Mục lục
Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được Đại tỉ hỏi han, Tân Phương Phương không ngần ngại kể vài chuyện xảy ra với nàng tại cung yến.

Đại tỉ Tân Diệu Liên nghe đến việc Thái tử để ý nàng, liền không nhịn được run run người, lo lắng nói: "Nhị muội, về sau ra ngoài nhất định đề phòng cẩn thận, tin rằng Thái tử không lâu nữa sẽ cử người âm thầm theo dõi muội! Ta biết bởi đã từng được chứng kiến thủ đoạn của Thái tử khi chiếm đoạt một nữ nhân là thế nào."

Tân Phương Phương nhìn Tân Diệu Linh, nàng híp mắt, tay chống cằm, điệu bộ nghiêm túc tò mò hỏi xem: "Đại tỉ thấy qua Thái tử bày mưu? Vậy mưu của hắn có gì?"

Tân Diệu Liên lập tức kể ra bằng giọng nhỏ nhất: "Chuyện tỉ được nghe từ người bằng hữu, muội muội vị ấy cũng bị Thái tử ngắm nhìn, khen ngợi..."

Hòa ra Thái tử không những biến thái, âm hiểm còn rất hạ lưu!

Qua lời của Đại tỉ, Thái tử mỗi một lần bắt thú đều khác nhau, người muội muội kia là bị ái anh hùng cứu mỹ nhân nhiều lần mà thích tên Thái tử.

Chi tiết muội muội đó va phải Thái tử ở ngoại thành, nơi phong cảnh hữu tình. Nàng ấy không biết đó là Thái từ, chỉ biết là một nam nhân anh tuấn, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng ấy trìu mến và lời nõi mật ngọt đầu môi: "Thật ngại quá, ta thất thô khi cứ nhìn cô nương. Nhưng cô mương thật sự xinh đẹp, khiến tự chủ của ta mất đi." Dáng vẻ nho nhã nhận thức. Nàng ấy cười cười ngại ngùng gật gật chào câu rồi đi, đi được một đoạn bỗng bị người chặn lại, hai nam nhân to cao lực lưỡng tự nhiên nhắm vào nàng ấy, kéo chân kéo tay nàng ấy, bảo rằng chủ của họ nhìn trúng nàng ấy.

Tại khi sợ hãi phản kháng, nàng ấy rối bời chẳng biết nên làm gì thì Thái tử đứng ra, tựa như ánh sáng lối thoát. Thái tử bá khí cứu nàng ấy khỏi sự giam giữ, đè ép từ hai nam nhân kia, đem họ đánh thành đầu heo, sợ hãi chạy xa. Vị muội muội được thoát, đưa về nhà, rồi cảm tạ Thái tử, mang ơn hắn.

Hai người kết giao bằng hữu, thường xuyên qua lại, đoạn thời gian gặp nhau nói chuyện, tâm trí vị muội muội như có như không bị sự dịu dàng vỗ về thành mụ mị, dần dần thích Thái tử.

Rồi ba tháng tiếp trôi, trong ba tháng vị Muội Muội bị ức hiếp thêm ba lần, người cứu vẫn là Thái tử. Người ta nói quá tam ba bận, nàng ấy đến cuối là nữ tử yếu mềm không chống lại được ôn nhu, chẳng kháng cự nổi sự bảo hộ của Thái tử dành nàng ấy nên triệt để động tâm.

Đêm mưa gió trao thân cho Thái tử, đang triền miên ái ân Thái tử nói một điều khiến vị muội muội khờ dại tình ngộ: "Cuối cùng thì nàng cũng dễ dàng như bao người!"

Đúng vậy, cái gì anh hùng cứu mỹ nhân, vô tình gặp gỡ đều là Thái tử đứng sau dàn xếp!

Chủ nhân để ý nàng ấy do hai tên lực lưỡng kia nói chẳng phải ai khác ngoài hắn ta. Hắn xoay quanh vị muội muội, tổn ít công sức để nàng ấy thích, trở thành một tiểu thiếp thứ N.

Nàng ấy bỡ ngỡ bước vào phủ Thái từ, hối hận ngập tràn lòng mình khi biết hết thảy.

Tân Phương Phương chậc chậc vài tiếng sau khi nghe Tân Diệu Liên nói hết, nàng nghiêng đầu, nhẹ giọng mắng: "Thật sự Thái tử chậm mạch quá mưu kế rồi!" Vô sỉ đến mức thiếu đòn, nếu nàng mà là Hoàng thượng, chắc chắn hắn đã bị phế không biết bao lần!

Chỉ tiếc nàng không phải, còn xui xẻo bị hắn nhìn trúng!

Tân Hoa Hoa bên cạnh nàng bổ sung: "Thái tử thật đáng sợ! Về sau muội không vào cung đâu!" Nét mặt mếu máo, thất kinh, hiển nhiên do nghe câu chuyện xong mà ra.

"Hoa Hoa yên tâm, có phụ thân ở đăy, Thái tử sẽ suy xét, không quá càn rỡ." Đại tỉ an ủi Tân Hoa Hoa, sau quay qua nàng tiếp tục nói: "Nhị muội, tỉ nói ra mong muội có thể hiểu rõ, tránh đi. Tỉ và tất cả muội muội đều muốn đối phương tốt đẹp, muội cũng có trong đó."

Tân Diệu Liên nàng ấy nói ra đơn thuần nhắc nhở Nhị muội, một phần tình thân, nàng ấy chẳng nỡ nhìn muội muội mình rơi vào hố sâu mà nàng thấy người ta rơi xuống bao lần không lên được, một phần nhỏ do phụ thân đã dạy luân thường đạo lí. Nàng hiểu là đại tỉ, người nên nhắc nhở, làm gương tựa như trưởng bối, để cho các muội muội soi vào.

Và nàng ấy muốn hơn là tỉ muội yêu thương nhau, bảo hộ nhau, có lẽ khi chẳng đủ sức giúp, nhưng nói vài câu để muội muội tránh đi sẽ tốt hơn!

Tân Phương Phương nghe rõ giọng Tân Diệu Liên dịu dàng, mách bảo, quan tâm nàng, nhìn ánh mắt Đại tỉ trong suốt long lanh, nàng đôi chút thấy được sự thật lòng, tuy không rõ có bao nhiêu, nhưng ý tốt của Đại tỉ không thể phủ nhận.

Thái tử biến thái động nàng?

Chờ đi, nàng sẽ đi nhớ cốt truyện kĩ càng xem tác giả có ghi điểm yếu của tên Thái tử không, không có thì nàng cũng tự mạo hiểm tìm ở đây! Nàng không tin tên được buff đó là đa năng, hoàn mỹ.

Vì con người nhiều ít cũng có điểm yếu, là trong hay ngoài thôi. Giống số người dù tài cao mà đi sợ những thứ nhỏ tí chẳng đáng vậy.

Dừng suy nghĩ Tân Phương Phương cười mỉm đáp:"Đại tỉ, đa tạ tỉ, muội nhớ rồi." Tân Diệu Liên gật gật cũng cười, nắm tay nàng, tay còn lại giữ tay Tân Hoa Hoa.

Khung cảnh ba tỉ muội vui vẻ, hòa thuận trông hết sức hài hòa bình yên giữa đất trời đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK