Một đạo quang bén ngón sắc lẹm xoẹt qua rất nhanh trong con ngươi vốn lạnh nhạt của Ly Song, trông nàng có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng lại thôi vì Ly Yên kín đáo kéo góc áo của nàng ý bảo để cho mình đối phó. Lệ e ngại nhìn sắc mặt thâm trầm của hai người, trong lòng dâng lên một nỗi hoang mang mơ hồ, tự hỏi mình có hỏi sai gì thật hay sao.
Chẳng qua là buộc miệng thôi… có thể… không trả lời cũng được mà.
May thay, Ly Yên nhanh chóng đáp lại lời cô cùng một nét cười thân thiện:
- Hoàng tử không thích bất cứ ai xưng nô tì trước mặt mình và nhất là người theo hầu nữa, nên không chỉ thuộc hạ mà còn những người khác trong Ngạo Dương điện đều thế cả. Đã xưng thuộc hạ, thì gọi chủ nhân sẽ hợp lý hơn, nên gọi phu nhân thay cho nương nương cũng là vì thế, liệu rằng người không phiền chứ?
Rồi Ly Yên đưa một ngón tay lên miệng tỏ vẻ nguy hiểm cần phải cẩn trọng, nhưng ánh mắt vẫn mang nét tà mị say đắm lòng người chẳng đổi, thái độ của nàng làm cho Lệ mờ mịt, chỉ nghe Ly Yên nhỏ giọng:
- Nói thật cho phu nhân vậy, thuộc hạ không muốn lỡ lời xưng nô tì để rồi nhịn đói một bữa đâu.
Gì cơ?
Ly Song đưa tay lên thật tao nhã để che đi tiếng nhịn cười của mình, cố giữ vẻ mặt trấn tĩnh như trước, nhưng dung mạo như hoa lại như chìm trong ánh nắng mai mờ ảo một nét cười bâng khuâng…
Ly Yên người này quả là nói dối không chớp mắt, dù cho cũng có thể từ trong đó lấy ra được một phần nhỏ là thật, khẳng định chủ nhân chắc chắn sẽ giận nếu họ dám mở miệng xưng có chữ “nô” trong đó.
Nhưng mà… chuyện ngài bắt họ nhịn đói thì…
Ách… nàng không muốn tưởng tượng ra việc chủ nhân nếu như nghe thấy.
Có khi nào… cho nhịn đói thật không?
Ly Song mải chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ của mình.
Ly Yên ngoài mặt mỉm cười rất thân thiện, nhưng tận sâu bên trong ánh mắt ấy có thể nhận ra nàng đang dò xét thái độ của Lệ.
Phu nhân… người nghĩ sao đây?
Phải chăng đã quen nếp sống nhung lụa kẻ hầu người hạ nên sẽ cảm thấy chuyện này rất chướng mắt?
Cái nhếch hờ môi cùng ánh mắt của Ly Yên trong một thoáng, là cười nhạo.
Họ nghe được tiếng của Lệ.
- Thật sự như vậy sao?
Thật sự như vậy sao?
Câu trả lời này mang ý nghĩa gì?
Ly Yên cùng Ly Song bất chợt đưa mắt về phía nhau, lộ ra vẻ cảnh giác.
Chỉ thấy Lệ dùng ánh mắt sáng long lanh tựa như giọt sương lấp lánh trong buổi mai ngọt ngào như mật đường nhìn hai người trông như vô cùng ngưỡng mộ, phản ứng của cô làm họ khá bất ngờ.
Lệ rất kích động, phải chăng đây là một vị hoàng tử rất tốt, sống giản dị và không coi trọng lễ nghĩa hình thức bên ngoài?
Đúng là so với chữ “nô” vô cùng nặng nề miệt thị về địa vị xã hội thì “thuộc hạ” tốt hơn nhiều, tạo cho người ta cảm giác rằng bản thân đang được chàng tin tưởng.
Tất nhiên là cô chưa hề biết gì về chàng cả, cũng đã thỏa hiệp việc không xâm phạm đời tư của nhau, nhưng qua điều này thôi, đã khiến cô rất cảm phục chàng. Tư tưởng thế này là rất tiến bộ so với thời phong kiến với rất nhiều tư tưởng cổ hủ trói buộc.
Thật sự quá tốt.
Cô cười tươi, bộc lộ vui mừng rất rõ ràng làm dung nhan còn chưa tẩy trang, bản thân vẫn còn mặc hỉ phục, khiến cô trở nên thật xinh đẹp trong ánh sáng tinh khiết, tươi đẹp rạng ngời, một nét đẹp thiện lương trong trắng.
- Tôi rất vui vì điều đó, thật sự vô cùng vui mừng, một nơi ngay chính trong cung đình lại không có lễ nghĩa hà khắc, không dùng lời lẽ cay nghiệt miệt thị địa vị xã hội của nhau… không một ai sinh ra được quyển chọn phụ mẫu, cũng như mang kiếp nô tài để người ta sỉ nhục.
Nụ cười không chút toan tính của cô làm họ hơi bối rối, không hề giả tình mạo ý, học đọc được sự chân thật trong đôi mắt trong veo của cô.
Không một ai sinh ra được quyền chọn phụ mẫu, cũng như mang kiếp nô tài để người ta sỉ nhục…
Đúng thế.
Lời nói này…
Không hiểu sao, lại thật giống với chủ nhân năm nào.
Bọn họ, không phải là con gái nhà thường dân bị hoàn cảnh sống túng thiếu của gia đình bắt buộc phải vào cung làm người hầu kẻ hạ cho người khác chịu tiếng “nô tì” khinh miệt của hoàng tộc rất oan ức, mà họ là nô lệ… chân chính những người nô lệ chịu tiếng bùn nhơ ngàn đời không thể rủ sạch.
Những ngày tháng ấy, luôn là một nỗi ám ảnh, làm sao họ có thể quên… một thuở luôn khao khát ở đâu đó sẽ có một người đối xử công bằng với mình, chẳng phải giả ý bên ngoài, mà là thật trong tâm…
Năm tháng đằng đẵng… hi vọng là điều chẳng còn ai dám mơ đến nữa, dù là ngay cả trong giấc ngủ chập chờn hằng đêm…
Hai tiếng nô lệ, giống như là một ấn kí mang theo thứ độc chất vô hình làm cho mọi thứ trong tâm hồn đều thối rữa.
Tưởng rằng cả đời sẽ mang danh nô lệ, luôn bị chủ nô vô cớ đánh đập chì chiết khi lão bực tức muốn trút giận, nhân cách rồi đây cũng dần bị thoái hóa và mài mòn đến tột cùng theo thời gian cuộc đời khi bị trao tay qua lại như một loài súc vật bằng những đồng tiền bẩn thỉu của quý tộc thương buôn.
Ngờ đâu, giữa đường lại gặp một đứa bé mười bốn tuổi…
Dù lạnh nhạt, nhưng kì thực lại dịu dàng biết bao…
“Quên đi thân phận nô lệ của mình, chọn bước đi con đường mới, ta vô cùng kính trọng những ai bước qua rào cản xã hội làm được điều đó. Quý tộc là con người, chẳng lẽ nô lệ lại không phải…? Tự do nằm trong lòng bàn tay, nắm hay buông là do bản thân mình tự quyết. Các người, liệu làm được không?”
Cùng một tư tưởng như thế, họ không ngờ còn có thể gặp thêm người như vậy.
Đây là phu nhân của họ, người mà chủ nhân đã chọn lựa.
Cuối cùng, họ hiểu…
Sự cảnh giác và dè chừng của hai người đối với cô vừa được giải tỏa đôi chút.
Nụ cười như nắng mai kia của người đối diện gợi nhắc đến nét cười ấm áp nhàn nhạt kèm theo ánh mắt thách thức của chủ nhân đã cứu rỗi cuộc đời họ ngày ấy.
Chủ nhân của họ…
Con người ấy, luôn biết cách dùng những cử chỉ đơn giản lại làm ấm lòng biết mấy những người khác… thế nhưng, chính bản thân lại để lòng mình bị cái lạnh của hồi ức đóng băng…
Tốt với mọi người, lại không biết tốt cho chính bản thân mình.
Liệu họ có thể trông chờ vào người con gái trong sáng thiện lương lại ngọt ngào như nắng mai này cứu rỗi tâm hồn u tối của chủ nhân hay không?
Rất khó.
Họ biết.
Nhưng… nụ cười này của cô rất đáng để họ trông đợi.
Phu nhân của họ.
- Phu nhân nói thật chứ?_ Ly Yên kìm chế kích động, cố giữ cho giọng nói của mình bình thường như cũ, nụ cười nhạt hơn trước nhưng mang theo thật tâm, ngay cả trong ánh mắt cũng rạng lên sự hài lòng.
- Tất nhiên._ cô không chú ý đến biểu tình thay đổi của Ly Yên, chỉ gật nhẹ đầu như khẳng định, nụ cười tươi trên làn môi thắm không hề thay đổi.
Ly Yên nhìn Ly Song, nhận ra nét cười trong mắt Ly Song, nhẹ nhàng và ấm áp rất hiếm có, mà chính bản thân nàng cũng đang cười mà… một nụ cười của hi vọng.
Phu nhân, mong sao người mãi mãi giữ được tâm hồn thiện lương thuần hậu này của mình.
Dù không hiểu cớ gì đêm qua hai người ở riêng, lại còn cả thái độ khá lạnh nhạt của chủ nhân mà họ bắt gặp sáng nay nữa, nhưng một phu nhân thế này, có lẽ sẽ làm cho nắng ấm từng chút một len lỏi đến nơi Ngạo Dương điện vốn lạnh lẽo cô tịch.
Hi vọng… hai từ mà người ta từ lâu đã hằng quên mất…
Hạnh phúc của chủ nhân, luôn là thứ mà bọn họ nguyện bán mạng để gìn giữ.
- Tiểu Yên, ta dẫn người đến này.
Có giọng nói chen ngang cuộc nói chuyện của ba người. Lệ hướng mắt nhìn, đi trước là một thái giám đang mỉm cười rất phấn khích nhìn họ, theo vóc dáng thì trông hắn khoảng chừng mười chín hai mươi nhưng nụ cười có lúm đồng tiền đáng yêu lại làm cô nghĩ phải trẻ hơn đôi chút, đi tách ra hẳn là thái giám rất cao to nét mặt nghiêm nghị lạnh lùng mang theo nét anh tuấn của người trưởng thành và từng trải.
Tại sao điện Ngạo Dương này toàn tuyển tới nam thanh nữ tú không thế này?
Phải chăng chủ nhân của nó, là một người rất chuộng cái đẹp?
- Ô! Ai thế này?_ thái giám tươi cười rạng rỡ ngay khi nhận ra sự hiện hiện của Lệ, vội chạy nhanh đến bên phải Ly Yên, bộ dạng như trẻ con làm cho người ta rất có thiện cảm, hắn nhìn nàng một lượt, rồi làm như vừa có phát hiện lớn lao, hắn vỗ tay nói_ Hỉ phục… phải chăng là phu nhân?
- Biết vậy sao còn chưa chịu chào hỏi một tiếng._ Ly Yên nói mà không hề hé miệng, nét mặt của hắn trông một thoáng biến đổi nhỏ vì nhận ra nàng đang ngắt thắt lưng mình đau điếng, kèm theo lời nhắc nhở kín đáo bên tai khi nàng làm như vô tình ngã người lên cánh tay hắn, nhưng khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười_ Chàng dám ngắm nàng ấy bằng ánh mắt hứng khởi và soi mói thế sao.
- A… nàng nghĩ oan cho ta…_ hắn nén đau thì thầm vào tai nàng bằng chất giọng nịnh nọt siêu hạng, sau đó chỉnh lại bộ dáng nhã nhặn lễ nghĩa hướng đến Lệ tỏ ý chào_ Lần đầu gặp mặt, thuộc hạ là Tuyệt Phúc, rất vui được diện kiến phu nhân.
- Thuộc hạ Tuyệt Tịnh._ thái giám cao lớn nghiêm nghị đến bên trái Ly Song chào Lệ, thái độ rất lạnh nhạt trông như rất ngại chuyện phiền phức_ Bọn thuộc hạ dẫn người đến cho phu nhân.
Giờ cô mới chú ý phía sau vẫn còn hai người vì thật sư đã bị nét đẹp của bộ tứ này làm cho lóa mắt, ngay khi nhận ra được hai người đang e dè tiến đến là ai, cô hứng khởi cất giọng vui mừng tột độ, vội lách qua bốn người mà chạy tới ôm chầm lấy họ:
- Vú Hoa, Tiểu Hồng!
- Tiểu thư!
Vú Hoa trông khoảng bốn mươi, mang một nét đẹp thuần hậu nhất là đôi mắt hiền từ đang nhìn Lệ. Tiểu Hồng độ mười lăm, mười sáu có đôi mắt to tròn trong veo, làn mi cong cong dài như cánh bướm lả lướt trong làn gió, đáng yêu vô cùng.
Ba người còn đang trong tình trạng vui mừng gặp lại, Ly Yên chợt điềm đạm cất lời:
- Bên cạnh phu nhân chính là nơi ở mới của người cùng với hai người họ, về thái giám hầu hạ người thì phía bộ phận phụ trách sẽ phân bố sau. Trong điện này còn một hộ vệ và một tì nữ nữa, là thân tín của chủ nhân, sẽ ra mắt phu nhân sau. Giờ, mời người nghỉ ngơi, bọn thuộc hạ còn có việc phải làm.
Nói rồi, bốn người lặng lẽ rời đi, ba người kia thì kéo nhau vào phòng.
- Tiểu Yên này, phu nhân thế nào?_ Tuyệt Phúc nắm tay nàng bước đi trước, ánh mắt khi nhìn nàng không hề ẩn giấu thương yêu vô hạn, Ly Yên tựa đầu vào người hắn, cất tiếng kèm một cái nhếch môi hài lòng_ Chân thành và đơn giản.
- Nàng… trông có vẻ rất vui?_ Tuyệt Phúc đi sau nhàn nhạt cất lời, dung nhan vẫn nghiêm nghị như cũ hướng ánh mắt về phía Ly Song hơi cúi đầu bước đi như có tâm sự, chợt nhìn thấy nàng ngẩng đầu lên đối diện với y, nhận ra trong ánh mắt nàng hiện lên một nét cười bâng quơ hệt như lúc nãy y thấy lúc mới vừa đến.