• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Du cùng Trần Thứ đồng thời ngẩn ra, đưa mắt nhìn sang bên kia.

Không biết Khương Tỉnh đứng lên từ lúc nào, trên mặt không có biểu cảm gì, giống như câu nói vừa rồi không phải từ trong miệng cô phát ra.

Tôn Du hơi kinh ngạc, “Khương Khương?”

Khương Tỉnh đặt quyển sách trong tay xuống, đi tới nói với Tôn Du: “Làm mối không phải là chuyện ép buộc, đừng miễn cưỡng người khác.”

Tôn Du bất mãn: “Chị chỉ có ý tốt…”

Khương Tỉnh cắt đứt lời chị: “Nhìn chân em đi.”

Tôn Du lập tức nghẹn lời, nhìn qua bắp chân tráng nõn của Khương Tỉnh, thấy nơi bầm tím kia, cảm giác áy náy lại quay về, không phản bác được lời cô.

Lúc này từ trong thư phòng một bóng người chạy ra, tủi thân ôm lấy chân Tôn Du, “Mẹ, khi nào mới về nhà?”

Tôn Du không có cách nào, cười với Trần Thứ, đưa Tiểu Tây về.

Trong tiệm chỉ còn lại hai người, Trần Thứ đứng bên quầy bar, chỉ cách Khương Tỉnh vài bước chân.

Khương Tỉnh chậm rãi đi tới cạnh cửa kéo rèm cửa lại, xoay người đi về phía cầu thang.

Trần Thứ sững sờ, thấy cô đã bước lên một bậc thang, há miệng: “Khương…”

Lông mi Khương Tỉnh khẽ nhúc nhích, đỡ tường bước đi.

“Khương tiểu thư.” Anh gọi.

Khương Tỉnh dừng chân, quay người lại. Cô đứng trên bậc thang, mắt nhìn xuống, rơi trên người Trần Thứ.

Trần Thứ bước nhanh qua, nói: “Tôi đỡ cô lên.”

Bàn tay anh mạnh mẽ, nâng khuỷu tay cô như trước đây, Khương Tỉnh nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều im lặng. Tai Trần Thứ đỏ lên, nhưng lần này không tránh đi. 

Một lát sao, Khương Tỉnh dời mắt, mặc cho anh đỡ.

Đèn hành lang đã đổi, ánh sáng trắng chiếu rọi bậc thang dưới chân, hai người im lặng đi hết đoạn đường ngắn ngủi.

Khương Tỉnh mở cửa, bật đèn trong phòng, quay đầu nói với Trần Thứ: “Anh chờ một chút.” Cô vào phòng lấy hộp giữ nhiệt ra đưa cho anh, “Bữa sáng rất ngon, cảm ơn anh.”

“Đừng khách sáo.” Anh hỏi, “Cô ăn khi nào?”

Khương Tỉnh nói: “Hơn chín giờ.”

Như vậy đã qua ít nhất hai tiếng, chắc chắn là đã nguội.

Trần Thứ suy nghĩ một chút, nói: “Ngày mai cô muốn ăn gì?”

Ánh mắt Khương Tỉnh vừa chuyển, nhìn anh thật sâu.

Trần Thứ nói: “Ngày mai không nấu mì.”

Khương Tỉnh dựa lưng vào cửa, cúi đầu như đang suy tư, nhưng một lúc lâu không có động tĩnh, Trần Thứ hỏi: “Ăn cháo nữa không?”

Khương Tỉnh ngẩng đầu: “Không cần, tôi có thể xuống lầu rồi, tự mình làm được.” Vẻ mặt cô lạnh nhạt, giống như đã hạ quyết tâm.

Tay Trần Thứ nắm chặt lại, vừa buông ra, rủ mắt xuống đáp một tiếng: “Ừm.”

Đoạn đối thoại ngắn về bữa sáng kết thúc, Trần Thứ thấp giọng nói: “Vậy cô nghỉ ngơi sớm đi.”

Anh đi về phía phòng bên cạnh.

“Trần Thứ.” Khương Tỉnh đột nhiên gọi anh.

Trần Thứ xoay người, thấy người bên cạnh cửa đứng thẳng, tóc dài đen nhánh theo động tác của cô lay động bên bờ vai.

Cô hình như đã nghiêm túc suy nghĩ, mặt có vẻ nghiêm túc, nhưng khuôn mặt cô trắng nõn, ngũ quan dịu dàng nên vẻ nghiêm túc cũng  không dạo người lại khiến ngực Trần Thứ căng thẳng. 

Khương Tỉnh hắng giọng, nói: “Nếu lời nói và hành động ngày hôm qua của tôi làm phiền đến anh, thậm chí khiến anh chán ghét, như vậy thật xin lỗi.”

Nói đến đây, hình như chưa được ổn lắm, nên nói thêm gì đó, ví dụ như bảo anh không cần để trong lòng, sớm quên đi. Nhưng Khương Tỉnh không nói tiếp, hơi nhếch môi lui vào phòng, duỗi tay định đóng cửa.

Nhưng Trần Thứ bất ngờ mở miệng, vẫn là cách xưng hô xa lạ và lịch sự kia..

“Khương tiểu thư.”

Anh đi nhanh vài bước đến trước cửa phòng Khương TỈnh.

“Tôi không ghét.”

Giọng anh hơi gấp gáp, nói xong lại cường điệu lần nữa, “Chuyện cô làm, tôi không ghét.” Trong lòng rất căng thẳng.

Ngực đột nhiên nảy lên, giường như đã mất đi khả năng ngôn ngữ, lý trí hỗn loạn.

Vành tai anh phiếm hồng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, môi mỏng mím  chặt.

Khương Tỉnh đứng trong cửa, tay vẫn nắm quả đấm cửa, chỉ có đôi mắt sáng người chuyên chú nhìn thẳng vào anh.

Một lát sau, khóe miệng cô cong lên, trong mắt được vui vẻ gột rửa.

Giống như trong im lặng nói lên từng cơn sóng.

“Vậy anh còn nhớ nửa câu sau chứ?” Khương Tỉnh cười như không cười nhìn anh, đột nhiên liếm môi dưới, tùy ý mà tự nhiên.

…Nếu như anh không ghét, tôi muốn thử lại lần nữa.

Mặt Trần Thứ nóng lên, lưng căng cứng.

Khương Tỉnh lại không cho anh thời gian để tiếp thu, bước vài bước, duỗi tay ôm cổ anh, như đêm qua, chạm môi vào gò má anh.

Nhưng lần này không chỉ như vậy.

Cô hôn rồi lại hôn, không để ý nhiệt độ nóng bừng trên gò má người đàn ông, cũng không để ý hô hấp nặng nề và cả người cứng ngắc của anh, nhẹ nhàng chạm mấy cái rồi dời đến bên khóe môi.

Khoảng cách gần như vậy, trước mũi đầy hơi thở của anh, cảm giác này khá tốt, thậm chí tốt hơn hôm qua.

Hai người nghe được hô hấp của nhau, bầu không khí mờ ám đến cực điểm, hô hấp của Trần Thứ ngày càng nặng, tim lại đập kịch liệt. Môi anh mím chặt, lúc cô hôn lên môi anh, cơ thể mềm mại kề sát vào anh.

Chưa từng thân mật với ai, lại càng chưa từng trải qua tình cảnh như bây giờ, nụ hôn chuồn chuồn lướt nước hôm qua làm anh mất ngủ cả đêm, đừng nói đến kiều diễm như bây giờ.

Máu chạy loạn toàn thân, trước giờ anh chưa từng nghĩ mùa hè lại nóng như vậy.

Chẳng biết từ lúc nào, cặp tài liệu trong tay đã rơi trên mặt đất, tạo thành tiếng động nhỏ nhưng không ai để ý.

Khương Tỉnh đột nhiên bị ôm lấy, cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông ôm siết chặt lưng cô.

Đôi môi mỏng của anh mở ra, ngậm lấy môi dưới cô.

Nhận ra được anh đang đáp lại, Khương Tỉnh ngẩn ra, không biết là thở phào nhẹ nhõm hay có cảm giác thành tựu, hơi buồn cười nhưng môi còn dán ở môi anh, chỉ có thể đem cảm xúc này thành sức mạnh, càng chuyên chú hôn anh.

Có lẽ đàn ông trời sinh có tính chinh phục, hoặc là khả năng lĩnh hội của Trần Thứ cao, Khương Tỉnh dần rơi vào thế bị động, để mặc anh làm chủ.

Cô biết Trần Thứ là người nghiêm túc như thế nào.

Hôn nhau cũng thành kính chuyên tâm như vâỵ, thậm chí không phải là hôn sâu, chỉ là môi tiếp xúc với nhau, anh không tấn công vào miệng côi, không dùng lưỡi.

Đây là người đàn ông rất sạch sẽ.

Mà tâm trí Khương Tỉnh trong nụ hôn thuần túy này cũng dần trôi đi mất.

Hồi lâu sau, Trần Thứ lui lại.

Hô hấp hai người đều rối loạn.

Trần Thứ không buông tay ra, Khương Tỉnh vẫn bị ôm chặt trong ngực anh.

Khương Tỉnh từ từ bình ổn hơi thở, ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt nóng rực của anh đang nghiêm túc nhìn cô.

Trong lúc này, ai cũng không mở miệng, đèn hành lang nhẹ nhàng chiếu rọi như tấm màn mỏng.

Khương Tỉnh đột nhiên cười một tiếng, duỗi tay sờ mặt anh.

“Có thể luộc chín tôm.” Cô nói.

Trần Thứ giật mình, sau đó cũng cười một tiếng, đôi mắt đen nhánh cong lên, đẹp đến không nói nên lời.

Khương Tỉnh lần đầu tiên thấy anh cười như vậy thì hơi sững sờ.

“… Sao thế?” Thấy cô như vậy, anh lập tức hỏi.

“Không sao.”Khương Tỉnh lấy lại tinh thần, ánh mắt chớp chơp, nhìn qua cặp tài liệu, “Cặp của anh.”

Trần Thứ cúi đầu nhìn, nhớ tới chuyện vừa rồi, hơi ngại ngùng.

Khương Tỉnh cười cười, nói: “Còn không nhặt lên sao?”

Trần Thứ buông cô ra, cúi người cầm lấy túi, nghe Khương Tỉnh nói: “Vào ngồi một lát đi.”

Sau khi vào phòng, Khương Tỉnh rót một ly nước để lên bàn, nói: “Lại đây đi.”

Trần Thứ đi tới ngồi xuống.

Khương Tỉnh bật điều hòa, đưa khăn giấy tới: “Lau mồ hôi đi.”

Trần Thứ đưa tay sờ, quả nhiên cả đầu đầy mồ hôi.

Trong phòng dần mát mẻ, Trần Thứ ngồi một lát, cảm thấy không còn nòng nữa, nhìn Khương Tỉnh còn đang đứng đó, anh nói: “Sao em không ngồi?”

Khương Tỉnh nhìn anh một lúc, ngồi xuống bên cạnh.

“Ngày nào cũng tăng ca sao?” Cô đột nhiên hỏi.

“Không phải, chỉ là gần đây hơi bận.”

Khương Tỉnh “A” một tiếng, nghĩ đến cái gì, lại hỏi: “Bây giờ làm kiến trúc?”

Trần Thứ sững sờ, sau đó gật đầu.

“Nếu như không nhầm thì trước đây anh học luật mà?”

“Phải.” Trần Thứ nói, “Sau đó chuyển ngành.”

Khương Tỉnh gật đầu, ý đã biết, cũng không hỏi anh vì sao chuyển ngành, nói chuyện như vậy khiến cô ý thức được mình chưa hiểu rõ anh.

Cô chỉ biết anh sắp 25 tuổi, có thể là người Giang Tây, từng học luật ở đại học T, là học trò của Thẩm Bạc An, hiện tại làm kiến trúc. Ngoài ra không còn gì nữa.

Nhưng có một chuyện, cô hoàn toàn hiểu rõ, rất chắc chắn.

Giờ khắc này, cô đã rung động trước anh.

Trần Thứ không biết Khương Tỉnh đang nghĩ gì, nhưng thấy cô im lặng không hiểu sao anh lại căng thẳng, “Sao không nói chuyện?”

“Sao?” Khương Tỉnh ngẩng đầu cười một tiếng, ánh mắt sâu xa, “Em nói xong rồi, hay anh nói một chút đi?”

“…Nói chuyện gì?”

“Gì cũng được.” Cô hỏi, “Anh không có gì muốn nói sao?”

Trần Thứ nghiêm túc nhìn cô, im lặng hai giây mới nói: “Vậy mai anh có thể làm bữa sáng cho em không?”

“…”

Khương Tỉnh nhịn không được bật cười, lại gần, nhìn chằm chằm  vào mắt anh: “Muốn nấu cơm cho em?”

Cô dựa vào rất gần, từng sợi lông mi đều nhìn thấy rõ ràng, nhiệt độ trên mặt Trần Thứ lại tăng lên, yết hầu hơi động, cuối cùng gật đầu.

Trong lòng Khương Tỉnh nóng lên, đưa mắt nhìn một lát, nhịn không được hôn lên cằm anh một cái.

Trần Thứ hơi trố mắt, hai giây sau mới phàn ứng kịp, giống như trả đũa, cúi đầu hôn lên má cô.

Khương Tỉnh càng buồn cười.

Tới bây giờ cô mới biết trêu chọc đàn ông thú vị như vậy.

Cô nổi lên ý xấu, nói: “Anh hé miệng ra.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK