

Ta nhíu mày, cười khẩy một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn Văn Thanh Y: "Thiên hạ võ công, duy khoái bất phá. Nếu không thể dùng một chiêu áp chế địch thủ thì sao phải bận tâm chiêu thức đó là gì? Nếu so sánh tất cả các loại võ công thì phải học bao nhiêu mới đủ đây?"

* Thiên hạ võ công, duy khoái bất phá (天下武功,唯快不破): Võ công trong thiên hạ chỉ cần nhanh thì không gì là không phá được.

Ta vốn đã vô cùng mất kiên nhẫn, kết quả lại nghe vị cô cô quý hóa của ta cười nói: "Có ai ngờ Chi Nhất lại thông minh như vậy? Khi còn nhỏ rõ ràng rất bình thường, khó bảo, ngay cả diện mạo cũng kém xa Thanh Y và Dĩ An của chúng ta. Hiện tại, không những dung mạo tuấn tú hơn nhiều mà tiện tay dùng chút công phu đơn giản cũng có thể thắng người khác, quả là khó lường."

Xung quanh có tiếng ra vào phụ họa:

"Đúng vậy, mấy ai ngờ được. Hồi nhỏ rõ ràng rất tầm thường."

"Đúng rồi, thật là không dám nghĩ. Chung quy vẫn là nhờ Các chủ của chúng ta dạy dỗ tốt."

"Khi còn bé tính tình rất kém, hình như còn làm mù mắt con trai của tên người hầu đấy..."

Tiếng thì thầm bên tai không dứt. Ta nhắm mắt, tức giận đến mức bật cười: "Mục đích bữa cơm ngày hôm nay là không muốn cho ta yên ổn đúng không?"

"Ai không muốn cho ngươi yên ổn? Chi Nhất, ngươi nói cái gì thế!", cô cô lập tức cau mày phản bác.

"Ta không nói, vậy các ngươi có thể không nói không?"

"Ngươi! Trẻ con vắt mũi chưa sạch, chỉ thắng một trận tỷ thí là lên mặt phải không! Còn không cho người khác nói chuyện?"

"Đúng! Không thể nói. Các ngươi dựa vào đâu mà nói?" Ta nhìn chằm chằm nàng ta, chậm rãi mở miệng.

Nàng ta tức giận đến mức thở hổn hển, đang muốn đứng dậy thì bị tướng công mình ngăn lại. Phụ thân ngồi bên cạnh thấp giọng cảnh cáo: "Chi Nhất!"

Ta lập tức phẩy tay áo, quay đầu cười nói: "Hai ngày trước ta được nghe kể một chuyện rất thú vị. Vai chính trong câu chuyện tình cờ lại là ta. Người kể chuyện nhắc đến một điển cố, nói cái tên Văn Chi Nhất này được đặt rất hay. Phụ thân thấy cái tên này thế nào, có hay không?"

Xung quanh không ai lên tiếng. Hắn im lặng nhìn ta, không nói một câu nào.

"Chi Nhất, giờ đệ nhắc đến chuyện này làm gì? Có chuyện gì đợi ăn xong rồi nói tiếp. Đệ nhất định phải nói lúc này sao?" Văn Dĩ An có hơi khó hiểu, thấp giọng hỏi.

Ta bật cười, tiếng cười thành tiếng vô cùng rõ ràng. Ta nhìn chằm chằm khuôn mặt phụ thân, không quay đầu lại nhưng nghiêm túc trả lời Văn Dĩ An: "Đúng vậy, hiện tại nhất định phải nói." Sau đó tiếp tục: "Phụ thân, người kể chuyện kia nói tên của ta lấy từ câu "chi lan ngọc thụ, vạn trung vô nhất". Ta cảm thấy rất buồn cười, phụ thân thì sao?"

Toàn bộ quá trình hắn không nói một từ nào, bàn tay đang ăn dừng lại nhưng vẫn không trả lời. Ta cười có chút tự giễu: "Sự thật là như thế nào, các vị đang ngồi đây, cả ta, cả phụ thân đều hiểu rõ. Văn Chi Nhất ta từ nhỏ đã chẳng phải chi lan ngọc thụ, vạn trung vô nhất gì. Ta vĩnh viễn vẫn là một người trong bao người, một kẻ trong Văn gia, một kẻ trong Mạch Thượng Các, nhiều thêm một cái cũng không thừa mà ít đi một cái cũng chẳng thiếu! Sao nào, hôm nay khen ta như vậy là vì thấy ta mang lại thể diện cho các ngươi, mát mày mát mặt, thế nên đột nhiên nhớ đến sự tồn tại của một kẻ như ta sao...!"

Từng câu từng chữ lên án. Ta cho rằng bầu không khí trầm mặc này sẽ kéo dài đến tận khi ta kết thúc, kết quả hắn lại đột nhiên bạo phát.

Hắn đứng dậy ném đũa trên bàn, chiếc đĩa vỡ tan tành. Hắn lập tức xoay người cho ta một cái tát. Một tiếng chát thật lớn vang lên khiến lỗ tai ta ong ong. Khoảnh khắc đó, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu ta lại là hóa ra tay người đánh đau như vậy.

Nửa bên mặt bị đánh của ta sưng lên, nhanh chóng hiện lên dấu ngón tay đỏ rực. Người xung quanh rối rít đứng dậy ngăn cản. Ta nhìn hắn không nói một lời, hắn lại chĩa vào ta từng câu chất vấn: "Có gì không thể để sau rồi nói! Ta bạc đãi ngươi bao giờ? Bao năm nay ngươi có khi nào thiếu thốn chi phí ăn mặc không? Làm Tam thiếu gia của Mạch Thượng Các ngươi bất mãn cái gì? Ngươi tức giận cái gì? Ngươi oan khuất cái gì? Ta sinh ngươi, nuôi ngươi để ngươi chất vấn ta như hiện tại? Ngươi đúng là đồ bất hiếu!"

Hắn tức giận, cả mặt đỏ bừng. Ta lại không có cảm giác gì, chỉ có ngón tay hơi run rẩy nhắc nhở ta tất cả những chuyện này đều không bình thường.

Một nỗi bi thương như thủy triều choán lấy người ta. Khoảnh khắc đó, ta thấy mình như đã lập tức chết đi, lại như phải chịu thiên đao vạn quả.

Văn Dư vẫn luôn đi theo ta, thấy phụ thân động thủ thì lập tức xông ra. Ta ngăn hắn lại, nắm tay hắn không cho hắn cử động. Hắn nhìn ta, gấp đến độ hốc mắt ửng đỏ, bất chấp tất cả những người xung quanh. Hắn nâng mặt ta, chạm vào nơi bị đánh, nhẹ nhàng gọi ta: chủ tử, chủ tử, chủ tử. Mà người đối diện ta lại càng tức giận, những lời chỉ trích chửi rủa lập tức tuôn ra không dứt.

Lúc này, trong lòng ta đột nhiên vô cùng tin tưởng: mình chính là con của hắn, là đứa con không nên thân mà hắn không ưa cũng không quá tình nguyện thừa nhận. Ta thậm chí còn bật cười. Ta vẫn thường nghĩ, đến tột cùng là nhân sinh của ta quá nhỏ hay là giang hồ này quá rộng. Nếu không vì sao trong lòng ta, trong mắt ta đều là những chuyện vụn vặt? Người khác muốn ngao du giang hồ, lo chuyện thái bình thiên hạ, còn ta đến một khoảng bình yên cũng không giữ được.

Có thể là vì xả ra hết những oán hận chất chứa, cũng có thể là tâm đã hoàn toàn lạnh lẽo hết hi vọng, lúc ta mang Văn Dư từ sảnh ra ngoài, tâm tình cũng không tệ như tưởng tượng. Ta thậm chí còn có thể cười, hỏi Văn Dư đang quỳ gối giúp ta đắp mặt là đã ăn cơm chưa. Nhưng dù ta thể hiện như thế nào, Văn Dư lại không thể.

Hắn chỉ thở ra một hơi, lúc thấy ta bị đánh vừa kinh hoàng, vừa tức giận lại sợ hãi, hiện tại giúp ta bôi thuốc vẫn mang một khuôn mặt lạnh băng. Ta không có cách nào, chỉ đành chuyển chủ đề để hắn không cần quá lo lắng.

Hắn nghe xong lại lập tức khàn giọng. Ta cau mày nhìn hắn gượng cười, nói: "Chủ tử, tôi rốt cuộc có tư cách gì để ở bên cạnh người đây?

Lúc nhìn chủ tử vui vẻ tôi nghĩ vậy, lúc thấy chủ tử khổ sở tôi cũng nghĩ vậy. Tôi rốt cuộc xứng ở điểm nào? Tôi, tôi thậm chí còn không thể bảo vệ người chu toàn."

Ta không nói gì, nhìn hắn đắm chìm trong dằn vặt tự trách không thoát ra được. Ta cũng không định khuyên hắn. Cuộc đời mênh mông, đến thân mình ta còn chưa lo nổi, thậm chí nước cũng đã ngập đầu. Thế nhưng ta vẫn đưa tay lau hàng nước mắt trong vô thức của hắn, sau đó nâng cằm hắn, cúi đầu hỏi: "Hiện tại ngươi lấy thân phận gì để hỏi ta những lời này?"

Hắn sững người, dường như càng thêm tức giận. Hắn nhắm hai mắt không nhìn ta, sau đó đột nhiên đưa tay ôm cổ ta, kéo ta về phía hắn. Răng va vào nhau vang lên tiếng nghèn nghẹt không rõ. Hắn gặm cắn môi ta giống như một con sói đói lâu ngày chưa được ăn thịt, ngón tay thậm chí còn luồn qua tóc ta vuốt qua vuốt lại.

Ta mở to mắt nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên hắn thể hiện thái độ của mình: cương quyết, bất mãn, phát tiết. Cuối cùng, đến khi trong miệng truyền đến vị máu tanh nhàn nhạt hắn mới chậm rãi rời đi.

Hắn nhìn vào mắt ta, sau đó nằm trên đầu gối ta, không nói một lời.

Khoảnh khắc đó, ta biết ta vẫn là tất cả của hắn, toàn bộ của hắn, nhưng không còn là Thần của hắn. Ta quen khống chế mọi việc, hắn tình nguyện để ta khống chế, thế nhưng có lẽ tất cả chỉ dựa trên điều kiện tiên quyết là ta không phải chịu bất kỳ một thương tổn nào.

Hết chương 15.

____________________

Tám nhảm của editor:

* Võ công thiên hạ, duy khoái bất phá (天下武功, 唯快不破): Trích từ một cụm đầy đủ là "Thiên hạ võ công, vô chiêu bất phá, duy khoái bất phá" (天下武功, 無堅不破, 唯快不破) - Võ công trong thiên hạ, không chiêu thức nào không phá được, chỉ có tốc độ là không phá được. Ai từng xem Tuyệt đỉnh Kungfu (Kung Fu Hustle) có thể nhớ trích đoạn ở dưới. Lúc Lão Quái Hỏa Vân Tà Thần đưa tay bắt viên đạn xong đã nói cụm từ này: Thiên hạ võ công, vô chiêu bất phá, duy khoái bất phá.

https://www.youtube.com/watch?v=yVQWJeLUxSk

* Theme song: Bài ca phản kháng của Chi Nhất trong chương này:)). Youtube chỉ có bản engsub, mọi người có thể google vietsub.

https://www.youtube.com/watch?v=o4qJo3XSqT8

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK