Tống Văn Hạo bị Trì Bối nói đến nghẹn họng, hoàn toàn vô lực phản bác, cũng không biết nên phản bác như thế nào, hắn kinh ngạc nhìn Tần Việt rồi thật mau thu hồi tầm mắt.
Về phần Tần Việt, anh nhàn nhạt mà nhìn Trì Bối, cười nhạo, ngữ điệu ngả ngớn: "Phải không."
Trì Bối bị ngữ khí này của anh làm cho khẩn trương, nhưng vẫn chống đỡ gật đầu, ý chí kiên định nói: "Đúng vậy."
Cô nhìn về phía nam nhân trầm mặc bên cạnh, cố ý hỏi: "Như thế nào, Tần tổng có cái gì muốn nói sao?"
Tần Việt xem xét cô vài giây, không nói chuyện, nhưng cười.
Anh xác thật có câu muốn nói ở trong miệng, nhưng không muốn nói bây giờ. Mà Trì Bối có cảm giác…… khả năng nười này muốn nói gì đó mà không nói được, có thể là bận tâm tài xế cùng Tống Văn Hạo đang ở đây, lời kia mới không nói ra.
Cái đề tài này qua đi, Tống Văn Hạo cũng không tự tìm đả kích, tùy ý để chính Trì Bối một người yên lặng dùng thần sắc nghiêm túc điền xong bảng câu hỏi.
Bên trong xe an tĩnh, ngoài cửa sổ có ánh mặt trời lộ ra qua cửa sổ xe chiếu vào, ánh sáng vụn vặt dừng lại ở trên tờ đơn, Trì Bối phát hiện Tần Việt sửa sang lại bảng câu hỏi này kỳ thật có rất nhiều là những vấn đề cô đã nhắc đến ở phía trước, còn có không ít là vì người máy luyến ái mà suy xét.
Trì Bối không biết Tần Việt sửa sang như thế nào lại được toàn diện vấn đề như vậy, nhưng không thể không nói…… Là thật sự lợi hại, đây cũng là nguyên nhân anh đi được đến vị trí hôm nay.
Cô nhanh chóng bỏ qua, đem vấn đề toàn bộ nhớ cho kỹ, tay cũng không có điền xuống, một đường nhìn thấy cửa trường học, mới đem tờ đơn kia gấp lại rồi nhét vào trong túi.
Trường đại học S là trường cực kỳ nổi danh của thành phố S, chuyên nghiệp phân bố nhiều, hơn nữa là trường học coi như số một số hai của thành phố, người nhiều, vườn trường lớn.
Lúc trước Trì Bối có xem qua một bản tin, nói đây là một trong mười trường đẹp nhất cả nước, trong trường học mặt phong cảnh rất tốt, diện tích vườn trường rất lớn, rất nhiều cảnh sắc hợp lòng người, mỗi năm mùa xuân qua đi còn có không ít nhân viên ngoại lai tới trường học đạp thanh, tóm lại trường học này còn xem như một là một điểm du lịch.
Thời điểm đoàn người bọn họ đến cửa trường học, đã có người tới đón tiếp.
Trì Bối sửng sốt, không nghĩ sẽ làm lớn như thế. Cô nhìn về phía nam nhân ăn mặc tây trang phía trước, lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được hôm nay trừ bỏ tới điều tra ra, Tần Việt khả năng còn có nhiệm vụ khác.
Lãnh đạo trường học cùng Tần Việt bắt tay gặp mặt, lại cười nói: "Hoan nghênh Tần tổng đến."
Tần Việt gật đầu, trên mặt treo nụ cười lãnh đạm xa cách, thấp giọng nói: "Cảm ơn, đã gây phiền toái."
Sườn mặt anh lạnh lùng, mũi cao thẳng, một thân tây trang thẳng tắp mặc ở trên người, như thế nào đều hấp dẫn người khác. Chung quanh không ít lãnh đạo tiếp đón cùng sinh viên nhìn, kinh hô, nhưng ngại người ta còn ở nơi này, cũng không dám thảo luận.
