Ngón tay cô ấy chạm nhẹ lên tấm kính, chỉ vào trán Lục Thần bên trong phòng bệnh: "Lần đó, suýt nữa anh ấy c.h.ế.t rồi. May mà hệ thống của Lục Thần là hệ thống cao cấp, nó nói cho anh ấy biết cậu chưa chết. Anh ấy mới sống tiếp được. Ngày cô nàng 'giả Dư Kiều Kiều' trở về, anh ấy nhìn một cái đã biết đó không phải cậu thật. Tôi thấy lạ lắm, trong mắt tôi, cô ta y như cậu vậy. Nhưng anh ấy chỉ liếc một cái, đã chắc chắn đó là giả."
46
Ngày 6 tháng 10, ngày lành để cưới hỏi, tiệc đính hôn. Khách khứa đông như hội, tiểu thư nhà họ Dư - "Dư Kiều Kiều" mặc váy thêu tay tinh xảo, ngồi trong phòng thay đồ.
Dư Kiều Kiều (thật ra là Vu Kiều Kiều) vỗ ngực, vẻ mặt không giấu nổi sự phấn khích: "Sướng thật, tớ đã tưởng tượng ra cảnh tí nữa xé xác tên tra nam rồi!"
Tôi vỗ phấn lên mặt cô ấy: "Giữ ý tứ chút đi, cười tới tận mang tai rồi kìa, hôm nay cậu là nữ chính đấy."
Vu Kiều Kiều chộp lấy tay tôi, mắt sáng rỡ: "Lần sau có kịch bản trả thù hả hê thế này, nhớ gọi tôi nữa nhé!"
Tôi cười như gà gáy.
Vu Kiều Kiều xoa má tôi một cái: "Trạng thái tốt phết nhỉ? Yêu rồi à?"
Cô ấy trợn tròn mắt hóng hớt: "Không phải là Lý Tuân đấy chứ?"
Tôi cười lắc đầu. Đang định nói tiếp, cửa phòng thay đồ bị ai đó thô lỗ đẩy ra. Lục Đình cúi đầu nhìn đồng hồ, có phần mất kiên nhẫn nói với tôi: "Chuyên viên trang điểm, cô xong chưa?"
Vu Kiều Kiều trừng mắt: "Gấp thế à? Chút thời gian cũng không chờ được?"
Lục Đình giận mà không dám nói. Dù sao, chỉ cần qua được bữa tiệc đính hôn này, anh ta sẽ nhận được một nửa sính lễ hai mươi tỷ mà ba Dư đã hứa.
47
Lục Đình dịu giọng hơn: "Kiều Kiều, không sao đâu, em cứ từ từ."
Đợi Lục Đình đi ra ngoài Vu Kiều Kiều nói với tôi: "Thật ra tớ thấy hôm nay nên để cậu ra mặt. Dù sao bao nhiêu vất vả tính toán đều là vì hôm nay."
Tôi lắc đầu: "Không, vẫn nên là cậu ra đi. Nếu không có cậu, chuyện công ty đâu thuận lợi vậy, chưa nói đến chuyện trả thù."
Người ngoài lại vào giục, Vu Kiều Kiều cho tôi một ánh mắt yên tâm, bước vào sảnh tiệc.
Sau phần mở đầu của MC, rất nhanh đã đến lượt Lục Đình phát biểu.
Anh ta lấy nhẫn ra, quỳ một gối trước mặt Vu Kiều Kiều: "Kiều Kiều, anh yêu…"
"Lục Đình! Đồ khốn kiếp!! Đồ cặn bã!!!" Ở cửa đại sảnh, Bạch Tuyết Nhi đầu bù tóc rối, vừa khóc vừa đẩy bảo vệ.
"Đồ rác rưởi!! Đồ ngu!! Ha ha ha!" Cô ta trông như phát điên vì bị kích động nặng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Đình, cô ta rít lên như kẻ cùng đường: "Lúc đó anh thuê người bắt cóc Dư Kiều Kiều không phải vì đã chọn tôi sao?"
Cô ta run rẩy, nước mắt đầm đìa: "Giờ sao không nói yêu tôi nữa?"
Tôi khoanh tay đứng dưới xem kịch, cảm thán trong lòng. Anh ta không phải không yêu cô ta, chỉ là yêu tiền và yêu bản thân hơn thôi.
48
Lục Đình thậm chí còn tát Bạch Tuyết Nhi một cái ngay giữa đám đông, muốn chặn miệng cô ta lại.
Bạch Tuyết Nhi ôm mặt, nhìn Lục Đình đầy không thể tin nổi. Cô ta run rẩy chỉ vào mặt anh ta mắng: "Đồ đàn ông ghê tởm… Anh quên anh vì tôi mà trả cho bọn bắt cóc 200 triệu à? Còn lừa ba Dư Kiều Kiều 500 triệu nữa chứ?"
Cả hội trường xôn xao.
Lục Đình mặt mày xám xịt, ra hiệu cho bảo vệ kéo cô ta đi.