Dường như là hai tiểu quỷ này chuẩn bị làm một "chuyện xấu" gì đó không thể để cho người lớn trong nhà biết được, mỗi một bước đều dè dặt cẩn trọng, nếu như vậy, anh được dịp có thể uy hiếp chúng một phen, nghĩ vậy hai mắt Doãn Trạch Vũ sáng lên.
Nhìn chúng nó xoay vặn mở vòi nước bên cạnh tường, nước ào ào chảy vào bên trong chậu rửa mặt nhỏ, trên mặt chúng còn có vẻ mặt đắc ý, Doãn Trạch Vũ đùa dai sải bước đi tới ngưỡng cửa bậc thềm.
"Này!"
Hai tiểu quỷ giật mình, quay đầu lại nhìn thấy là Doãn Trạch Vũ, vẻ đắc ý trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền biến mất không tung tích.
Chúng nó thì thầm với nhau hồi lâu, Doãn Trạch Vũ láng máng nghe được chúng nói, là chú xấu!
Cảm giác được tiểu quỷ đối với anh cảm giác cũng không tốt, trong lòng anh lập tức sinh ra một kế, biết rằng lúc này có lẽ nịnh bợ chúng sẽ tốt hơn, liền thay đổi vẻ mặt nghiêm túc trước đó, nụ cười trên mặt rực rỡ hơn ánh mặt trời.
"Là tiểu Tuấn và Hân Hân nha." Trong nháy mắt anh thay đổi giọng điệu và nét mặt, vẫn làm cho vẻ mặt hai tiểu quỷ căng đến gắt gao, một bộ dáng như lâm đại địch (ý chỉ tình hình rất căng thẳng), sau một hồi tiếng vang leng keng, súng nước cầm trong tay và chậu rửa mặt đều đã giấu ở sau người.
"Chú… Chú tới làm gì?" Tiểu Tuấn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, biểu lộ một vẻ mặt không thể xâm phạm nơi đây hỏi anh.
"Oh, tới tìm các cháu chơi." Doãn Trạch Vũ cảm thấy tương đối bất đắc dĩ, nhưng nụ cười trên khuôn mặt vẫn cầm cự như cũ.
"Bọn cháu?" Hai tiểu quỷ đều chỉ vào cái mũi của mình, đối với câu trả lời này tỏ vẻ khá là hiếu kỳ.
"Ừ, chú là một người rất cô đơn." Doãn Trạch Vũ cố hòa tan lạnh lùng trên mặt, trở thành một biểu hiện ủ rũ.
"Nhưng... Chú làm cho cô cô khóc." Hân Hân vươn ra đầu ngón tay mập mạp, vẫn còn nhớ đến giọt nước mắt lạnh lẽo lóng lánh trên đầu ngón tay khi đó.
"Còn có, chú và cha đánh nhau!" Tiểu Tuấn chống nạnh, một bộ dáng chính nghĩa nghiêm nghị tỏ vẻ lên án hành vi đánh nhau.
Doãn Trạch Vũ dở khóc dở cười, phải biết rằng đó là cha của nó đánh anh, anh hoàn toàn không có đánh trả.
"Là cha của cháu đánh chú, đúng không?" Doãn Trạch Vũ nhịn không được vì mình biểu dương chính nghĩ.
Hai cái đầu cũng tỏ vẻ đã hiểu gật gật đầu.
"Nhưng, chú là chú xấu, cô cô cũng không muốn để ý chú rồi!" Mặc dù đã hiểu anh bị đánh là rất đáng thương, nhưng bất kể thế nào vẫn là muốn bảo vệ cô cô.
Thấy đứa nhỏ đối với anh như thế cũng chẳng phải bài xích, anh chỉ ngồi ở trên bậc thềm, "Cô cô của các cháu gần đây khỏe không?"
"Không nói cho chú biết." Tiểu quỷ đứng đầu vênh váo le lưỡi nhát ma với anh.
"Haiz, chú biết cô ấy không khỏe, nhất định là cô ấy đang nhớ chú..." Anh thở dài một hơi, vẻ mặt cô đơn nhìn một gốc cây cỏ đuôi chó bên cạnh còn chưa có kịp khô héo.
"Cô cô khỏe lắm khỏe lắm, mới không nhớ chú đấy!" Hai tiểu quỷ đồng thanh hô to với anh, cũng không sợ kinh động người lớn bị bắt trở lại.
"Nhưng mà chú không khỏe..." Vẻ mặt Doãn Trạch Vũ đau khổ nhìn hai tiểu quỷ, muốn giành được một chút đồng cảm của bọn chúng.
Dù sao đứa nhỏ cũng là được sinh ra trong gia đình lương thiện, hơn nữa có một cô cô tốt bụng như vậy dạy bảo có phương pháp, lừa gạt lòng thương xót của hai tiểu quỷ rất dễ dàng.
"Chú làm sao vậy?" Không biết Tiểu Tuấn chạy tới bên cạnh anh lúc nào, ngăn cách bởi hàng rào chắn, nó vươn một tay nhẹ nhàng mà vỗ bả vai của anh một cái.
"Chú rất nhớ cô cô của các cháu..." Biểu lộ chân tình, hốc mắt của anh thật sự ửng đỏ.
"Cô cô thật sự rất khỏe..." Hân Hân cũng đến gần, đứng ở bên cạnh tiểu Tuấn.
"Có thể nói cho chú biết, gần đây cô ấy đã làm những gì? Trải qua vui hay không vui?" Doãn Trạch Vũ thật muốn ôm hai đứa nó, muốn hỏi đến tình trạng Đường Gia Nghê yêu dấu nhất của anh.
"Cô cô không đi làm, ở trong nhà..." Tiểu Tuấn nhìn sang tấm màn che cửa sổ lầu hai.
"Tại sao không đi làm?" Anh đã từng hỏi bệnh viện, bên bệnh viện nói là xin nghỉ dài hạn, nhưng tình hình cụ thể không quá rõ ràng, chỉ nói là cần điều dưỡng thân thể.
"Được rồi, nói cho chú biết cũng được, nhưng bọn cháu muốn làm một giao ước trước."
"Giao ước gì?"
"Chính là bọn cháu nói cái gì, chú cũng phải làm được, nhưng không được nói cho cha mẹ biết." Tiểu Tuấn trịnh trọng nói.
Doãn Trạch Vũ tức cười cười một tiếng, tuổi còn nhỏ mà lại học đàm phán điều kiện, quả nhiên là nghịch ngợm.
Nhìn thấy anh cười lạnh nhạt như vậy, tiểu Tuấn cho rằng anh không đồng ý, liền ném ra một viên gạch vụn cám dỗ, "Chỉ cần chú đồng ý, sẽ nói cho chú biết một bí mật!"
"Điều kiện của cháu, chú đồng ý tất cả." Anh đưa ra ngón tay út của mình, móc với ngón tay út nhỏ của tiểu Tuấn tượng trưng.
"Bây giờ nói cho chú biết một bí mật." Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Tuấn sáp đến, nhưng anh biết tiểu quỷ này không thể nào dễ dàng như vậy với anh.
"Điều kiện gì?" Anh ý vị sâu xa cân nhắc một chút, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện làm ăn ngày thường, cho thấy điều kiện của anh cũng không rẻ.
"Sau này không được làm cho cô cô khóc." Vẻ mặt tiểu Tuấn nghiêm túc.
"Ừ, không thể để cho cô cô khóc." Hai tay của Hân Hân bám vào hàng rào sắt, gật đầu rất nhiều.
Cái loại tình thân ấm áp này, khiến anh hận không thể nắm ôm hai đứa trẻ thông minh biết chuyện này vào lòng.
"Có lẽ cô cô các cháu... Cũng sẽ không cho chú cơ hội nhìn thấy cô ấy, chăm sóc cô ấy rồi..." Anh cảm thấy buồn.
"Cô cô nhớ chú." Hai đứa trẻ đồng thanh nói.
Nghe được chúng nó không hẹn mà cùng thốt ra lời nói, hai tròng mắt Doãn Trạch Vũ sáng ngời, vui đến gần như không có huơ tay múa chân.
"Đúng rồi, bí mật gì?" Doãn Trạch Vũ thu hồi lại cái tâm tình vui vẻ của mình, tò mò nhìn tiểu Tuấn.
"Con len lén nói cho chú biết..." Miệng của Tiểu Tuấn từ từ tiến đến bên lỗ tay của anh.
Cô có em bé rồi! Hơn nữa gần năm tháng rồi, anh biết, đó nhất định là con của anh.
Khi Doãn Trạch Vũ nghe xong cái bí mật ấy, trên mặt từ từ trở nên nghiêm túc, tiếp theo đó là một cảm giác nữa mừng nữa lo, anh che miệng, chưa từng có vui mừng khôn xiết trào lên trong lòng, cơ hồ anh không có nhảy dựng lên và hét to tên của Đường Gia Nghê.
Nhiều năm qua đè nén tình cảm của mình, dưới mặt nạ là một sự hỉ nộ cơ hồ không có hiện ra ở trong cuộc sống, nhưng đem những tình cảm chân thật chảy vào trong lòng anh, anh mới biết được tim mình vẫn là máu thịt, cũng chẳng phải là một khối sắt lạnh như băng.
Anh vui mừng khi trong cuộc đời xuất hiện một người như vậy, dành tình cảm chân thực cho anh, mặc dù lúc này bởi vì cô hiểu lầm mà giận anh, cáu với anh, nhưng sẽ cố gắng làm rõ chân tướng, để anh mang người phụ nữ yêu quý nhất của anh về nhà.
Lấy di động của chính mình giao đến trong tay tiểu Tuấn, anh chạy về công ty, mặc dù tình cảm xếp ở vị trí đầu tiên, nhưng sự nghiệp không thể bỏ.
Hơn nữa có hai đứa trẻ đáng yêu "trợ giúp", tin rằng chẳng bao lâu, anh cũng sẽ gặp được Đường Gia Nghê lần nữa.
Thời gian hơn mười ngày, Doãn Trạch Vũ và hai đứa nhỏ cơ hồ là liên lạc mật thiết, mà còn thường xuyên thừa dịp lúc người lớn không có ở trong nhà lén lút gặp nhau.
Anh rất vui khi nghe được đứa nhỏ mô tả sinh động cho anh biết, tình hình gần đây của Đường Gia Nghê.
Dù bận thế nào, tưởng tượng ra ấm áp như thế, đủ để khiến anh bị tưởng nhớ tra tấn trong mỗi đêm ngủ.
Ngày này Doãn Trạch Vũ xử lý xong công việc đã là mười giờ đêm.
Cửa sổ vẫn mở rộng, gió từ bên ngoài thổi vào, đêm lạnh như nước, anh đã cảm giác được từng cơn rùng mình, ngó ra ngoài cửa sổ nhà nhà đốt đèn, muốn biết giờ phút này Đường Gia Nghê đang làm những gì.
Nếu để cho đối thủ cạnh tranh biết, chiếc điện thoại di động cách thức liên lạc kia của anh chứa đầy tin tức thương nghiệp với các đối tác, lúc này ở trên tay của một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Nhưng anh đã chẳng quan tâm tới, trở lại trước bàn làm việc bấm dãy số di động của mình, đầu kia rất nhanh nối được, xem ra tiểu Tuấn đã cầm di động của anh len lén chơi vào buổi tối rồi, Doãn Trạch Vũ nhịn không được nở nụ cười.
"Cậu Doãn, nhà chúng tôi chả hề thích cậu dùng cách này, mua chuộc con trai nhà tôi!" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói rất không hài lòng của anh Đường.
Không nghĩ tới đổ ập xuống mà đến chính là giọng nói của Đường Gia Nam, anh im lặng không nói, trước tiên chính là nghĩ đến kế hoạch thất bại rồi.
