Tạ Huy Chân chống cơ thể dậy, rủ mắt nhìn người dưới thân.
Tiêu Nghiễn Ninh muốn tránh khỏi ánh mắt quá đỗi nóng bỏng của hắn, nhưng bị Tạ Huy Chân dùng một tay giữ lấy cằm ép buộc mình nhìn thẳng vào mắt hắn. Tiêu Nghiễn Ninh trong lòng hoảng sợ không yên mở to mắt, cái hôn của Tạ Huy Chân phủ xuống, rơi lên cánh môi y.
Trước hết là môi dán môi cọ xát từng chút lại từng chút. Cơ thể Tiêu Nghiễn Ninh hoàn toàn bất động, không dám nhúc nhích mảy may, dường như ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. Cánh môi Tạ Huy Chân ẩm ướt, chầm chậm thấm ướt môi y: “Mở miệng.”
Tiêu Nghiễn Ninh bị buộc phải hé môi ra. Lưỡi của Tạ Huy Chân tiến đến, lấy tư thái không cho phép từ chối mà quyết liệt chen vào giữa môi răng y.
Môi lưỡi giao triền, Tiêu Nghiễn Ninh bị động thừa nhận nụ hôn của Tạ Huy Chân, cảm giác xa lạ lại khác thường khiến y sởn da gà từng hồi. Nhưng trốn không được, hơi thở của Tạ Huy Chân kín kẽ mọi ngóc ngách mà đến, chỉ là hôn thôi đã khiến y không thể tiếp nhận nổi.
Không thể hít thở, hổn hển dồn dập, bị ép nuốt xuống nước miếng của người phía trên. Trên trán không ngừng có mồ hôi nóng rẫy túa ra, lại được Tạ Huy Chân chìa tay lau đi.
Hơi thở của Tạ Huy Chân cũng đang nặng nề thêm, ngón tay ve vuốt khuôn mặt đỏ bừng của Tiêu Nghiễn Ninh. Hắn hôn y lần nữa.
Thân nhiệt không ngừng tăng lên, rất nhanh, Tiêu Nghiễn Ninh đã bị ép chảy nước mắt, lông mi ướt sũng run run rẩy rẩy. Thấy y đã sắp thở không ra hơi, cuối cùng Tạ Huy Chân mới lui ra khỏi miệng y, mút đi giọt nước trượt xuống từ khóe mắt y, khẽ thì thào: “Khóc cái gì? Thật sự mắc cỡ như vậy?”
Tiêu Nghiễn Ninh: “… Thần không đồng ý.”
Tạ Huy Chân hôn lên đôi môi đỏ đã ướt át của y: “Không được.”
Quần áo rơi xuống từng món từng món. Tiêu Nghiễn Ninh ngửi thấy mùi thơm kỳ lạ nhạt tưởng chừng như không tồn tại, lại là tiếng cười của Tạ Huy Chân kề gần bên tai: “Biết đây là gì không?”
Tiêu Nghiễn Ninh cắn răng không đáp, Tạ Huy Chân từ tốn nói: “Đây là thứ tốt do thái y viện điều chế, đệ thử qua là biết ngay thôi.”
Ngón tay quệt sáp mỡ trơn dính ấy, đưa đến chóp mũi Tiêu Nghiễn Ninh: “Có thơm không?”
Tiêu Nghiễn Ninh nghiêng đầu đi thật sự khó mà chịu nổi, Tạ Huy Chân tiếp tục cười: “Không muốn nói thì thôi vậy, đệ sẽ thích thứ này.”
Kéo người vào vòng tay, nụ hôn ướt át cháy bỏng lần nữa phủ xuống.
Ánh nến trong điện lay động, phản chiếu bóng dáng quấn quýt phía sau màn trướng, thi thoảng có âm thanh cực nhỏ tràn ra, rồi lại theo gió tản đi.
Tiêu Nghiễn Ninh cắn cánh môi mình bật máu, từ đầu đến cuối không thốt ra một tiếng. Mồ hôi nóng rẫy hòa vào nhau rơi xuống như mưa. Tạ Huy Chân chống hai cánh tay dậy nhìn người dưới thân vài lần, người nhung nhớ đã lâu ở ngay trong lòng, đang lộ ra dáng vẻ yếu đuối nhất mặc hắn cướp đoạt.
Nhưng những điều này, còn lâu mới đủ.
Khi đêm càng về khuya, Tiêu Nghiễn Ninh nhắm mắt nằm cuộn tròn trên sàng tháp, mái tóc ướt mượt mồ hôi che mất nửa khuôn trăng, trên thân hình trần trụi tràn ngập dấu vết mờ ám. Y không mảy may động đậy, như thể không còn hơi thở.
Tạ Huy Chân vén tóc y ra sau tai, ngón tay vuốt ve đường cong sườn mặt y trong chốc lát. Hắn giúp y kéo chăn đoạn[1] che đi cơ thể rồi tiện tay nhặt trung y khoác lên, vén nửa bên màn trướng đi chân trần xuống đất, gọi người đi vào.
“Cô muốn tắm rửa, các ngươi dọn dẹp nơi này cho sạch sẽ.”
Giọng của hắn có hơi khàn, đè thấp âm lượng ra lệnh xong thì không nhìn mấy cung nhân đang cúi đầu nữa mà bồng ngang Tiêu Nghiễn Ninh cùng cả chăn đoạn lên, đến dục phòng (phòng tắm) phía sau.
Bên này đã được chuẩn bị ổn thỏa trước đấy, Tạ Huy Chân không để người tiến vào hầu hạ, lột Tiêu Nghiễn Ninh ra khỏi chăn đoạn, cởi bỏ trung y rồi bế y đi vào dục trì (bể tắm).
Làn nước ấm áp lướt qua thân thể, Tiêu Nghiễn Ninh vô tri vô giác mở mắt ra, đối diện với đôi mắt hoa đào đen thẳm mê người ấy của Tạ Huy Chân sau màn hơi nước. Ánh mắt Tạ Huy Chân bình tĩnh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hõm cổ y: “Làm cũng đã làm rồi, Thế tử cứ chống cự như vậy mãi, chẳng qua là khiến bản thân đệ khó chịu mà thôi.”
Tiêu Nghiễn Ninh cúi đầu không muốn nhìn hắn nữa.
Tạ Huy Chân thở dài trong lòng.
Trước đấy rõ ràng Tiêu Nghiễn Ninh cũng thích thú, tuy toàn bộ quá trình đều cắn chặt lấy môi đến nỗi môi mình bật cả máu vẫn không ư hử một tiếng, nhưng Tạ Huy Chân vẫn từ biểu cảm của y nhìn ra được, khi khó chịu đựng nhất Tiêu Nghiễn Ninh thực sự có đắm chìm vào trong đấy trong khoảnh khắc, suýt chút nữa là sắp phá vỡ thế phòng thủ, đáng tiếc…
Có lẽ càng là như vậy, sau khi tỉnh táo lại Tiêu Nghiễn Ninh sẽ càng thấy không thể chịu đựng nổi, hôm nay tiểu Thế tử này quả thực đã bị hắn ức hiếp quá dữ dội.
Tạ Huy Chân hơi mềm lòng một chút, ôm người vào lòng, nhận ra cơ thể Tiêu Nghiễn Ninh cứng đờ nhưng không thả y ra: “Nghiễn Ninh.”
Tạ Huy Chân cười khẽ: “Có phải lúc nhỏ ta gọi đệ như vậy không? Nhắc đến lại còn khiến người hoài niệm quá. Để cho đỡ xa lạ, sau này vẫn gọi đệ như vậy nhé. Đệ còn nhớ trước đây đệ gọi ta thế nào không?”
Tiêu Nghiễn Ninh nhắm mắt, y nhớ chứ, khi ấy Tạ Huy Chân nói mình là thứ tử (con vợ lẽ) của một nhà hầu phủ nào đó ở lân cận, tên một chữ “Chân”, bảo y gọi hắn là Chân ca ca, y vẫn luôn gọi như vậy.
Chuyện xưa thời thơ bé, kỳ thực y đều nhớ hết.
Tạ Huy Chân cảm nhận được từ trong cảm xúc của y, chụp lấy một bàn tay y: “Đệ cũng gọi ta như thế giống lúc nhỏ đi.”
“Điện hạ, lễ không thể phế,” Tiêu Nghiễn Ninh không chịu nghe theo, cuối cùng lên tiếng, khản giọng: “Trước đây không biết thôi coi như bỏ qua, hiện giờ người là trữ quân, thần không thể nào cùng người không hiểu trên dưới tôn ti như vậy.”
Tạ Huy Chân cau mày: “Cô cứ muốn đệ gọi thì sao?”
Tiêu Nghiễn Ninh: “Điện hạ nghĩ kỹ[2]…”
Tạ Huy Chân giam cầm y trong lồng ngực, tựa như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mạnh mẽ siết vòng eo của y: “Không gọi thì không gọi vậy. Đệ không biết bắt trọng điểm thế này, cũng khó trách không lấy được lòng người khác, chỉ có cô mới để ý đến đệ.”
Tiêu Nghiễn Ninh không tiếp lời nữa, hơi nước dục trì trong mờ ảo, lu mờ đi dung mạo ủ rũ của y, Tạ Huy Chân nhìn, lắc đầu.
Thôi vậy, đường xa trắc trở[3].
Tắm rửa xong hắn lại bế người về tẩm điện. Trên sàng tháp đã thay đệm chăn sạch sẽ, Tạ Huy Chân đặt người xuống, Tiêu Nghiễn Ninh muốn xuống tháp: “Thần cần phải về rồi, không quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi…”
Vừa mới ngồi dậy đã bị Tạ Huy Chân đè lại: “Cứ ở lại đây.”
Ngón tay của hắn sượt qua tóc mai Tiêu Nghiễn Ninh. Hắn nhắc nhở y: “Nếu như không muốn bị càng nhiều người biết quan hệ của đệ và cô thì thành thật chút, nằm xuống.”
Tiêu Nghiễn Ninh không dám cử động bậy bạ nữa, thành thật ngoan ngoãn, dưới ánh nhìn lom lom của Tạ Huy Chân nhắm chặt mắt lại.
Sau đấy liền mê man mơ màng thiếp đi. Sau nửa đêm, Tạ Huy Chân tỉnh dậy từ giấc ngủ nông, thò tay chạm vào trán người bên cạnh, sờ một cái thấy nóng hầm hập.
Hắn lập tức trở mình đứng dậy gọi người vào châm đèn, nương theo ánh nến nhìn rõ khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của Tiêu Nghiễn Ninh ở bên cạnh và cái cau mày thật sâu trong giấc mộng.
“Đi truyền thái y!”
Thái y vội vã chạy đến, hớt hơ hớt hải bắt mạch cho Tiêu Nghiễn Ninh đã sốt đến độ mê man bất tỉnh. Tạ Huy Chân gằn giọng hỏi rằng: “Thế tử hôm nay không hề bị cảm lạnh, tại sao lại đột ngột sốt cao?”
Thái y quan sát sắc mặt của Tiêu Nghiễn Ninh thật cẩn thận, thoáng thấy nơi cổ áo y lộ ra những dấu đỏ diễm lệ, trong lòng giật thót, kiên trì hỏi Tạ Huy Chân tiếp: “Điện, điện hạ, người và Thế tử, có phải đã làm chuyện vui vẻ ấy rồi không?”
Giọng điệu Tạ Huy Chân thoáng lạnh: “Có gì không ổn?”
Thái y lắp ba lắp bắp lúng túng giải thích: “Nam tử không giống nữ tử, sau khi sinh hoạt cần, cần phải lấy ra và rửa sạch sẽ, Thế tử lần đầu thừa hoan, hoặc là không thoải mái, lần, lần sau chú ý một chút, tốt nhất đừng để lại ở bên trong, hoặc là cho dù rửa sạch sẽ rồi, có lẽ, có lẽ sẽ không như thế này…”
Mặt mày Tạ Huy Chân xám ngoét. Im lặng chốc lát, hắn nói: “Cô biết rồi, ngươi kê thuốc đi, chuyện hôm nay không được nói ra ngoài, cũng không được phép bẩm báo cho bệ hạ và Quân hậu.”
Thái y vâng dạ đồng ý.
Nửa đêm về sáng Tạ Huy Chân canh chừng Tiêu Nghiễn Ninh không ngủ nữa, thi thoảng giúp y thay khăn lạnh đắp lên trán.
Khi trời sắp sáng, thân nhiệt của Tiêu Nghiễn Ninh cuối cùng cũng hạ, từ trong mê man tỉnh lại, thoáng cái nhìn thấy Tạ Huy Chân dựa ở bên cạnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tạ Huy Chân tùy tiện choàng ngoại sam, tóc dài xõa tung, mắt nhắm lại, mặt mày lắng dịu, không còn vẻ lên mặt nạt người lúc bức ép y tối hôm qua. Tiêu Nghiễn Ninh thất thần một lúc, thân thể cử động một cái mới cảm giác cả người đau nhức không nhấc nổi mình dậy, rồi lại chật vật ngẩng đầu. Tạ Huy Chân đã mở mắt ra, đang rủ mắt không hề chớp mà nhìn y chăm chú.
“Tỉnh rồi à?” Bàn tay Tạ Huy Chân áp lên má y: “Vẫn còn hơi nóng, sao mà đệ lại vô dụng thế này?”
Tiêu Nghiễn Ninh gắng gượng chống người dậy, đưa tay kéo vạt trước trung y lộn xộn của mình, hết sức không nhớ đến đủ loại chuyện đêm hôm qua: “Đã làm phiền đến điện hạ rồi…”
“Lần này là lỗi của cô, lần sau sẽ chú ý.”
Tạ Huy Chân chẳng ngại gì mà nhận sai, thuật lại lời của thái y cho y.
Mặt Tiêu Nghiễn Ninh nóng bỏng đến đỏ bừng, nghe xong một chữ cũng không tiếp thu nổi. Tạ Huy Chân nói: “Lần đầu tiên không tránh khỏi khó chịu, về sau sẽ tốt thôi.”
Tiêu Nghiễn Ninh qua quýt gật đầu.
Tạ Huy Chân bị vẻ mặt này của y chọc cười, chìa tay nhéo dái tai y: “Uống thuốc ăn chút gì đó rồi lại ngủ thêm một lát, hôm nay không cần làm nhiệm vụ.”
Tiêu Nghiễn Ninh: “… Thần không thấy bất tiện.”
Cơn sốt này của y đến nhanh mà lui cũng nhanh, chẳng hề khó chịu giống lần trước nhiễm phong hàn, chỉ hơi rệu rã mà thôi, không đến nỗi không thể xuống tháp. Cứ nán lại trong tẩm điện Tạ Huy Chân làm toàn thân y đều cảm thấy không thoải mái, còn chẳng bằng ra ngoài chạy hai vòng, có lẽ đổ mồ hôi cả người là tốt ngay.
Ngón tay Tạ Huy Chân men theo đường quai hàm y nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn y: “Thật sự không bất tiện?”
“Không bất tiện,” Tiêu Nghiễn Ninh né tránh ánh mắt hắn: “Không sao đâu ạ, đa tạ điện hạ quan tâm.”
“Bên dưới còn đau không?” Tạ Huy Chân hỏi.
Tiêu Nghiễn Ninh ngơ ra, lúc kịp phản ứng bên dưới mà hắn nói là chỉ cái gì thì mặt càng đỏ bạo hơn: “Không, không sao.”
Y không muốn nhắc đến chuyện này bèn thay đổi chủ đề: “Trời sáng rồi, điện hạ phải đến chỗ bệ hạ à?”
Tạ Huy Chân: “Còn sớm.”
Tiêu Nghiễn Ninh “Ừm” rồi lại không biết nên nói gì. Tạ Huy Chân mỉm cười, duỗi tay nhéo mặt của y: “Sao đệ lại xấu hổ như vậy? Đến thế ư?”
Tiêu Nghiễn Ninh bấy giờ mới thấy rõ quầng thâm dưới mắt của Tạ Huy Chân: “… Đêm qua điện hạ không ngủ sao?”
Tạ Huy Chân nói: “Đệ sốt đến mê sảng, cô không dám ngủ.”
Trong lòng Tiêu Nghiễn Ninh rối bời, nói càng thêm khẽ: “Điện hạ là thân thể ngàn vàng, không cần phải như thế.”
Tạ Huy Chân cắt đứt lời của y: “Đừng nói những lời giả tạo này nữa, cô không phải loại người vô tâm vô phế như vậy, không tài nào nhìn đệ sinh bệnh còn có thể yên lòng yên dạ ngủ thoải mái. Càng chưa kể, vốn chính là nguyên nhân bởi cô gây ra.”
Tiêu Nghiễn Ninh nghẹn họng, chỉ có thể tạ ân với hắn: “Đa tạ điện hạ.”
Tạ Huy Chân: “Oán giận cô không?”
Tiêu Nghiễn Ninh lại ngẩn người.
“Cô ép đệ cùng cô làm chuyện mà đệ không thể nào chấp nhận được, có oán giận cô không?” Tạ Huy Chân hỏi.
Tiêu Nghiễn Ninh: “… Thần không dám.”
Tạ Huy Chân: “Cô cho đệ cái gan này thì sao?”
Tiêu Nghiễn Ninh lặng thinh.
Oán giận ư? Y không biết, y chỉ cảm thấy mờ mịt và hụt hẫng, không biết sau đấy sẽ thế nào, ngày sau sẽ ra sao.
Tạ Huy Chân thấy y như vậy, bóp nhẹ lấy bàn tay của y: “… Bỏ đi.”
Hạ nhân đưa thuốc đã sắc xong lên, Tạ Huy Chân nhận lấy, đút đến bên miệng y: “Đừng nghĩ nữa, uống thuốc đã nào.”
Chú thích:
1. Đã từng chú thích ở chương 9. Nói chung, đoạn là một chất liệu vải dày, thường may bọc lụa bên trong mặc vào mùa lạnh. ↑
2. Nguyên văn là “三思”, đầy đủ là 三思而后行 (Tam tứ nhi hậu hành), có nghĩa tương tự với suy nghĩ kỹ trước khi làm hoặc uốn lưỡi bảy lần trước khi nói trong tiếng Việt. ↑
3. Nguyên văn là 道阻且长, đầy đủ là 道阻且长, 行则将至 (Đạo trở thả trường, hành tắc tương chí), có nghĩa là con đường phía trước dài và trắc trở, chỉ cần kiên cường bước tiếp thì sẽ đến được đích. ↑