Chính Trì Bối cũng không tự chủ được đem tầm mắt dừng ở trên người Tần Việt, yên lặng cảm thán.
Người so người làm người ta tức chết.
Lãnh đạo dẫn bọn họ vào, một đường đi đến phòng nghỉ Trì Bối mới nghe xong toàn bộ…… Trường học cho bọn họ thiết lập chuyên môn làm nơi điều tra, mà Tần Việt phải cho trường học một buổi diễn thuyết, vào lúc 11 giờ, ở địa điểm sân gì đó toàn bộ đều đã an bài thỏa đáng.
Cùng lãnh đạo gặp mặt coi như là bình thường, trên cơ bản chính là hàn huyên, khen nhau, thuận tiện nói nói chuyện về người máy luyến ái mà hiện tại anh muốn làm, tóm lại…… là cùng khách sáo.
Trì Bối đứng ở một bên yên lặng nghe, lúc Tần Việt giới thiêu mình thì trên mặt mang theo nụ cười, cùng người ta chào hỏi.
Không lâu sau, Tống Văn Hạo cùng Trì Bối rời phòng nghỉ, đi ra ngoài sửa sang lại bảng câu hỏi điều tra.
"Trì Bối."
"Làm sao vậy?" Trong tay Trì Bối còn ôm bảng câu hỏi.
Tống Văn Hạo chỉ vào hai cái bàn trước mặt, nói: "Đợi lát nữa cô cứ ngồi ở chỗ này thu phát cho sinh viên đi ngang qua đây đi, tôi đi phát là được, đợi lát nữa còn có mấy người trong hội học sinh sẽ lại đây hỗ trợ."
Trì Bối giật mình ngẩn ra, vội vàng cự tuyệt: "Không cần, để tôi đi phát đi."
Tống Văn Hạo liếc mắt nhìn chân cô một cái: "Chân còn tốt?"
Trì Bối: "……" Cô kinh ngạc nhìn về phía Tống Văn Hạo: "Anh sao lại biết?"
Hỏi xong, Trì Bối cảm thấy mình thật sự choáng váng, chỉ số thông minh giống như biến thấp không ít. Cô không quá tự nhiên khụ một tiếng, ngữ khí ôn hòa: "Chân tôi đã không còn việc gì, nhiệm vụ bày vẫn là có thể giải quyết được."
"Không cần." Tống Văn Hạo kiên trì: "Tần tổng nói để cô ngồi ở bên này sửa sang lại thì tốt rồi, mặt khác để chúng ta làm."
Trì Bối trầm mặc một lát, cũng không giãy giụa.
"Nếu có cần nhất định phải gọi tôi."
"Yên tâm."
Không lâu sau, mấy người trong hội học sinh cũng đến đây, Trì Bối đem những việc cần chú ý nói rõ ràng cho vài người xong thì tùy ý cho bọn họ đi phát bảng câu hỏi.
Cô ngồi ở trên ghế, ngẫu nhiên giải đáp cho vài sinh viên nghi hoặc.
Nhiệm vụ không nặng, nhưng cũng không coi như là nhẹ nhàng.
Các sinh viên trong trường học kỳ thật còn rất thú vị, chính cô cũng còn chưa có tốt nghiệp, có thể cảm nhận được sự nhiệt tình cùng hưng phấn của mọi người, thậm chí còn có nữ sinh viên điền xong đơn lại hỏi cô.
"Tiểu tỷ tỷ."
"Ừm?"
"Ông chủ công ty của các chị cũng tới phải không?"
Trì Bối bật cười, gật gật đầu: "Tới, đợi lát nữa ở đại sảnh còn có diễn thuyết, có hứng thú có thể đi nghe một chút nga."
"Khi nào a?" Ánh mắt cô nương trước mặt sáng lên.
"11 giờ bắt đầu."
Loại diễn thuyết này, trừ bỏ hội học sinh chuyên nghiệp về máy tính đi nghe còn có không ít người cảm thấy hứng thú cũng có thể đi, cũng không hạn định số người, cũng không hạn định sự chuyên nghiệp. Nghe một chút, thậm chí còn có thể học được không ít.
Đương nhiên, cũng có không ít bạn học là đi vì Tần Việt.
Lúc nuổi sáng sinh viên có thể đến điền bảng câu hỏi cũng không nhiều. Dù sao mới là thứ ba, có không ít sinh viên vẫn phải lên lớp, trừ bỏ trong lúc tan học thì người nhiều hơn một chút, thời gian còn lại vẫn bình thường.
Khi mọi người đến tiết thứ ba, Trì Bối bắt đầu sửa sang lại cho tốt tờ đơn kia, tách độc thân với không phải độc thân ra, thuận tiện trở về làm đăng ký.
Cô một người vùi đầu làm, cũng không chú ý tới có người tới gần mình.
Cho đến lúc một cái bóng rơi xuống trước mặt, Trì Bối mới chậm rãi ngẩng đầu, đột nhiên không kịp chuẩn bị chạm phải ánh mắt Tần Việt.
Hai người liếc nhau, Trì Bối cúi đầu tiếp tục sửa sang lại, không nói một lời.
Tần Việt mới từ văn phòng lãnh đạo đi ra, còn có hơn hai mươi phút là phải chuẩn bị diễn thuyết, nghĩ muốn đi ra hít thở không khí, kết quả không tự chủ được lại đi tới bên này. Anh rũ mi mắt nhìn chằm chằm Trì Bối nhìn một lát, tay tùy tiện rút một bảng câu hỏi chỉ nhìn một cách đơn thuần, mắt chuyên chú.
Chờ đến Trì Bối đem tờ đơn trong tay phân loại xong, Tần Việt kia còn chưa có xem xong. Cô nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Việt nhắc nhở: "Tần tổng, nên đưa tờ đơn cho tôi."
Tần Việt cong cong khóe miệng, liếc mắt nhìn cô một cái: "Tâm tình không tốt?"
"Ai tâm tình không tốt." Trì Bối trợn mắt trắng, thuận tay lấy lại tờ đơn trên tay anh: "Anh còn không đi diễn thuyết, đợi lát nữa lại bị muộn."
Nghe vậy, Tần Việt cười.
Anh hơi cong ngón tay, một tay cắm túi đứng ở trước mặt cô, thân hình cao dài, nhìn qua có chút cảm giác hờ hững, mà trên thực tế…… người này cũng xác thật là không đứng đắn.
Vào lúc Trì Bối vừa định đứng lên rời đi, Tần Việt đột nhiên nói: "Sự tình diễn thuyết, chỉ có Tống trợ lý biết."
Ngụ ý vô cùng rõ ràng, anh cũng không phải cố ý gạt không cho Trì Bối biết, chủ yếu là đây là một hành trình tạm thời định ra. Ban đầu Tần Việt cũng không muốn đáp ứng, nhưng suy nghĩ lại, vẫn là nên đáp ứng. Kỳ thật anh cũng không thích diễn thuyết, cũng không thích lộ mặt ở trước mặt đại chúng, nhưng chuyện lần này cự tuyệt thì không tốt lắm.
Trì Bối nghe, lãnh đạm nga một tiếng: "Đã biết."
Cô nhìn về phía Tần Việt, đâm vào ánh mắt thâm thúy không thấy đáy kia của anh, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì. Kỳ thật cô không tức giận, chỉ có một điểm không vui.
Trì Bối không ngốc, cô chỉ là ở vấn đề tình cảm hơi trì độn một chút, cùng với không dám suy nghĩ. Dù sao một người từ nhỏ đến lớn không có nam sinh theo đuổi, như thế nào sẽ dám đi nghĩ…… đột nhiên có nam nhân chất lượng tốt như vậy có hảo cảm với mình, thích mình.
