Cảnh tượng này này tiết mục ở trong phim cổ trang truyền hình Tống Thanh Thư đã xem thấy rất nhiều, thấy nàng vẻ mặt nhăn nhó, Tống Thanh Thư đã biết cách trị, nên cũng không vội lắm..,
Hồ phu nhân đành chép miệng nói: "Tiểu đệ… miệng vết thương của ta rất khó chịu! Có lẽ là độc tính đang khuếch tán!"
Tống Thanh Thư nhất thời hiểu rõ với tim, giả vờ không biết: "Tẩu tẩu …tiểu đệ lo lắng đến vết thương đễ làm lỡ quá lâu thì trị không được, huống chi gã kia đã cảnh báo, nếu quá hai canh giờ thì toàn thân sẽ bị tê liệt, tiểu đệ bị trọng thương lâu ngày nên cũng mày mò học được một ít y thuật, cũng biết cách chữa trị độc Hồng quả phụ này cũng khá đơn giản, nếu như tẩu tẩu không ngại, tiểu đệ giúp tẩu tẩu dùng miệng hút độc xà ra, sau khi hồi phục thì tẩu tẩu lại đi truy gã thư sinh kia.."
"Như vậy sao được, " Hồ Phu Nhân một khuôn mặt tươi cười nhất thời như một khối vải đỏ giống như vậy, chậm chập mà nói rằng, "Ngươi và ta. . . Trai gái khác nhau, làm sao thuận tiện. . ."
"Bây giờ Phỉ nhi ngàn cân treo sợi tóc, còn tiểu đệ thì kinh mạch đứt đoạn, không có cách nào một mình đi cứu hắn trở về, chỉ còn có duy nhất là dựa vào tẩu tẩu. Nam nữ thụ thụ bất thân, túng thế phải tòng quyền, Hồ đại ca có linh thiêng ở trên trời cao, cũng sẽ không trách tẩu tẩu….." Tống Thanh Thư nghiêm nghị nói rằng.
Hồ Phu Nhân nghe hắn nói tới đây, sắc mặt biến động, nàng nghĩ thầm Hồ đại ca trời sinh tính tình đã hào sảng, tình huống như thế này đương nhiên cũng sẽ không chú ý tới, có điều mình là một nữ nhân, cho nên cực kì ngượng ngùng, Hồ phu nhân tuy sợ hãi con nhện độc làm cho mình nửa đời sau tàn phế, nhưng để cho tiếp xúc Tống Thanh Thư đến nơi nhạy cảm của thân thể như vậy, trong nội tâm nhưng khó mà có thể tiếp nhận.
"Vừa mới cái kia thư sinh thật giống nói muốn bắt Phỉ nhi thuốc thí nghiệm. . ." Tống Thanh Thư thấy nàng còn đang do dự, liền lấy lửa châm thêm ngọn đuốc.
Hồ Phu Nhân trong lòng lạnh toát, cuối cùng bản năng của người mẫu thân cũng chiến thắng sự ngượng ngùng nữ nhân thường tình, nàng cắn răng: "Thúc. . . Thúc thúc, làm phiền ngươi đáp ứng ta từ nay về sau, triệt để quên mất chuyện đã xảy ra hôm nay."
"Đây là lẽ đương nhiên mà tẩu tẩu. " Tống Thanh Thư vẻ mặt một chỉnh, "Tẩu tẩu.. tiểu đệ sẽ lấy vải che khuất đôi mắt mình lại, sẽ không thấy những gì không nên thấy.."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Hồ Phu Nhân rốt cục thở phào nhẹ nhõm, bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy gật gù: "Vậy cũng tốt."
Tóc mây búi cao, tư thái phối hợp thân hình thon thả uyển chuyển, eo thon mảnh khảnh, gáy ngọc xinh đẹp tuyệt trần, da thịt trắng noãn, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều hiện phong tình, hiển lộ hết sự kiều mị, sáng rực rỡ một bộ áo bào màu trắng, trắng trong suốt long lanh, sợi tơ trên váy áo bị bộ ngực mềm no tròn nhô lên thật cao, cái mông ngồi trên thảm rơm kéo căng bè hai bên mông thịt đầy đặn đến cho người thèm nhỏ dãi.
Tống Thanh Thư khóe miệng lộ ra một nụ cười không ai phát hiện, hắn lấy miếng vải che kín lại đôi mắt của mình, thấy thế Hồ Phu Nhân cũng giảm đi xấu hổ, đem y phục của chính mình từng cái từng một cởi ra.
Trong tai nghe được tiếng lụa tợ sột soạt, Tống Thanh Thư ảo tưởng ở trước mắt mình một mỹ cảnh, chỉ tiếc là hắn làm chuyện tốt quá nên hoá dở, bây giờ thì hắn làm sao dám kéo xuống miếng vải che mắt…
Một đôi ngọc phong chắp cánh cao vót, lập tức bắn ra dưới cái yếm ràng buộc, trên đỉnh hai hạt màu phấn hồng nhô ra dị thường mê người chỉ uổng cho Tống Thanh Thư chẳng nhìn thấy gì cả.
Trong tai nghe được vạt áo tất tất tác tác âm thanh, Tống Thanh Thư ảo tưởng hiện ở trước mắt là làm sao một phen mỹ cảnh, chỉ tiếc tốt quá hoá dở, hắn cũng không dám kéo xuống trước mắt vải.
"Thúc thúc ~ được rồi. . ." Hồ Phu Nhân kiều khiếp khiếp mà nói rằng.
"tẩu tẩu, kiên nhẫn một chút." Tống Thanh Thư đưa hai tay mềm nhẹ vạch lên bầu vú trái nàng, bàn tay từ nơi gốc rễ chân bầu vú chậm rãi cầm thật chặt xoa xoa, chà đạp…
"Ai da….tiểu đệ làm gì vậy, vết thương ở gần phía phía trên..đỉnh." Hồ Phu Nhân một trận khí khổ, oan ức đến nước mắt đều sắp chảy xuống.
"Thất lễ…thất lễ…. À…khi nào tẩu tẩu thấy tiểu đệ hút hết máu đen, chuyển qua máu đỏ thì hãy nói cho tiểu đệ biết..." Tống Thanh Thư vội vàng nói, nhưng trong lòng bàn tay dư vị nắm chặt bầu vú truyền đến cảm giác mềm mại co dãn vẫn còn, trong lòng âm thầm đắc ý, nhớ tới trong Thần Điêu Hiệp Lữ lúc Dương Quá đối với Lục Vô Song cùng dùng một chiêu như thế này, bây giờ chính mình cũng có cơ hội nếm thử một lần.
Vừa rồi đưa ra ý dùng vải bịt mắt, nhìn qua như là một chính nhân quân tử, kỳ thực Tống Thanh Thư đã có dự tính, đôi mắt không nhìn thấy, vì vậy cho dù đôi tay quờ quạng mò khắp nơi trên đôi bầu vú như thế nào đi nữa, thì Hồ phu nhân cũng không cách nào oán giận đến trên người hắn được…
Khi cảm nhận được miệng vết thương bị Hồng quả phụ cắn nằm ở bên trái dưới chân đầu núm vú, thẩm thấu rỉ máu ra, muốn miệng ngậm vết thương hút, nhất định là phải ngậm luôn đầu vú của Hồ phu nhân…
Tống Thiên Thư ngậm vào đầu vú bên trái Hồ phu nhân hút ra máu đen rồi phun xuống đất, lại tiếp tục hút, để cho máu dễ dàng chảy ra, Tống Thiên Thư dùng tay nắm ở bầu vú Hồ phu nhân chậm rãi đè ép, năm ngón tay dần dần dùng sức, đầu ngón tay thật sâu lâm vào ở bên trong bầu thịt no đủ, còn miệng thì ngậm đầu mũi nhọn núm vú mút mạnh vào...
Ưm..
Hồ phu nhân trước ngực như bị điện giựt, rên lên nói:
A... tiểu đệ... đau... ưm..
Tống Thiên Thư không để ý đến giọng nói trầm thấp của nàng, tiếp tục đem nhũ phong Hồ phu nhân ở trong tay nắn bóp, miệng không ngừng mút vào, một lát sau hơi thở Hồ phu nhân đã là hơi nặng bộ ngực nhấp nhô kịch liệt, vài giọt mồ hôi chảy tươm ra trên vầng trán, một phu nhân thành thục cổ điển phong tình, giây khắc này đang bị một nam nhân trẻ tuổi không kiêng nể gì cả mút vào lấy bầu vú nơi cấm kỵ, phát ra những tiếng “ chậc..chậc..” vang vang..
Cảm giác tay của Tống Thiên Thư đầu tiên là trơn trượt, sau đó là co dãn đàn hồi bắn ngược trở ra, hắn thấy Hồ phu nhân không có gì biểu lộ phản cảm, cho nên yên lòng, hưởng thụ lấy bầu vú thịt xúc cảm kinh người, trong miệng nhả hút máu trở nên càng thêm nhanh, bàn tay không ngừng xoa bóp lấy bầu vú no đủ cực kỳ tận hứng, toàn tâm vùi miệng vào vừa mút vừa liếm láp trên đầu núm vú của nàng, đem mùi thơm của cơ thể Hồ phu nhân từng hồi lưu vào trong mũi, khiến cho Hồ phu nhân cơ hồ nhịn không được yết hầu muốn rên rỉ thoát ra.
Phu quân Hồ phu nhân đã sớm qua đời hơn chín năm rồi, cũng chính từng ấy năm nàng tiết dục, một nữ nhân gần ba mươi tuổi tính dục đang vào thời kỳ chín mùi mạnh như hổ như lang làm sao chịu được như vậy kích thích? Làm sao nàng không biết đến khoái hoạt chứ? Hồ phu nhân cưỡng chế đè xuống bên dưới hạ thể nhộn nhạo xuân tình, một giọng nói văng vẳng trong đầu, chẳng qua là chữa thương mà thôi, thân thể theo bản năng có chút phản ứng là rất bình thường, mặc dù cảm thấy khó xử, nhưng chỉ cần tâm trí mình đừng nghĩ bất loạn, thì đâu có quan hệ gì?
Nói gì thì nói, cái loại tê dại này cảm giác thật sự khó chịu, mình cũng là tình thế bất đắc dĩ thôi, đôi đầu núm vú khéo léo đẹp đẽ đỏ thẫm, bởi vì bị kích thích, đã thành thục săn cứng dựng đứng thẳng lên; mình chẳng lẽ lâu nay hư không cô quạnh, nên thân thể khát vọng đến nam nhân sao?
Tuy cảm thấy rất ngượng ngùng, nhưng trong nội tâm lại tự nhủ với mình, chẳng qua là tác dụng của việc chữa thương mà thôi… Tống Thiên Thư không để ý cảm xúc của Hồ phu nhân, hắn tiếp tục hút máu, mãi đến khi máu vết thương đã chuyển sang màu đỏ tươi…
Hồ phu nhân cảm thấy không thể lại tiếp tục rồi, thân thể của mình giống như là bị khiêu khích kích thích, bên trong âm đạo cũng không tự chủ được đang có từng trận hư không, đến khi nhìn thấy vết thương có màu máu đỏ tươi nàng liền vội nói: "Tiểu đệ…hết máu độc bên đó rồi"
"Tẩu tẩu….còn ngứa ngáy không vậy?" Tông Thanh Thư lỡ đễnh hỏi
Hồ phu nhân nhìn thấy Tống Thiên Thư vẻ mặt biểu lộ mờ mịt dưới đôi mắt bị che kín, e lệ nói: "Bớt nhiều chỉ còn một ít…. tiểu đệ nhanh.. mau hút bên kia đi."
Còn vết thương dưới chân bầu vú trái, Hồ phu nhân nắm chặt hai tay, bình ổn tâm tình, chỉ cầu mau chóng chấm dứt chuyện chữa thương này.
Hồ phu nhân vừa hơi chút thư giãn, thì hắn đã lại tựa đầu chôn đến giữa bầu vú thanh tú của nàng miệng rộng dán lên nơi gốc bầu vú phải….
Một lát sau Hồ phu nhân hai tay nắm thành quyền, cắn môi nhắm chặc hai mắt, toàn thân đều nổi da gà, phập phồng dồn dập khoái cảm đột kích, nàng ngày thường đoan trang uy nghiêm thần thái giờ đã mất hết, bên dưới hạ thể, dịch nhờn đã tiết ra khỏi cửa ngọc môn quan, rỉ ra bên ngoài làm thấm ướt dưới đáy cái tiểu nội khố.
Đột nhiên, một cơn khoái cảm khoan xuyên qua tim làm nàng sợ run; tâm trí phòng vệ một cách yếu ớt, trong nháy mắt, triệt để hoàn toàn hỏng mất, Hồ phu nhân từ đáy lòng buông tha cho chống cự, thân thể không ngừng tăng cường khoái cảm khác thường, nàng giờ quả thực là không còn chống chịu được, lúc này trong đầu nàng cũng chỉ còn lại một loại mù quáng tín nhiệm Tống Thiên Thư, dục tính giống như có ma lực hấp dẫn tràn lan, làm cho nàng quên mất tất cả băn khoăn cùng điều cấm kỵ, nàng tự an ủi chỉ vì muốn chữa thương, mặc cho Tống Thiên Thư muốn làm gì thì làm, miễn sao hắn không thương tổn tới thân thể của mình, bên trong ngọc môn quan chất dịch bài tiết càng nhiều, cái cảm giác loại dạng trống rổng này cần phải được bổ khuyết nhồi nhét vào ho tràn đầy nhanh chóng khuếch trương theo bản năng nguyên thủy của nữ nhân, khiến cho Hồ phu nhân bắt đầu có chút hưởng thụ loại khoái cảm kỳ dị gần như loạn luân này, cho dù là phu quân Hồ Nhất Đao, cũng chưa bao giờ làm cho nàng cảm thụ được loại kích thích này.
Chỉ là vì chữa thương… Hồ phu nhân lại một lần nữa ở trong lòng tự nhủ với mình, giống như là đối với bản thân mình tự giải thích lý do, Tống Thiên Thư thì hoàn toàn không nghĩ tới vị tẩu tẩu thanh tú xinh đẹp bên trong tâm tính đã từ kháng cự đến bắt đầu bị động tiếp nhận, sau đó nàng bây giờ đã đâm lao phải theo lao, tự lừa mình dối người mà thôi...
Hồ phu nhân cố nén bên dưới hạ thể đang tê dại nhột nhạt, nàng không thể trước mặt Tống Thiên Thư biểu hiện ra bộ dạng hưng phấn thoải mái, nhưng lúc này thì Tống Thiên Thư miệng đang hút máu vết thương ở bên dưới chân gốc bầu vú phải, hai bàn tay của hắn tự lúc nào đã trèo lên trên hai đỉnh nhủ phong văn vê hai đầu núm vú, quái lạ một điều là Hồ phu nhân tựa như chẳng hề quan tâm tới chuyện khác thường như vậy, mãnh liệt tê dại đã khiến trong suy nghĩ của nàng, bóng dáng phu quân Hồ Nhất Đao càng lúc càng mơ hồ...
Khoái cảm từ hạ thể từ bên trong nhục động đang xâu chuỗi khuếch tán đẩy ra, Tống Thiên Thư dừng lại động tác khi cảm nhận mùi máu tươi đã xuất hiện, Hồ phu nhân thân thể đang căng cứng lập tức mất đi khoái cảm đánh sâu vào, còn kém chút nữa nàng đang muốn lên đỉnh cao phong, Hồ phu nhân gò má ửng hồng thở gấp, cao trào sắp tới làm cho da thịt thấu hồng mê người, thân thể kích động phập phồng run rẩy, thân thể bị dục hỏa câu dẫn tới cực điểm, nhưng lại chưa kịp phát tiết ra được, khác nào bị xử phạt thống khổ, Hồ phu nhân cơ hồ muốn mất đi lý tính, luống cuống, đột nhiên nàng nói như là rên rỉ: "Tiểu đệ đừng dừng lại….còn chút nữa là ra máu tươi rồi…!"
Hồ phu nhân chỉ cảm thấy thân thể giống như vô pháp khống chế, bên trong thân thể xinh đẹp thành thục kịch liệt co rút lấy, một dòng đặc dính âm tinh từ trong hoa tâm bất chợt phun vãi ra, nhanh chóng làm ướt cái tiểu nội khố..
Tống Thiên Thư phun ra ngụm máu cuối cùng đã khôi phục lại màu đỏ, hắn cũng không dám làm chuyện quá phận, cuối cùng thì thuận lợi chữa thương xong cho Hồ Phu Nhân rồi.
Đợi nàng mặc xiêm y sau khi, Tống Thanh Thư kéo xuống vải, vào mắt nơi là một tấm đỏ đến mức nhanh tích thuỷ mặt cười, Hồ Phu Nhân giả vờ trấn định mà nói rằng: "Chúng ta nhanh lên một chút lên đường đi, cứu Phỉ nhi mới là quan trọng."
Tống Thanh Thư hài lòng mà nở nụ cười, "ẩu tẩu … có nghe tên thư sinh kia nhắc tới thể nghiệm dược gì đó, nói không chừng có cùng với Độc Thủ Dược Vương liên quan.."
Hồ Phu Nhân vầng trán nhẹ chút, mặt lộ vẻ vẻ ưu lo: "Vừa nãy giao thủ ta bị thương, mặc dù nói là bị trúng kế khích tướng của y nên lộ ra sơ hở, nhưng có điều võ công của y xác thực ở trên ta một bậc, hiện tại nếu cùng Độc Thủ Dược Vương lại kéo lên liên quan, ta e sợ có đuổi theo y kịp cũng không cứu được Phỉ nhi." Càng nói càng thương tâm, một bộ lã chã muốn thế dáng dấp.
"Tẩu tẩu, tiểu đệ tuy rằng đang bị thương nặng, tay trói gà không chặt, có điều tiểu đệ có thể đọc cho tẩu tẩu một bộ võ công, sau khi học thành hẳn là sẽ không kém thế hơn gã thư sinh kia." Tống Thanh Thư thấy nàng thương tâm, không lý do đến có chút đau lòng.
"Thúc thúc biết võ công?" Hồ Phu Nhân kinh ngạc nhìn Tống Thanh Thư một chút, thấy hắn yếu đuối mong manh dáng vẻ, vẫn cho là hắn chỉ là cái thư sinh mà thôi.
"Đã từng sẽ một điểm, " Tống Thanh Thư hơi gật gù, không muốn ở vấn đề này làm thêm giải thích,
"Tẩu tẩu… tiểu đệ có biết về một bộ vỏ công tên là Bạch Mãng Tiên Pháp..."
Hồ Phu Nhân mặt lộ vẻ dị sắc, càng nghe hắn đọc càng cảm thấy bộ tiên pháp diệu kỳ cực kỳ, thêm vào nàng vốn là lấy mảnh lụa dài làm vũ khí, trong thời gian ngắn ngủi, cũng đã nắm được căn bản về Bạch Mãng Tiên Pháp.
"Tiểu đệ, bộ tiên pháp này ảo diệu, là võ công thượng thừa trong chốn võ lâm, phần hậu lễ này, ta thực sự không biết phải làm sao cảm tạ.." Hồ Phu Nhân đối với cứu lại Hồ Phỉ tự tin lại tăng cường mấy phần, cảm kích nhìn Tống Thanh Thư.
"Tẩu tẩu… tiểu đệ đã cùng đại ca là huynh đệ kết nghĩa, nhi tử của đại ca cũng sẽ chính là nhi tử của tiểu đệ, chỉ cần có thể cứu Phỉ nhi, một bộ võ công thì có đáng cái gì. Tống Thanh Thư nghĩa chính ngôn từ mà nói rằng, "Tẩu tẩu nếu như muốn báo đáp tiểu đệ bộ tiên pháp này, sau này tẩu tẩu chỉ điểm tiểu đệ tu luyện chung là được."
Hồ Phu Nhân bên tai một đỏ, cũng không có ý thức đến hắn nửa câu sau dâm tà, ám xùy xùy nói: "Thúc thúc người này cái gì cũng tốt, chính là nói chuyện không nói, cái gì gọi là đại ca nhi tử chính là con trai của hắn, vậy ta thân là đại ca thê tử, chẳng lẽ cũng chính là thê tử của hắn?"
So với lung tung không có mục đích mà tìm kiếm người thư sinh kia, Tống Thanh Thư cùng Hồ Phu Nhân thương lượng một chút, quyết định tìm được trước Dược Vương trang lại nói, dù sao nghe người kia khẩu khí, tựa hồ cùng Dược Vương trang có liên hệ lớn lao, đến Dược Vương trang nói không chắc có thể được đầu mối gì.
Cưỡi mười mấy dặm qua đi, đi tới một không có một ngọn cỏ địa phương, Hồ Phu Nhân mặt lộ vẻ vẻ nghiêm túc, Tống Thanh Thư nhưng là đại hỉ: "Chị dâu, xem điệu bộ này Dược Vương trang tất nhiên ở ngay gần."
Hồ Phu Nhân gật gù, nhảy xuống ngựa đến, đem mã xuyên ở một bên trên cây, "Đến Dược Vương trang, khắp nơi nguy cơ tứ phía, hà tất để này hai con con ngựa nộp mạng."
Tống Thanh Thư cười nói: "Chị dâu không ngừng dài đến cùng tiên nữ nhi như thế đẹp đẽ, còn có như vậy Bồ Tát tâm địa, quả thực là Quan Thế Âm tái thế a."
Hồ Phu Nhân quyến rũ mà lườm hắn một cái, gắt giọng: "Thúc thúc lại tới lấy cười ta ~ "
Tống Thanh Thư nhìn quen nàng dáng vẻ lạnh như băng, bị nàng này đột nhiên bày ra ôn nhu làm cho bảy hồn làm mất đi ba phách.
Chú ý tới Tống Thanh Thư vẻ mặt, Hồ Phu Nhân trên cổ có chút đỏ lên, lấy ra một cái khăn lụa, hệ ở trên mặt, che khuất miệng mũi, tiện tay cũng cho Tống Thanh Thư một cái: "Thúc thúc, Dược Vương trang đâu đâu cũng có độc vật, vẫn là che khuất miệng mũi cẩn trọng một chút."
Tống Thanh Thư tiếp được khăn lụa, đặt ở mũi ngửi một cái, một luồng thanh nhã mùi thơm ngát làm hắn tâm thần thoải mái, nhưng không có như Hồ Phu Nhân bình thường hệ ở trên mặt, trái lại khẽ mỉm cười: "Độc Thủ Dược Vương lão nhân gia người dùng độc cỡ nào xuất thần nhập hóa, nếu như ngăn chặn miệng mũi liền có thể phòng vệ, vậy hắn cái ngoại hiệu này cũng nói không."
Hồ Phu Nhân thấy hắn không che mặt, rồi lại không đem khăn lụa trả lại cho mình, trái lại ngửi một cái liền nhét vào ngực mình, trong lòng một trận nổi giận, nhưng lại không tiện phát tác.
"Không nghĩ tới ngươi người này đúng là rất có kiến thức, không giống bề ngoài nhìn qua như vậy vô dụng." Lúc này đi ngang qua một tiểu nha đầu dừng lại nhìn trừng hắn một cái.
Tống Thanh Thư thấy nàng lại làm vừa gầy, tóc thưa thớt ố vàng, chỉ là một đôi con ngươi đặc biệt sáng sủa, trong lòng nhất thời hiểu rõ: "Hai người chúng ta có việc muốn bái phỏng một hồi Vô Sân đại sư, mong rằng tiểu cô nương chỉ điểm một, hai."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!