"Đúng vậy". Quý Thức không thèm che giấu.
Lục Sâm thấp giọng hỏi: "Muốn nhìn cái gì?"
Quý Thức kéo dài âm điệu: "Xem cậu ta khi nào thì ra".
Em ấy là cố ý.
Lục Sâm nháy mắt đưa ra kết luận này.
"Giờ xem xong rồi?"
Quý Thức gật gật đầu: "Xem xong rồi. Em về ngủ đây".
Lục Sâm khẽ cười một tiếng, giữ chặt tay Quý Thức lôi cậu vào phòng.
[Phanh] mà đóng cửa lại.
"Đây là phòng của em đêm nay".
Quý Thức bị đặt lên cửa, Lục Sâm kề sát, cơ thể ấm áp cùng trái tim đập bang bang đồng loạt truyền đến. Cậu không có đường tránh đi, chỉ có thể bị giam chỗ này, bị giam trong ngực Lục Sâm.
Rõ ràng là tư thế chịu áp bách, Quý Thức vẫn không cam lòng yếu thế, trong không gian nhỏ hẹp ngửa đầu nhìn Lục Sâm đã lâu. Mới duỗi tay ôm lấy thắt lưng anh, ngữ điệu mềm mại thổ lộ: "Được nha".
Lục Sâm đem Quý Thức áp đến trên giường, trái tim đập loạn xạ. Anh được đồng ý rồi, có thể có được thân thể người này rồi.
Tựa như có được trọn vẹn người này.
Lục Sâm vừa hôn Quý Thức, vừa xé rách quần áo cậu, lộ ra một đường xương quai xanh xinh đẹp.
Quý Thức nhẹ nhàng thở dốc, đôi tay vẫn đặt trên lưng Lục Sâm.
"Mấy ngày không gặp đã lén anh thông đồng với tiểu diễn viên, hả?"
Quý Thức khẽ cười hôn lại: "Như thế nào, chưa nói là không thể mà".
Lục Sâm ngẩng đầu lên, cánh tay chống hai bên sườn Quý Thức, từ trên cao nhìn xuống cậu: "Lại còn hấp dẫn anh".
Quý Thức không biết nhớ tới cái gì, rầu rĩ cười rộ lên, cánh tay giơ lên, thẳng tắp nhìn Lục Sâm.
"Không chỉ trêu đùa anh, còn nói anh không được". Lục Sâm kéo cánh tay cậu xuống, ấn trên giường, làm Quý Thức không thể động đậy, hơi thở ấm áp phun bên tai: "Chơi vui không?"
Quý Thức cười đến không dừng được, nước mặt cũng muốn rơi, thành thật gật đầu: "Vâng, vui lắm".
Lục Sâm một lần nữa lấp kín đôi môi kia: "Không cho cười".
Quý Thức lúc này mới dừng cười, đôi tay dời lên sờ sờ thắt lưng Lục Sâm, nói: "Vậy anh để em xem thử anh có phải là được hay không nha, Sâm ca".
Máu nóng chảy đến mỗi một tế bào trên thân thể, Lục Sâm hoài nghi mình sắp bốc cháy rồi. Bằng không, vì sao lại thấy toàn thân đều nóng muốn mệnh.
Mà người dưới thân lại bị anh vuốt ve đến mềm nhũn, phảng phất có thể vò đến bất kỳ hình dạng gì, như là một vật chứa đựng đầy dục vọng và vui thích.
Quý Thức lại biến hóa thành một tên yêu tinh.
Yêu tinh trắng nõn ngẩng cổ thon dài, mạch máu xanh yếu ớt hiển lộ, làm người ta muốn hung hăng cắn một cái, lưu lại chút dấu vết gì đó của mình.
Lục Sâm cúi cầu liếm láp, hàm răng cọ xát.
"Đừng... Đừng cắn chỗ này...". Quý Thức thở hổn hển, gian nan mở miệng "Ngày mai còn phải đóng phim..."
Lục Sâm dừng động tác lại, không tiếp tục. Anh nhìn đuôi mắt phiếm đỏ của Quý Thức, đột nhiên dâng lên một chút xúc động, muốn hỏi điều gì đó, bất luận là quá khứ hay hiện tại, chỉ cần có thể đem người trước mắt mổ xẻ ra, đều được.
Có lẽ thân thể chặt chẽ kết hợp cho Lục Sâm thêm dũng khí, làm anh cảm thấy những điều đã khắc sâu đó cũng có thể giao hòa. Trong nháy mắt này, Lục Sâm đã mở miệng: "Em vì sao hôm đó muốn nói như vậy? Vì sao còn cho anh đến gặp em? Em có phải hay không..."
Có phải cũng giống như anh, cũng không bỏ xuống được phải không?
Quý Thức giống như nghe không hiểu, lại giống như hiểu. Nhưng những điều này không khác gì nhau. Bởi vì Lục Sâm cũng không nhận được câu trả lời gì, chỉ là nhìn thấy Quý Thức nghiêng nghiêng đầu, đuôi mắt đỏ ửng trượt xuống một giọt nước mắt, rất nhanh biến mất trên áo gối trắng tinh.
Là nước mắt sinh lý, Lục Sâm nghĩ. Bởi vì lúc đó, động tác của anh càng thêm mãnh liệt.
Quý Thức không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, mơ hồ mang theo chút nức nở.
Một khắc cuối cùng, Lục Sâm hung hăng cúi đầu cắn lên xương quai xanh của Quý Thức, trừng phạt hạ một ấn ký.
Người này đã sớm là của anh, anh hiện tại càng có thể không kiêng nể gì đánh dấu trên khối thân thể này.
Chính là lúc sau, như vậy có thể đủ để giữ trái tim một người sao?
Người kia giống như diều đứt dây, tâm ý tự do tự tại, không có dây thừng giữ chặt, còn sẽ nguyện ý trở về sao?
Một cái quay đầu lưu luyến nhớ về cố hương cũng có sao?
Lục Sâm không hỏi lại, dũng khí vừa dâng lên trong nháy mắt đã biến mất, anh là một người nhút nhát lại biệt hữu, không có gì không thể thừa nhận. Mà Quý Thức lại càng không nhắc tới.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, hai người dựa sát vào nhau như một đôi yêu nhau thắm thiết.
Lục Sâm gắt gao ôm Quý Thức ngủ, ở một giây cuối cùng đã nghĩ.
Rất nhiều chuyện lạ lùng.
Bọn họ là chuyện khó nói vì yêu nhau, lại im lặng không nhắc tới một chữ yêu.
# Hết chương 15