• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Ngụy Diên bỗng nhiên hiểu ra, Tín Điểu do chính Tạ Miên giết, vốn từ lúc bắt đầu đã là hắn vu tội mình giết Tín Điểu, không phải là mình đổ oan hắn.

Gã chỉ là con mồi bị Tạ Miên chơi đùa trong tay.

Cả người Ngụy Diên đều run rẩy, lửa giận không thể kiềm chế xông thẳng lên đầu, gã phẫn nộ đến mức lập tức đứng bật dậy.


Nhưng trước đó gã bị Giang Hoài Ngọc dọa cho sợ nhũn chân, bây giờ còn chưa đứng lên đã ngã phịch xuống, gã cả giận, mặt đỏ tía tai gào lên.

"Tạ Miên! Chính là ngươi làm! Tôn giả! Là hắn!!!"
Giang Hoài Ngọc chưa thấy ai lì lợm như vậy, vẫn bám lấy chuyện Tín Điểu để đánh lạc hướng y, quên đi việc phải đuổi gã.

Giang Hoài Ngọc đang muốn nói gì đó, nhưng vừa chớp mắt, Tạ Miên vẫn luôn giữ yên lặng đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng Ngụy Diên, xách cổ áo gã lôi đi.

Khoảnh khắc bị Tạ Miên tóm lấy, Ngụy Diên cảm giác trong họng gã như có gì nghẹn lại, chỉ có thể phát ra mấy âm thanh không rõ ràng.

Sau đó, gã trơ mắt nhìn kẻ đi săn lòng lang dạ sói lôi mình ra khỏi cửa điện.

Giang Hoài Ngọc thấy vậy nên vội vàng đuổi theo, lại thấy Tạ Miên niết linh chú, thoáng cái đã biến mất.

Tạ Miên vứt Ngụy Diên trước sơn môn, còn hắn niết quyết lần nữa trở về.


Nhìn thấy Giang Hoài Ngọc đang chờ ở cửa điện, hắn cười đến cong mắt.

Máu tươi chưa khô chảy theo sườn mặt, nhỏ từng giọt xuống vạt áo, nhuộm cho y phục đã đen nay còn tối màu hơn.

Tạ Miên cười cười đi về phía Giang Hoài Ngọc, Cung Linh leng keng bên hông theo bước chân rất dễ nghe.

"Sư tôn, con cảm thấy Ngụy tiền bối quả thực quá ồn ào, ảnh hưởng đến tâm tình của người.

Cho nên đệ tử tự chủ trương, mời Ngụy tiền bối rời đi, xin sư tôn đừng trách.

"
Giang Hoài Ngọc cảm thấy Tạ Miên đây rõ là trả thù, trả thù Ngụy Diên lấy bình hoa đập vào đầu hắn, căn bản không dễ nghe như mấy lời ngoài miệng.

Chỉ là y không lật tẩy hắn.

"Đúng rồi, túi càn khôn, cầm lấy.


Bản tôn nói chuyện giữ lời, nói cho ngươi thì là cho ngươi.

"
Giang Hoài Ngọc vừa nói vừa ước lượng túi càn khôn trên tay, y mở ra định xem ở trong còn lại những gì, nếu bị Ngụy Diên lấy đi vậy bù thêm vào cho Tạ Miên, dù sao cũng đã là đồ của Tạ Miên.

Giây phút mở túi ra, Giang Hoài Ngọc lập tức trầm mặc.

Bên trong chỉ còn lại hai khối linh thạch trơ trọi.

【Sao có thể?! 】
【Ta nghèo như vậy sao? 】
Mòi: ue hue chương nì có đâu 700 chữ à!.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK