Đây không phải lần đầu tiên Ngô Ưu đi vào chợ bán rau.
Nhưng lúc trước tới đây cậu là người mua, cậu có thể đến bất kỳ hàng quán nào chọn lựa rau củ trái cây mình muốn mua, chỉ cần có tiền, hoàn toàn không cần để ý những thứ khác.
Nhưng giờ thì khác.
Cậu biến thành người bán, có lẽ vì để cho nhiều người đến xem hàng, cậu phải dùng gương mặt tươi cười đón chào, lại nói vài câu lời hay? Nhưng chuyện này thật sự có hơi khó cho cậu, đừng nói là nói mát, chỉ là mở miệng rao hàng thôi cậu nhóc còn không biết nên làm như thế nào.
Thậm chí nên bắt đầu buôn bán như nào cậu cũng không biết.
【 Chậc, đừng đứng đực ra đó, cũng đừng sợ hãi.
Có anh Kim của em ở đây! Nào, ôm bình dạo quanh chỗ này một lát, để anh chọn một vị trí đẹp đẹp ta bắt đầu bày quán.
】
Ngô Ưu vội vàng dạ một tiếng, lập tức ôm bình đi xung quanh.
Có lẽ bởi vì đổ tuyết nên trời lạnh, sạp hàng trên chợ rau náo nhiệt nhất thị trấn cũng không có mấy.
Đảo mắt nhìn qua vẫn thấy được không ít chỗ trống.
Nhưng đa số mấy chỗ đó đều ở vị trí xấu, tỷ như tuyết đọng rất dày, hoặc là ở ngay đầu gió, rất lạnh.
Nhưng điều này hoàn toàn không làm khó được đại boss Kim có bản đồ toàn cảnh của chợ rau, y đối lập mấy chỗ còn trống, cuối cùng chọn một nơi cách cổng vào tương đối gần, tuyết tuy dày nhưng không đón gió lạnh rồi bảo Ngô Ưu đi qua.
【 Để bình xuống đàng hoàng coi chừng đổ.
Rồi gom tuyết lại, chỗ tuyết này có thể đắp một cái bệ cao nhỏ với phần đáy lõm xuống xem như trang trí, cũng có vẻ thú vị thu hút khách.
Ừm, rồi đắp thêm cái ụ tuyết cao 50 centimet, lấy một cái đĩa nhỏ xinh xắn đựng củ cải xắt nhỏ để lên, bỏ thêm vài cây tăm, chỗ này là bàn ăn thử.
】
Ngô Ưu nghe theo anh Kim đắp một cái bàn rỗng ở giữa, lại đắp thêm bàn tuyết nhỏ kế bên.
Rất nhanh đã xây xong một sạp hàng trắng trắng xinh xinh.
Chỉ có điều lúc làm tới bước cuối cùng cậu có chút há hốc mồm.
Nhìn chung quanh đã có người chú ý tới mình, cậu nhóc chỉ có thể giao lưu với các đại boss ở trong đầu.
【 Nhưng mà anh Kim ơi, em đâu có đĩa nhỏ đẹp đẹp với tăm xỉa răng đâu.
】
Trước đó cũng đâu có mua, giờ trong cặp cậu chỉ có túi ni lông và muỗng inox mà thôi!
Thân hình nửa trong suốt của Kim Sơn xuất hiện ở Ngô Ưu bên cạnh, hôm nay y mặc một cái áo khoác len dài bằng vải dạ màu trắng gạo trông rất ấm, trên cổ còn quấn khăn quàng cổ màu đỏ.
Nếu có ai có thể nhìn thấy y nhất định sẽ bị anh mê hoặc.
Đáng tiếc, chỉ có một người một hệ thống có thể nhìn thấy y.
Mà người nào đó giờ còn chưa biết thưởng thức.
Kim Sơn cười tủm tỉm: 【 Em không có nhưng anh có mà ~ yên tâm, xét thấy em vừa mới bắt đầu bán hàng, anh sẽ không chém giá em, chỉ cần 3 điểm, cái đĩa thủy tinh trong suốt khắc hoa nạm vàng hoa văn chiếc lá in chìm này bán cho em luôn! Đương nhiên, không được sang tay bán cho người khác.
Bởi vì giá cả thực tế của nó có thể lên tới 3000 đồng lận đó.
Thế nào, anh bán rẻ lắm đúng không? Hơn anh còn tặng kèm tăm xỉa răng tinh xảo này, thiếu niên, không suy xét một chút sao? 】
Thiếu niên Ngô Ưu trầm ngâm một phút.
Cuối cùng dùng giọng vô cùng bất đắc dĩ lại buồn bực nói: "Em có thể không mua được à." Không mua em còn phải đi chỗ khác mua đĩa với tăm xỉa răng, sao em bán củ cải được nữa.
Thật đúng là sểnh ra cái là phải xài điểm! Xót quá!
Sau đó Ngô Ưu trả 3 điểm vàng, nhìn 50 điểm mình mới vừa gom đủ biến thành 47 điểm, nhóc không muốn nói chuyện.
Cậu mím môi lấy từ ba lô ra một cái thìa inox, một xấp túi nilon nhỏ chắc chắn, với cả cái đĩa thủy tinh khắc hoa nạm vàng hoa văn hình lá chìm và hũ tăm xỉa răng nhỏ trông cực kì không hợp phong cách vừa trống rỗng xuất hiện trong ba lô ra.
Sau đó, Ngô Ưu mở nắp bình sứ cao 40 cm, đường kính 30 cm, mùi hương chua chua ngọt ngọt lập tức tỏa ra từ miệng bình.
【 Rồi, trước múc một muỗng củ cải ngâm giấm đường ra trước, làm tên hệ thống vô dụng chỉ biết cậy mạnh kia dùng tinh thần lực cắt hạt lựu cho em.
Sau đó, chúng ta chỉ cần chờ khách hàng tới cửa là được.
Tin anh đi, chúng ta chiếm cứ địa hình có lợi, bàn ăn xinh đẹp lại bắt mắt, lại thêm mùi chua ngọt của củ cải ngâm nữa, chỉ cần có người lại đây ăn thử một miếng, chỉ có bị mất vị giác thì mới không mua thôi!! 】
Kim Sơn nói chắc nịch, nhưng trong lòng Ngô Ưu vẫn có chút thấp thỏm.
Có điều cậu cũng ăn củ cải mình ngâm rồi, chua chua ngọt ngọt ngon miệng lại còn cay nhẹ, ít nhất với cậu thì đây là củ cải ngâm ngon nhất cậu nhóc từng ăn, thề luôn! Cậu phải tin tưởng vào nỗ lực của mình và công thức của anh Kim!
Mà Doanh Thắng, tuy rằng bất mãn Kim Sơn đá xéo mình, nhưng cuối cùng vẫn giúp Ngô Ưu cắt hạt lựu đĩa củ cải kia.
Nếu có người cẩn thận so sánh sẽ phát hiện, kích cỡ của từng miếng củ cải y chang nhau.
Có thể thấy được sự chính xác trong kỹ thuật dùng dao bằng tinh thần lực của đại boss Doanh.
Sau khi Ngô Ưu bỏ củ cải xắt hạt lựu kia vào trong cái đĩa xinh đẹp tinh xảo trong suốt kia, chẳng bao lâu đã có người tới trước sạp hàng nho nhỏ đặc biệt này.
Có lẽ là ông trời cũng thương con nít, lúc Ngô Ưu đến đây tuyết dần ngưng hẳn, gió cũng nhỏ đi.
Cho nên, sạp hàng của cậu tuy không có dù nhưng cũng không cần lo lắng tuyết rơi.
"Nhỏ, mày bán rau ngâm hả? Cái dĩa bé bé này đẹp ghê bây." Đến trước sạp chính là một bác gái trung niên mặc áo phao lông vũ màu xanh lục, bác gái giật giật cái mũi, mở miệng hỏi: "Cái mùi này, ngâm chua ngọt hả?"
Khách hàng tới cửa, Ngô Ưu có chút khẩn trương, nhưng dù sao cậu cũng là người được đại boss rèn luyện.
Năng lực thừa nhận trong tâm lý có sự nhảy vọt về chất, cậu hít một hơi, gật đầu, tuy rằng giọng còn hơi run, nhưng vẫn bày tỏ được ý mình muốn nói.
"Dạ đúng rồi, mũi bác thính ghê.
Con làm củ cải ngâm giấm đường, vị cực kì cực kì ngon luôn, bác không tin có thể ăn thử!"
Bác gái ngó thấy Ngô Ưu có chút khẩn trương liền cười một tiếng, bác cũng là người tốt bụng, nhớ tới bữa sáng còn thiếu món ăn kèm, nếu củ cải ngâm này ăn ngon thật, mua miếng về ăn kèm cháo cũng hạp.
Sau đó bác lấy tăm tre chọc vào miếng củ cải màu cam nhạt trên đĩa thủy tinh, vị chua ngọt tẩm đầy khoang miệng lúc cho vào khiến bác gái khẽ nhướn mày, lại nhai một cái, quả nhiên tươi giòn sần sật.
Hơn nữa, trừ hai vị chua ngọt chủ đạo ra củ cải này còn được ướp thêm chút the the mằn mặn vừa miệng, chỉ mới nếm thôi đã biết vô cùng đưa cơm rồi.
Chu Minh Thúy lập tức cảm thấy củ cải này ngon đấy ta, đủ hương đủ vị, mua về cả nhà đều ăn được.
Cả thằng nhóc nhỏ thích ăn ngọt con bác, cha chồng khoái ăn chua với ông chồng ăn cay yếu của bác gái đều ăn được.
"Chà ngon đấy, củ cải này nhóc mày bán sao? Nhiêu một ký?"
Ngô Ưu coi mòi bác gái này tính mua, lập tức kích động.
Nhưng mà cậu nhóc vẫn chưa có tiền mua cân điện tử tinh xảo, hơn nữa dưa muối cân bằng cân quả tạ rất phiền*.
Nên cậu liền dựa theo cách bán mà Kim Sơn dạy cho mình, đáp:
"Bác ơi con không bán theo ký, này con tự mình muối, tính kiếm chút tiền giảm bớt gánh nặng cho gia đình.
Con bán theo muỗng, một muỗng một đồng tiền, cỡ 5 muỗng là tầm nửa ký.
Chắc bác chưa mua tới một ký đâu nhỉ? Nên tính theo muỗng đi."
Chu Minh Thúy nghe Ngô Ưu trả lời, rất nhanh đã nhẩm ra, củ cải ngâm của thằng nhóc này tầm cỡ 5 đồng nửa ký.
Cũng không mắc lắm, cơ mà cũng chẳng phải rẻ nhất.
"Ờ, vậy mày múc cho bác ba muỗng trước đi." Một muỗng cả nhà bọn họ khẳng định ăn không đủ, năm người năm miệng ăn lận.
Ngô Ưu lập tức lộ ra một nụ cười rạng rỡ, đáp giòn giã: "Dạ! Bác chờ con xíu!"
Sau đó Ngô Ưu hết sức nhanh nhẹn mở rộng túi nhựa, dùng muỗng múc ba muỗng củ cải ngâm đầy ụ cho Chu Minh Thúy.
Chu Minh Thúy thấy Ngô Ưu múc đầy mui cho mình cũng rất vừa lòng, đưa ba đồng cho cậu ngay.
Mà lúc này, mấy người đi chợ khác cũng có ba bốn người vây quanh lại đây.
"Ồ, đây bán rau ngâm hả? Ngon không? Để cô ăn thử xem."
"Con mới tới hả, chưa thấy bao giờ? Này tự con làm à? Mùi chua chua ngọt ngọt nghe ngon đó, cũng không biết vị ra làm sao?"
Ngô Ưu nhìn thấy vài người vây lại đây, nhất thời có hơi luống cuống tay chân, nhưng mà cậu chỉ bán có một món, ngó chừng cái hũ củ cải với cái đĩa là được rồi.
"Ngon á bây! Bán sao?"
"Tiếc là ngâm chua ngọt, hương vị cũng không tệ lắm, nhưng tui càng thích cay hơn."
Ngô Ưu vội vàng nói với ông cụ vừa hỏi: "Dạ bán theo muỗng, một muỗng một đồng tiền, ông muốn mua bao nhiêu?"
Ông cụ chép chép miệng: "Múc ông đây năm muỗng đi.
Rất hợp khẩu vị."
Ngô Ưu lập tức múc củ cải cho ông cụ.
Sau đó cậu nhận được một tờ tiền giấy 5 đồng.
Nhìn tờ tiền kia, cậu nhóc cười hì hì hai tiếng.
Ba người vừa nãy lại đây đã đi rồi, tuy rằng cuối cùng chỉ có một cụ ông mua hàng, nhưng hai lần bán hàng thành công đã làm cậu nhóc Ngô Ưu có tự tin, lại thêm đại boss Kim cổ vũ bên tai cậu, thiếu niên Ngô Ưu liền lập tức thả lỏng lại.
Cậu thở sâu, đột nhiên liền hô một tiếng vang dội:
"Bán củ cải ngâm chua ngọt đây! Củ cải chua chua ngọt ngọt ăn ngon đây! Màn thầu cháo trắng bánh nướng lớn ăn đều ngon, ăn một miếng còn muốn ăn tiếp miếng nữa đây! Một đồng một muỗng mại dô mại dô, chậm chân là hết, chỉ có thể chờ ngày mai thôi đó!"
Giọng thiếu niên trong vắt giòn giã, giữa các cô chú trung niên rất có dễ nhận ra, không ít bác trai bác gái bật cười trước lời rao hàng mèo khen mèo dài đuôi này của Ngô Ưu, sau đó có người đi đến trước sạp cậu ăn thử củ cải ngâm, rồi cứ thế mà bắt đầu mua bán.
Chưa tới một tiếng, nhờ ra sức rao hàng và nụ cười ngày càng tự nhiên của mình, hũ củ cải ngâm gần 8 ký lô của cậu đã bán hết veo.
Người không mua được còn có chút tiếc nuối, Ngô Ưu liền toét miệng cười bảo đảm, ngày mai cậu chắc chắn tới nữa.
Khi Ngô Ưu hào hứng cho tiền vào túi rồi nghiêm túc thu dọn hàng và bình không, thì ở cách đó không xa, Triệu Lệ Quyên đang mua đồ trước một quầy đồ ăn dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn cậu.
Là bà ta hoa mắt à? Thằng sao chổi nhặt ve chai đó tới đây bán đồ ăn? Nó bán cái gì? Có người dám mua đồ nó bán?!
Tác giả có lời muốn nói:
Ngô Ưu: Kích động! Củ cải ngâm của tui bán hết trơn rồi! Tui sắp đi lên lên đỉnh cao cuộc đời rồi!!
Triệu Lệ Quyên: À há.
Kim Sơn, Doanh Thắng: À há.
*Cân quả tạ:.
Danh Sách Chương: