“Lại chẳng thế, cô nàng này vừa nhìn đã biết là cái thùng không đáy! Nói không chừng là do Hạ Mặc Thần phát hiện hắn hoàn toàn không thể thỏa mãn được cô ta, nên mới để mặc cô ta chơi đùa bên ngoài, hai người họ mạnh ai nấy chơi, không can thiệp vào nhau, bây giờ chẳng phải rất nhiều cặp vợ chồng đều như thế sao, có gì lạ đâu chứ?”
Khang Vũ nói xong vẫn không quên quay sang bên cạnh hỏi Đường Cẩn Viêm: “Đúng không anh Ba?”
Nào ngờ, cậu ta vừa dứt lời thì đã thấy anh đứng bật dậy.
“Anh Ba, anh đi đâu vậy?”
Đường Cẩn Viêm lạnh lùng nhìn cậu ta một cái rồi nói: “Toilet.”
Nhìn theo bóng lưng anh, Thương Phàm Hi cau mày nói: “Lúc nãy chẳng phải anh Ba vừa đi toilet rồi sao? Sao giờ lại đi nữa? Khang Vũ, cậu nói xem có khi nào anh Ba thật sự có vấn đề rồi không?”
“Chẳng thế, vòi nước không kiểm soát được không phải đều như thế này sao? Không được, đợi tối mai chúc thọ ông cụ nhà họ xong nhất định phải đưa anh Ba đi kiểm tra xem, nếu không, đàn ông mà yếu cái ấy thì mất bao thú vui!”
Bên ngoài nhà vệ sinh nữ, Đường Cẩn Viêm đang hút thuốc, ngón tay thon dài búng tàn thuốc, nghe tiếng phụ nữ rên rỉ thở dốc bên trong vang lên.
Giọng này không phải của Cố Sênh Ca.
Hóa ra là anh nhìn thấy Cố Sênh Ca rời sàn nhảy, đi về phía nhà vệ sinh nên mới đi theo.
Nào ngờ, mãi vẫn không thấy cô đi ra.
Anh không biết rằng, không phải Cố Sênh Ca không muốn ra, mà là cô thật sự không có cách nào đi ra!
Bởi vì, sau khi đi vệ sinh xong, khi cô đang định ra ngoài thì lại có một đôi nam nữ bước vào, vừa đóng cửa lại là bắt đầu làm một màn hôn hít sờ mó.
Sau đó thì làm luôn trên bồn rửa mặt.
Lúc đầu cô nghĩ mình không thể đi ra làm phiền người khác, nên mới bịt tai, nhắm mắt cố chịu đựng.
Nào ngờ người phụ nữ này rên dữ quá, hoàn toàn coi nhà vệ sinh thành nhà mình!
Đã hai mươi phút rồi, mà vẫn còn chưa chịu kết thúc!
Cuối cùng nghe thấy người đàn ông đó hình như thở hắt ra một tiếng, tai cũng không nghe thấy âm thanh bạch bạch kia nữa, bên ngoài cũng trở nên yên lặng.
Cô lén lút hé mở cửa ra, thấy cặp nam nữ kia đã không còn bên ngoài nữa mới vội vã chui ra.
Đôi chân bất lực đã bắt đầu tê dại.
Rửa tay xong, cô vịn vào tường tiến lên phía trước, vừa mới mở cửa đi ra ngoài được vài bước thì đụng trúng một bức tường thịt.
“Cảm phiền tránh ra một chút.”
Nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích.
Sao lại thế chứ! Chặn đường người khác!
“Xin tránh ra!”
Cô tức giận ngẩng đầu, nhưng khi ngẩng lên nhìn thấy hình dáng của người đàn ông, ánh mắt chạm vào nhau, đầu óc Cố Sênh Ca đột nhiên trống rỗng.
“Tam thiếu?”
Sắc mặt Đường Cẩn Viêm âm u nhìn bộ dạng tay ôm chân, mặt mũi còn đang đỏ ửng của cô thì hỏi bằng giọng châm chọc: “Thích xem xuân cung trực tiếp thế à?”
“Tôi có xem đâu!”
Đáp xong, Cố Sênh Ca đột nhiên trợn to mắt.
Bởi vì, giọng nói của người đàn ông này quả thật quá giống gã đàn ông xúi quẩy kia.
Ngoại hình giống, giọng nói giống, lẽ nào?
“Anh… Anh chính là người đàn ông trong phòng VIP ở Thượng Thành.”
Không đợi cô nói hết, Đường Cẩn Viêm đã lạnh lùng đáp: “Đúng, là tôi.”
Lần này, Cố Sênh Ca đã bị sốc hoàn toàn.
Cô định nói, thân phận như anh mà cũng có lúc bị truy sát ư, thì cổ tay đã bị người đàn ông giữ chặt.
“Anh… Anh làm gì vậy! Đừng nói lại có người truy sát anh nhé?”
“Nói không chừng cô đoán đúng rồi!”
Nói xong bèn kéo cô vào nhà vệ sinh nam.
Vào đến buồng cuối cùng, anh nhanh chóng đóng chặt cửa lại.
Bởi vì, vừa rồi Đường Cẩn Viêm nghe tiếng bước chân đang dần truyền đến bên tai, vì an toàn anh không thể không phòng bị.