"Cậu nuông chiều em gái của tôi thì được rồi, cậu nuông chiều con của tôi làm cái gì? Mỗi ngày mang thức ăn cho nó, hại nó chừng mười ngày mập vài kí lô, so với lúc mẹ của nó mang thai mập đến còn muốn lợi hại hơn... Nhà trẻ còn nghi ngờ máy đo thể trọng không chuẩn, còn nói con tôi mắc chứng bệnh béo phì rất nguy, cậu muốn hù chết những người làm cha mẹ như chúng tôi hay sao?" Anh Đường ở đầu bên kia phàn nàn.
Chung quanh truyền đến tiếng cười, Doãn Trạch Vũ mơ hồ nghe được bên trong có xen lẫn tiếng cười ngọt ngào của Đường Gia Nghê, tay cầm ống nghe không tự giác run run một chút.
"Nhưng tôi muốn nghe giọng nói của Gia Nghê!" Ý nghĩ càng mãnh liệt, lo lắng trong lòng càng đốt cháy hơn, anh nóng lòng muốn lập tức nghe được giọng nói dịu dàng của cô.
"Tôi thấy cậu là bị đánh bị đến không đã ghiền, ôi, mẹ..."
Tiếng của anh Đường ở đầu bên kia đau đến kêu to, tiếng của má Đường đều đều truyền đến: "Cậu còn gọi tới làm gì?" "Cháu muốn biết Gia Nghê có được tốt hay không?" Giọng nói của anh rất là nghiêm túc, một sự thành khẩn khiến người ta không thể cự tuyệt.
"Nó rất tốt, cậu không cần gọi tới nữa." Má Đường nói xong định cúp điện thoại.
"Bác gái, cháu muốn nói chuyện với cô ấy..." Muốn tranh thủ cơ hội cuối cùng.
"Nó không có ở đây!" Đặt máy điện thoại xuống, chỉ còn lại có tiếng thở dài nặng nề ở hai đầu điện thoại.
Thái độ của người ở Đường gia rất kiên quyết, nhưng chỉ cần trong lòng cô còn có anh, anh sẽ không từ bỏ bất cứ một hy vọng nào, đi vãn hồi lòng của cô.
Nhận được một cú điện thoại như vậy, hoàn toàn là ngoài dự đoán của Doãn Trạch Vũ.
Lúc này anh đeo kính đen che khuất nửa khuôn mặt, lái một chiếc xe thể thao mui trần chạy băng băng ở trên đường cái, dưới ánh mặt trời chói mắt mùa thu.
Lá rụng bay lả tả khắp bầu trời, không cách nào ngăn cản lồng ngực tràn đầy vui sướng của anh, anh nhìn đồng hồ, theo như tốc độ xe lúc này, mười phút sau, anh có thể gặp mặt Đường Gia Nghê ở quán cà phê ở ngã tư nhà của cô.
Hơn một tháng, vào lúc tưởng nhớ thành bệnh, anh mới giựt mình thấy mình thậm chí ngay cả một bức ảnh của cô cũng không có, chỉ có thể ở trong biệt thự trống rỗng nghĩ về cô.
Anh chịu đủ rồi, chỉ cần có thể gặp được cô một lần nữa, anh cũng sẽ không tiếc mọi thứ mang cô và đứa nhỏ về nhà.
Trong quán cà phê phát ra âm nhạc nghe êm tai, Đường Gia Nghê khẽ vuốt bụng, khóe miệng cô có một nụ cười hạnh phúc, rất nhanh, cô sẽ làm mẹ, ôm cảm giác đứa nhỏ béo ụt ịt, nhất định rất hạnh phúc.
Nếu như không phải là người nhà, đặt biệt là mẹ và chị dâu thay phiên nhau khuyên bảo, cô cũng sẽ không muốn ra cửa, trốn ở trong nhà, né tránh anh, trong lòng cô mới có thể bình tĩnh.
Đường Gia Nghê có khát khao hạnh phúc, nhưng cảm thấy được thiếu chút gì đó, có lẽ không có cuộc đời của anh, thật sự giống như là thiếu một mảnh ghép hình, mặc dù là anh ở chỗ đó, mặc dù là cô rất quý trọng, nhưng mảnh ghép hình có vết nhơ, trước sau cô lại không cách nào tha thứ.
Cô không cách nào quên được, trong bụng người phụ nữ khác có đứa con của người yêu cô, nói rõ với anh, trái lại mọi người sẽ có cuộc sống tự do của riêng mình.
Cô cầm điện thoại của Doãn Trạch Vũ, khóe miệng lại là một nụ cười mờ nhạt, muốn nói rõ với anh, nói với anh đừng nhàm chán như vậy.
Không cách nào tha thứ cho anh, nhưng bởi vì nhớ tới một cái nào đấy của anh trong nháy mắt khóe miệng hiện lên ý cười, có đôi khi cô cũng không hiểu nổi bản thân mình sao lại thế này. Có lẽ hồi ức quá tốt đẹp, nuông chiều của anh quá tốt đẹp, cô lại lưu luyến quên về.
Vừa rồi trên đường từ trong nhà đi tới, mẹ gọi điện nói, nhìn ra được anh còn rất yêu cô, bảo cô nói chuyện với anh một chút, chỉ tiếc nút thắt trong lòng cô, cô không cách nào tháo gỡ.
"Đường tiểu thư đúng không?" Đột nhiên một giọng nói nho nhã từ phía sau truyền đến, Đường Gia NGhê nghi hoặc quay đầu lại.
"Anh là..." Đường Gia Nghê chưa bao giờ gặp qua người đàn ông trước mắt này, cô khiêu cao lông mày tò mò nhìn anh ta một cái.
"A, là thế này, bởi vì tổng giám đốc của chúng tôi đang bận, cậu ấy bảo tôi tới đây đón cô qua nói chuyện." Vẻ mặt của người đàn ông thành khẩn.
"Oh." Đường Gia Nghê đi theo phía sau anh ta, lên xe của anh ta.
Mà ở chỗ khúc quanh, cùng xe của Doãn Trạch Vũ lướt qua nhau.
Doãn Trạch Vũ dừng xe ở ven đường, liền tháo mắt kính xuống vội vàng đi vào quán cà phê, dọc theo đường đi anh tự hỏi làm thế nào để Đường Gia Nghê chấp nhận anh một lần nữa, nhưng anh thật không ngờ tầm mắt của anh tìm kiếm khắp cả quán cà phê, cũng không có nhìn thấy giương mặt người anh nhớ thương.
"Thưa anh, có phải anh đang tìm người hay không?" Cô phục vụ đi tới tò mò nhìn anh.
"Đúng, xin hỏi có nhìn thấy một cô gái hay không, cô ấy cao khoảng thế này, làn da rất trắng..." Anh dùng tay ra dấu.
"Hình như là một phụ nữ có thai..." Nhân viên phục vụ nghiêm túc nhìn hắn.
"Ừ, đúng rồi!" Doãn Trạch Vũ căng thẳng nhìn cô ấy, chờ đợi câu trả lời của cô ấy.
"Cô ấy vừa mới rời đi cùng với một người đàn ông, người đàn ông đó chính là lái một chiếc xe đến..." Cô phục vụ nhìn ra ngoài cửa sổ kính, trông giống như chiếc vẫn còn ở chỗ đó.
"Vậy, bọn họ có nói muốn đi đâu hay không?" Anh căng thẳng nắm chặt tay cô phục vụ.
Trên mặt cô phục vụ nở rộ hai vệt ửng hồng, "Họ không nói." Vừa dứt lời, Doãn Trạch Vũ đã bỏ cô ấy ra, cầm điện thoại đi nhanh ra ngoài cửa, anh vội vàng bấm số di động trên tay của Đường Gia Nghê, còn chưa có nối được đã bị treo, sau đó tắt máy.