Nhưng càng ở chung, cô càng cảm thấy không thích hợp.
Nửa đêm tối hôm qua, cô thậm chí còn gửi tin nhắn cho Trì Bảo, dò hỏi chị xin nhờ Tần Việt chiếu cố mình như thế nào, Trì Bảo bên kia rất đơn giản một câu.
—— Không xin nhờ như thế nào, anh ta là cái loại người chị nhờ thì anh ta liền hỗ trợ sao, thuận miệng đề ra một câu đừng làm cho em bị khi dễ là được rồi.
Từ tối hôm qua cô liền suy nghĩ, tâm tư Tần Việt này kỳ thật biểu đạt rất rõ ràng, chỉ là cô không dám nghĩ thôi. Hơn nữa vừa mới ở trên đường, cô nghe ra ý tại ngôn ngoại của Tống Văn Hạo, câu bạn trai kia.
Khả năng Tống Văn Hạo cảm thấy chính mình che dấu rất tốt, nhưng Trì Bối là loại người một khi đả thông hai mạch Nhâm Đốc là có thể lập tức nối liền toàn bộ. Giống như toán học ở cấp ba, ban đầu thành tích toán học của cô thật sự kém đến muốn nổ mạnh, một năm ấy Trì Bảo để cô học khoa văn, vì thi toán học đều không đạt tiêu chuẩn.
Nhưng Trì Bối nghĩ muốn đi công ty giúp chị, muốn hướng đến phát triển phương diện khoa học kỹ thuật, làm biên trình. Cô muốn học máy tính chuyên nghiệp, tuy rằng nói khoa văn cũng tuyển dụng, nhưng học sinh chuyên nghiệp càng thích chính là khoa học tự nhiên, cô liền mỗi ngày học mỗi ngày học, đột nhiên có một ngày…... cô giống như hiểu nguyên lý toán học, không đến thời gian một học kỳ, thành tích toán học của Trì Bối đã lên một tầm cao mới, làm tất cả mọi người lau mắt mà nhìn.
Cô chính là loại người này, một khi có điểm thông, là toàn bộ đạo lý đều thông hiểu. Vô luận là học tập hay là chuyện khác.
Vừa rồi ở trong xe, cô rõ ràng nhìn ra câu trêu chọc kia của Tống Văn Hạo, hỏi xong mắt còn nhìn Tần Việt…… cô coi như là có ngốc, nhưng cũng biết Tống Văn Hạo đã nhìn ra, thậm chí còn còn khả năng đang giúp Tần Việt.
Cho nên mới đối với ánh mắt chăm chú của Tần Việt cố ý nói một câu như vậy.
……
Mà mới vừa rồi, chỗ cô cứ mười sinh viên đến hỏi thì chín sinh viên là vì tìm hiểu Tần Việt mà tới, tuy rằng biết các cô đều mang theo tâm tình sùng bái, nhưng tưởng tượng đến đây, Trì Bối vẫn là có một chút không vui.
Người này quá mức quyến rũ, không có lúc nào là không tản ra mị lực của mình.
Tần Việt nhướng mày, cân nhắc ngữ khí biến hóa của cô, hô câu: "Trì Bối."
"Cái gì?" Trì Bối nhìn anh, tầm mắt từ dưới mà nhìn lên, dừng ở chỗ cổ anh, cúc áo sơ mi trắng cài kín mít, cùng với bộ dáng lười biếng lúc sáng sớm bất đồng, cô nghĩ đến bộ dáng hầu kết người này lăn lộn lúc buổi sáng, bên tai đỏ lên, mất tự nhiên dời đi tầm mắt của mình, nhìn bạn học lui tới cách đó không xa, thấp giọng hỏi: "Anh muốn nói cái gì với tôi?"
Tần Việt hơi cong môi, đuôi lông mày chọn chọn, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chăm chú vào cô hỏi: "Xác định làm như thế nào cũng sẽ không vui vẻ?"