Chương 15: Ghen
Chu Cảnh thấy nàng lạnh lùng, xa cách như vậy thì đau lòng không thôi. Hắn hối hận: "Ta đã làm ra chuyện ngu ngốc gì thế này? Ngọc Yên đã từng là nương tử của ta, dịu dàng hết lòng với ta. Vậy mà ta đã làm nàng mất lòng tin, còn tự tay hại chết con cùng thê tử. Ha ha... Ta đáng bị trừng phạt lắm."
- Ngọc Yên, nàng đừng nóng giận. Hôm sau ta sẽ quay lại.
Dương Minh nghe Chu Cảnh nói vậy thì máu ghen nổi lên:
- Ngươi cút đi. Tốt nhất là đừng đến đây nữa. Ở đâu thì về đó đi. Hừ!
Chu Cảnh mặt mày tối sầm, mắt sắc liếc Dương Minh rồi rời khỏi.
Dương Minh ngó Ngọc Yên như muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi. Đột nhiên, nàng lên tiếng:
- Phu quân. Ta có chuyện muốn nói với chàng. Vào nhà đi.
- Ừ... Được.
Hai người ngồi xuống ghế, Ngọc Yên nghiêm túc nhìn chàng nói:
- Thật ra ta không phải người ở đây. Ta chỉ là một linh hồn đã chết phiêu dạt tới nơi này. Cùng lúc đó, chủ nhân của thân xác này trùng tên với ta cũng gặp chuyện mà qua đời. Lại nói, ta nhập vào xác nàng ấy lúc còn niên thiếu. Nói tóm gọn là thân xác này quay về quá khứ. Ta biết chàng sẽ không chấp nhận được... Nếu chàng không muốn nhìn thấy ta... ta sẽ rời đi...
Dương Minh đang ngẩn người, bỗng hấp tấp đứng lên đi đến bên nàng, vòng tay ôm chặt, nghẹn ngào:
- Nương tử... Nàng đừng đi. Ta không cho nàng đi đâu hết... Người ta yêu là nàng, thê tử của ta cũng chỉ duy nhất một mình nàng. Ai ta cũng không cần. Mặc kệ trước kia thân xác có là của nàng không, ta chẳng để ý đâu. Đừng rời xa ta có được không?
Ngọc Yên trong lòng ấm áp, hạnh phúc không thôi. Nàng đưa tay ôm chàng, không ngăn được tươi cười mà nức nở nói:
- Cảm ơn... chàng - phu quân của ta.
Dương Minh vỗ vỗ an ủi Ngọc Yên:
- Nương tử đừng khóc. Nàng khóc lòng ta đau lắm.
Nàng ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn chàng, sụt sịt vài cái rồi mới mở miệng:
- Ta... Ta không khóc nữa. Hức... hức...
- Ngoan! Ngoan! Chiều nay ta lên núi kiếm ít củi nhé. Ta sẽ hái thảo dược mà nương tử đã nói cho ta biết.
- Hức... Để ta xuống bếp chuẩn bị ít bánh và nước cho chàng mang theo.
- Được.
Dương Minh lên núi, còn Ngọc Yên ở nhà xếp các loại thảo dược theo công dụng của nó vào hộp gỗ. Đang làm thì nàng nghe có tiếng gọi:
- Ngọc Yên!
Nàng ngó lên nhìn rồi mặt lạnh làm ngơ: "Hừ! Khách không mời mà cứ đến." Thấy nàng cư xử xa cách thì người kia lại lên tiếng:
- Ngọc Yên, nàng đừng đối với ta như thế. Ta biết trước kia là ta sai. Ta sẽ sửa đổi mà.
Ngọc Yên vẫn tiếp tục mặc kệ hắn, tay làm thoăn thoắt. Chu Cảnh vẫn không bỏ cuộc.
- Để ta giúp nàng.
Nói rồi, hắn giành lấy thảo dược về phía mình. Ngọc Yên tức giận:
- Chu Cảnh! Ngươi đừng quên ta đã có phu quân rồi. Ngươi đi ra khỏi nhà của ta. Ta không muốn phu quân hiểu lầm đâu.
Chu Cảnh không cho là phải mà vẫn ngoan cố mỉa mai:
- Hừ! Tên Dương Minh khố rách áo ôm kia xứng với nàng sao?
Chưa nói hết lời, Ngọc Yên đã dứt khoát khẳng định:
- Xứng!
- Nàng nghĩ gì thế hả? Hắn có thể cho nàng sống trong đầy đủ không lo ăn lo mặc sao? Nếu là ta, ta sẽ khiến cho nàng trở thành nữ tử hạnh phúc nhất thế gian. Ta sẽ là quan lớn và nàng sẽ là phu nhân...
- Ngươi nghĩ ta cần những thứ dơ bẩn mà ngươi có để cho ta ư? Ta không cần. Ta thích nghèo khổ. Ta thích sống trong túp lều tranh, giường rơm đấy. Ta thích sống cùng phu quân Dương Minh thì đã làm sao.
- Nàng...
Chu Cảnh giận dữ. Hắn không khống chế được bản thân bởi những lễ giáo mà tiến lên ôm lấy nàng giữ ở trong lòng. Ngọc Yên sững sờ, rồi mặt lạnh dùng hết sức vùng ra. Nhưng sức của nữ tử yếu hơn nam tử rất nhiều. Vì vậy, nàng vẫn chưa thể thoát khỏi được.
- Chu Cảnh! Buông ta ra!
- Ta sẽ không buông. Nàng phải theo ta về nhà. Nàng chỉ có thể là thê tử của ta mà thôi.
- Ngươi điên rồi!
- Đúng! Vì nàng mà ta đã trở nên như bây giờ đó.
Về phần Dương Minh, chàng đang vui vẻ mang về một món quà với ý định làm cho Ngọc Yên bất ngờ. Thế nhưng, vừa về đến ngõ chàng lại thấy cảnh tượng hai người đang ôm nhau. Tim chàng bỗng đau đớn lạ thường. Dương Minh bỏ đồ xuống rồi chạy lại:
- Hai người đang làm gì vậy hả?
Ngọc Yên vội vàng nói:
- Phu quân, hắn điên rồi. Hắn muốn ép ta đi với hắn...
Dương Minh nhìn về phía Chu Cảnh mắng to:
- Buông Ngọc Yên ra!
Nói rồi, chàng hậm hực đấm Chu Cảnh mấy đấm liền. Đau đớn làm hắn ta buông lỏng Ngọc Yên ra. Thấy vậy, nàng liền dùng hết lực vùng khỏi người Chu Cảnh. Dương Minh liền nhanh chóng đỡ nàng dựa vào người.
- Các ngươi được lắm. Hừ...
Các vết thương đau nhức khiến Chu Cảnh không thể gắng gượng được lâu. Vì thế hắn cùng tên nô tài bỏ đi.
Dương Minh không nói gì với Ngọc Yên. Chàng im lặng bỏ ra sau nhà. Ngọc Yên cũng hiểu được phần nào tâm trạng của chàng. Vì vậy nàng liền đi theo chàng. Ngọc Yên vừa bước ra vườn thì đã thấy Dương Minh ngồi dưới gốc cây thẩn thờ, mặt đầy muộn phiền. Chàng thế nhưng lại đang rơi lệ. Chàng thì thầm một mình:
- Mình thật vô dụng, ngay cả nương tử cũng không bảo vệ được. Tại sao mình lại yếu đuối như thế chứ? Nếu... Nếu mình về trễ thì nương tử... đã bị hắn mang đi rồi...
Ngọc Yên kìm lòng không được mà nhẹ nhàng tiến về phía Dương Minh. Nàng ngồi xuống trước mặt chàng rồi nhẹ nhàng nói:
- Phu quân... Chàng đừng trách mình nữa. Ta không sao mà. Chàng xem.
Dương Minh nhìn thẳng vào mắt nàng. Lúc này mắt chàng đã không còn che giấu gì nữa. Nó tràn ngập tức giận, ghen tuông. Chàng hờn dỗi nói:
- Nương tử, nàng có biết ta khó chịu thế nào khi thấy hắn ôm nàng không? Ta không thích người khác có ý đồ với nàng chút nào. Cớ sao ta lại có nhiều tình địch như vậy? Hết nữ rồi lại đến nam... Ta... Ta giận lắm.
- Phu quân đừng giận mà. Không phải chàng biết trong tim ta chỉ chứa một mình chàng thôi sao. Dù cho là người nào đi nữa cũng không thể thay đổi lòng chung thủy luôn hướng về chàng của ta được.
Nghe những lời kia của Ngọc Yên, Dương Minh vui vẻ mỉm cười:
- Ta biết nương tử chỉ yêu mình ta thôi. A! Nàng xem. Ta mang gì về cho nàng này.
- Đây là...
Chàng ôm lấy chú dê đen đưa cho nàng rồi nói:
- Chú dê này ta gặp khi hái thảo dược đấy. Nó bị lạc đàn thì phải, lại còn bị thương nữa. Với lại ta nghĩ rằng là Nhỏ Nhỏ cũng cần có phu quân nên... nên ta mang chú dê này về để thành thân đó.
Ngọc Yên không ngăn được bèn phì cười:
- Chàng tính thành thân cho Nhỏ Nhỏ và chú dê này thật sao?
- Ừ. Nó tên Tảng Đá.
- Hả? Chàng đã đặt tên cho nó rồi à?
- Ừ. Ta muốn cho Nhỏ Nhỏ có phu quân là Tảng Đá. Nàng không thấy sao? Chúng ta và tụi nó giống nhau lắm đó. Bởi vì chúng ta sẽ mãi mãi không rời không bỏ, cùng sống trong một căn nhà ấm áp. Lại nói, vừa nãy ta thấy Nhỏ Nhỏ cũng rất thích Tảng Đá đó.
- Ha ha... Được được. Bọn chúng cũng đều là phu thê giống chúng ta. Chúng ta sẽ sống trong hạnh phúc.