#Ngoại truyện – Nhật ký một ngày bị vợ quản
Tôi tên Văn Thức An.
Một người đàn ông từng mơ mộng rằng bản thân là trụ cột vững chắc trong gia đình.
Nhưng hiện tại...
Tôi đang đứng trước siêu thị, trong tay cầm một danh sách dài đến phát ngán:
Băng vệ sinh (loại có cánh, siêu thấm, ban đêm)
Sữa hạnh nhân không đường (loại hộp tím, không phải hộp xanh!)
Dưa leo (chọn trái thon dài, không to quá)
Bột trà xanh (loại Nhật, không phải hàng nội địa)
Cà chua (loại bi, không dập)
Và… một chai nước hoa hình con thỏ màu hồng?
Tôi nhìn tờ giấy như nhìn một mật mã cổ đại.
Sau đó run rẩy gửi ảnh hỏi lại: [Cái này đúng không?]
Vợ tôi trả lời rất nhanh: [Không. Hình con thỏ nhưng tai phải cụp xuống, không phải dựng lên.]
...
Tôi thề, từ hôm lộ ra cái danh “tiểu đồ đệ si mê vợ”, tôi không còn chút tôn nghiêm nào cả.
Nhưng tôi cũng không cần nữa.
Lúc tính tiền, cô thu ngân mỉm cười hỏi tôi: “Bạn gái anh chắc dễ thương lắm nhỉ?”
Tôi ngẩng đầu lên, chân thành đáp: “Là vợ tôi. Cô ấy siêu dữ, nhưng tôi yêu cô ấy nhất đời.”
Buổi tối.
Tôi bày biện đồ ăn gọn gàng, bật bài nhạc vợ thích, rót ly nước sâm mát lạnh, dâng bằng cả hai tay.
Vợ tôi nhìn tôi như đang nhìn một sinh vật đang tiến hóa: “Bữa nay ăn trúng gì mà chăm thế?”
Tôi chớp mắt: “Ăn trúng... tình yêu.”
...
Tôi bị ném cái gối vào đầu, kèm câu "ghê quá!"
Nhưng khi quay đi, vợ tôi vẫn nén cười.
Tôi nghĩ, mình thắng rồi.
[Cuối nhật ký]
Tôi là Văn Thức An. Trước kia tôi sợ vợ tôi phát hiện mình yêu cô ấy nhiều đến mức nào.
Giờ thì tôi không sợ nữa.
Vì cô ấy đã biết và vẫn ở bên tôi.
Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
#Ngoại truyện – Nhật ký một ngày chị đây cưới phải chó con
Hôm nay là ngày thứ... thôi kệ, tôi không đếm nữa.
Chỉ biết sáng nay thức dậy, mở mắt ra, cái người tên Văn Thức An kia đang ôm eo tôi, chôn mặt vào gáy tôi như con mèo con, thì thầm: "Vợ ơi, anh yêu em. Mơ thấy em không cho anh ngủ chung nên anh thức luôn rồi."
Ờ.
Anh không ngủ chung được là do tối qua anh giành chăn lăn lộn như sâu.
Tôi còn chưa nói vụ đó thì anh đã hớn hở xuống bếp nấu cháo yến mạch. Cái món tôi từng chê là “vừa lạt vừa chán”, vậy mà ông thần vẫn kiên trì nấu mỗi sáng vì “bổ lắm vợ ơi, ăn đẹp da!”
Tôi tức thì tức, nhưng cũng… ăn hết.
Còn xin thêm nửa trái trứng muối.
...
Đầu giờ chiều, tôi gọi điện nhờ anh mua vài món linh tinh ngoài siêu thị. Nói đúng hơn là nửa cái siêu thị mini, kèm ghi chú rõ ràng như thể sợ anh bị lạc trong đời.
Vậy mà, ba phút sau:
[Chồng iu: Cái nước hoa thỏ em nói là thỏ cụp tai hay thỏ dựng tai vậy?]
[Chồng iu: Trái dưa leo có phải loại em hay chọn hôm bữa anh xắt lố tay bị la không?]
[Chồng iu: Anh mua băng vệ sinh có cần nhấn mạnh với chị thu ngân là “vợ tui dặn rõ ràng” không em?]
Tôi suýt phun nước vì cười.
Nhưng chỉ nhắn lại một câu: [Không cần nói. Về nhanh, có thưởng.]
Mười lăm phút sau, người đàn ông ấy lù lù trước cửa nhà, tay xách hai túi to, mồ hôi nhễ nhại, miệng cười tươi như hoa nở mùa xuân.
“Vợ à, hôm nay anh mua đúng hết rồi. Phần thưởng đâu?”
Tôi cho anh một cái hôn lên trán.
Nhưng rõ ràng anh không hài lòng, còn làm nũng đòi thêm.
Anh từng nói, sợ tôi phát hiện anh "không có nam đức", sợ tôi thấy anh dính người, thấy phiền.
Nhưng thực ra...
Tôi thích chứ. Rất thích.
[Góc thở dài nhẹ nhàng]
Tôi từng nghĩ mình không cần một người đàn ông để sống tốt.
Giờ vẫn đúng thôi.
Chỉ khác là... nếu được chọn, tôi muốn sống tốt cùng với Văn Thức An.
Vì anh không chỉ yêu tôi, mà còn không ngừng học cách yêu tôi đúng cách.
Người ta hay hỏi, sao tôi chịu cưới cái người lắm trò này.
Tôi cười.
Thì tại vì, ngoài tôi ra, ai dạy dỗ được cái đồ "tiểu đồ đệ giả nai mặt dày" kia?