Dù không phải chuyện to to tát gì nhưng nghe những lời lẽ nặng nề đó khiến tâm trạng Giang Yến trùng hẳn xuống. Cô thay đồ, vắt túi xách qua vai rồi lững thững ra về. Lớp đã tan từ lâu, không còn bóng dáng phụ huynh, học sinh nữa. Chỉ thấy thân ảnh quen thuộc của người đó. Anh ăn vận thoải mái, cặp kính mỏng trên sống mũi cao thẳng càng làm tôn thêm nét hấp dẫn mê người, anh không nói sẽ đến đón cô, thình lình xuất hiện là muốn cô bất ngờ đây mà. Khi bốn mắt giao nhau, chẳng cần nói thêm lời nào, Giang Yến bước nhanh hơn, đi về phía có vòng tay anh chờ sẵn.
Anh ôm cô vào lòng, cô càng siết chặt anh hơn, đầu cúi gằm, rúc vào người anh, mùi hương bạc hà quen thuộc trên người anh khiến Giang Yến nhẹ vơi đi áp lực. Anh không phải người vô tâm, cảm nhận rõ cô đang có chuyện không vui, anh xoa đầu cô vỗ về: "Có anh ở đây rồi, điều gì khiến em phiền lòng hãy đẩy sang cho anh, anh sẽ thay em gánh vác." Cô lắc lắc đầu, mặt vẫn giấu trong ngực anh: "Không được, anh đi làm cũng đủ mệt mỏi, mấy chuyện cỏn con, em chỉ buồn chút thôi sẽ ổn ngay mà."
Anh đưa tay giữ vai cô, cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to của Giang Yến: "Vậy đi ăn gì đó, kể anh nghe xem, đừng giữ lại ưu phiền, bạn trai em để làm gì chứ, không phải sẽ chia sẻ với em mọi điều sao?" Lần này Giang Yến gật đầu đồng ý.
Anh nắm tay cô dắt đi như trẻ con, cô nhìn theo bóng dáng cao ráo của anh khẽ cười, mọi chuyện thoảng qua như cơn gió, có anh ở bên như được tiếp thêm sức mạnh, nạp lại năng lượng tổn hao, yêu và được yêu đúng là niềm hạnh phúc nhất đời. Giang Yến nhớ mang máng ai đó từng nói "Không có tình yêu vĩnh cửu, chỉ có giây phút vĩnh cửu của tình yêu", cô tự nhủ phải chăng là lúc này, tuổi trẻ của cô đi tới ngay khoảnh khắc này đã thực sự viên mãn, không mong chờ điều gì hơn.
Cuối tuần Giang Yến và Tôn Ninh tiếp tục tham gia chuyến đi thiện nguyện vùng cao, lần này cô rủ thêm Lam Thư đi cùng, bác sỹ Tùng "Khỉ" đi theo thành phần của bệnh viện. Đoàn đi có rất nhiều thanh niên trẻ nên không khí khá sôi động và hào hứng. Anh đại diện đoàn bên cô còn liên tục khởi xướng bắt nhịp hát trên xe, chuyến đi vì thế mà trở nên rất thú vị, không những vậy nó còn trở thành một kỷ niệm đáng nhớ với mỗi người về sau.
Đoàn của họ có hai xe, một xe tải cỡ nhỏ chở đồ dùng, quà tặng đã khởi hành trước đó, xe trở các thành viên đoàn hơn 20 người đi phía sau. Điểm thiện nguyện cách thành phố gần 60km nhưng đường dốc cao và khó đi hơn điểm lần trước. Sau những phút khởi đầu tưng bừng trên xe, đến đoạn đường khó đi mọi người đều biết ý, giữ im lặng để bác tài xế giàu kinh nghiệm tập trung lái xe. Đường núi quanh co, nhiều khúc cua, một bên là vực thẳm có rào chắn. Xe lên dốc cao, không khí dần lạnh hơn, nhiều người đã bắt đầu thấy tai ù ù.
Giang Yến ngồi sát cửa sổ phía bên phải xe, từ tầm mắt của cô có thể thấy một màu xanh thăm thẳm, phía dưới xa xa là đoạn đường dốc uốn lượn như con rắn khổng lồ mà xe họ đã qua. Tôn Ninh ngồi cạnh cô, anh thoải mái khoác vai cô, kéo cô tựa vào người anh, anh tự nguyện là cái gối êm ái cho cô suốt cả chặng đường.
Xe đi chầm chậm, lớp sương mù đặc trưng của vùng núi xuất hiện làm khuất tầm mắt, đèn pha rọi chiếu không đủ làm tan sương, bác tài xế càng đi càng cẩn thận từng chút. Thình lình xuất hiện một chiếc mô tô phân khối lớn đi ngược chiều đang đổ dốc đâm sầm vào thân xe, tiếng va chạm chói tai và lực đâm mạnh khiến cả đoàn được phen kinh hoàng. Bác tài xế dù lái xe tốc độ chậm nhưng không tránh khỏi giật mình, tay lái theo quán tính đánh sang phải tránh né. Trên xe có người hét lên khiếp hãi, mọi người hốt hoảng trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc, trong phút chốc đến thở cũng không dám thở. Xe của họ đã lao vào đường bao bảo vệ, nguy cơ rơi xuống vực đang cận kề.
Tôn Ninh ôm chặt Giang Yến, điều đầu tiên khi xảy ra va chạm theo phản xạ anh đưa tay bảo vệ đầu cô, kéo cô nép về phía anh. Nhịp tim tăng mạnh như trống dồn trong lồng ngực. Đã có người hoảng loạn khóc lóc. Người ngồi ghế lái phụ là anh trưởng đoàn phía cô. Mặt anh ấy đã trắng bệch, cơ thể như đóng băng. Bác tài là người là nhiều tuổi cũng giàu kinh nghiệm nhất. Sau khi xe dừng hẳn và hãm phanh tay tránh trôi dốc đã đánh giá tình hình xung quanh. Giang Yến nhắm chặt mắt, dựa cả người vào Tôn Ninh. Khoảnh khắc vừa trải qua khiến cô cũng một phen khiếp vía, nếu xe lao xuống vực cô nhìn xuống ban nãy thì không thể tưởng tượng được hậu quả khủng khiếp về sau.
Bác tài trấn an mọi người, xe vẫn trong tầm an toàn, bác đề nghị mọi người giữ nguyên vị trí, tuyệt đối không di chuyển làm lệch trọng tâm xe, sau đó bác cẩn thận xuống quan sát tình hình. Tôn Ninh vẫn ôm chặt Giang Yến, anh khẽ xoa lưng cô vỗ về, anh cũng động viên cô và mọi người xung quanh hãy giữ yên lặng và bình tĩnh, tin tưởng để bác tài xử lý, nếu nhốn nháo lúc này là khác nào tự tìm đường chết.
Bác tài xuống xe nhẹ nhàng, điều đầu tiên là quan sát xung quanh, người lái xe mô tô đầu đội mũ bảo hiểm, trên người mặc đồ bảo hộ rất chắc chắn, anh ta cùng chiếc xe đang nằm sõng soài trên mặt đường. Bác nhanh chóng mở điện thoại gọi cứu thương và cứu hộ xe, người thanh niên đi mô tô chắc chắn cần hỗ trợ. Ô tô của họ không thể mở cửa hông sườn xe do đang vướng đường bao bảo vệ. Bác tài lên xe lần nữa: "Mọi người chú ý, lần lượt di chuyển lên phía đầu xe trèo qua ghế lái để ra ngoài, lần lượt xuống nhé, không xô đẩy, chỉ cần xuống xe là an toàn rồi, cứu hộ sẽ đến giúp chúng ta."
Dưới sự hướng dẫn của bác, mọi người xuống xe trong sự lo lắng, bước chân chạm đất mới thấy mình được sống tiếp như một lần tái sinh. Trong xe có bác sỹ nên rất nhanh người thanh niên đi mô tô đã được chăm sóc y tế.
Xe hỗ trợ đón đoàn lúc sau cũng có mặt, hành trình tiếp tục chậm hơn so với kế hoạch nhưng cả đoàn đã sốc lại tinh thần đến với điểm thiện nguyện người dân đang mong chờ.
Lam Thư nhìn Giang Yến, ánh mắt vẫn còn chút lo lắng, lúc lên bản mới dám kéo tay Giang Yến thầm thì: "Nay tôi muốn rụng tim luôn rồi, thanh xuân kết thúc dưới vực sâu thì đúng là tôi không nhắm được mắt." Giang Yến ôm bạn mình an ủi: "Qua rồi, qua rồi, chúng ta đã rất may mắn." Tôn Ninh, Tùng "Khỉ" nhìn hai cô nàng, dù không nói nhưng họ đều chung ý nghĩ, khi tới gần cửa tử mới thấy cuộc sống thật đáng trân trọng. Tôn Ninh cũng rất sợ, nếu xe lật nhào thì họ chắc chắn sẽ từ dã cõi đời.