Không ngờ, ngươi có thể chống lưng cho mình là cha còn chưa quay về, Tạ lão thái gia và nhạc phụ đã đến Biện Kinh trước một bước, còn nói muốn hòa ly.
Đây là muốn chống lưng cho Tạ Văn Man à!
"Đại Lang đừng dây dưa nữa, phu nhân nói muốn người xin nghỉ hồi phủ, mang hậu lễ đi Tạ phủ, mặt mũi Bác Tước phủ chúng ta tuyệt đối không thể để người khác soi mói! Tạ lão là học giả...!nếu làm ầm ĩ chuyện này lên, bị đám ăn no rửng mỡ kia biết, không có lợi cho Bác Tước phủ!"
"Được, được!" Tô Minh Hàng vội gật đầu.
Không lâu sau, sau khi Tô Minh Hàng xin nghỉ thì vội mang hậu lễ đến trước cửa Tạ phủ.
Nhưng Tạ phủ lại chậm chạp không cho Tô Minh Hàng vào cửa.
Ngược lại những quan viên và học sinh xuất thân từ thư viện Vân Sơn ở kinh thành, còn cả những người từng nhận ân huệ của Tạ lão, đến nhà đưa bái thiếp đều được cung kính mời vào.
Tô Minh Hàng bị những văn nhân và quan viên ra ra vào vào Tạ phủ đánh giá, cảm thấy ngượng ngùng.
Hắn năm lần bảy lượt dặn dò người hầu bên cạnh đi hỏi người gác cổng Tạ phủ sao vẫn chưa mời hắn vào, người gác cổng chỉ nói đã vào hỏi nhưng không có tin tức gì.
Chuyện này, Tạ gia cố ý làm ầm ĩ lên, mới qua buổi trưa đã đóng cửa từ chối tiếp khách.
Tạ Minh Hàng đợi ngoài cửa Tạ phủ hơn một canh giờ, đành ảo não quay về.
Chạng vạng, tin tức học giả Tạ lão thái gia bệnh nặng vào kinh, gặp học sinh xong liền đóng cửa không gặp tôn tế* đã lan truyền khắp kinh thành.
*cháu rể
Tạ phủ cố ý đóng cửa, không để lộ tiếng gió nào.
Ngược lại là những thuyền phu từ thuyền đội của Tạ thị, trong lúc ăn uống ở phố xá náo nhiệt cạnh bến tàu, không nhịn được mà thay Tạ gia bênh vực...
Chỉ vài ngày ở trên thuyền, chuyện Bác Tước phủ cậy thế ức hiếp người đồn ngày càng nghiêm trọng, lại có người thêm mắm thêm muối, để cái gọi là "tin mật" này càng kích thích hơn.
Đợi đến khi đến Biện Kinh, mặc dù ước chừng cũng không xa lắm, nhưng cũng khiến Tô gia càng đáng ghét hơn.
Chuyện Tô Minh Hàng trộm của hồi môn của thê tử cũng thôi, lần này lại tính toán trộm của hồi môn của thê tử, ngay cả cốt nhục trong bụng thê tử cũng không tha, muốn hại chết tôn nữ của Tạ lão thái gia, âm mưu cướp đoạt của hồi môn của Tạ gia.
Tôn nữ của Tạ lão suýt chút nữa mất mạng, được trung bộc bảo vệ quay về Vĩnh Gia!
Tạ lão có ý muốn để tôn nữ hòa ly, ai biết được Tô Bác Gia lại đuổi đến Vĩnh Gia, ỷ vào việc nữ nhi Tô phủ hiện giờ là sủng phi của Đại hoàng tử, dựa vào Đại hoàng tử, kiến quyết không chịu hòa ly.
Còn nói, nếu Tạ gia muốn tôn nữ nhà mình được sống thoải mái, phải đưa thêm của hồi môn, nếu không lần sau Tạ lão nhìn thấy sẽ là thi thể của tôn nữ.
Tạ lão một đời học giả, chưa từng gặp ai vô sỉ như vậy, lúc đó tức đến nôn ra máu!
Học giả đương thời, có sự cao ngạo của văn nhân, trước giờ chưa từng sợ hãi cường quyền, cho dù thân thể ốm yếu cũng nhất quyết phải đi đòi công đạo cho tôn nữ.
Không ít văn nhân nghe xong liền tức giận, chỉ là tặng một tiểu thiếp cho Đại hoàng tử lại dám tùy tiện như thế, lại dám bắt nạt sỉ nhục văn nhân!
Tạ Vân Tiêu đang học ở Quốc Tử Giám nhận được tin tổ phụ vào kinh, vội vã trở về.
Sau khi vào Tạ phủ liền bị Ngụy quản gia chặn ở cửa viện của Tạ lão thái gia.
"Tam Lang thứ lỗi, lão thái gia đang nói chuyện với Đại gia và Nhị gia, Tam Lang đợi một lát." Ngụy quản gia nhẹ nhàng cười nói.
"Được, vậy ta đợi ở đây." Tạ Vân Tiêu nói với Ngụy quản gia, nhìn thấy Nguyên Bảo đang đứng bên cạnh.
Nguyên Bảo vội hành lễ: "Tam công tử..."
Tạ Vân Tiêu không thèm để Nguyên Bảo vào mắt, kéo áo choàng lại đứng đợi một bên.
Tên tiểu tư này hình như là người của Lục Lang, không lẽ Lục Lang cũng ở trong phòng?
Tạ Vân Tiêu cau mày, nhìn những người hầu đang thắp đèn lồng ở hành lang phía xa, cẩn thận suy nghĩ về những tin đồn nghe thấy lúc quay về...
Nghe nói hôm nay Tô Minh Hằng mang theo hậu lễ đến nhà lại bị cự tuyệt ngoài cửa, ở ngoài cửa đợi mấy canh giờ, tổ phụ đều không gặp.
Sau khi hắn quay về, lại thấy toàn bộ cửa Tạ gia đều đóng.
Tạ Vân Tiêu đoán bên trong chắn chắn có điều kỳ lạ, nhưng không biết kỳ lạ chỗ nào.
Đúng ra mà nói, hiện nay Đại bá đang tranh vị trí Lễ bộ thượng thư, Tô gia lại nương nhờ Đại hoàng tử, cho dù tổ phụ thật sự yêu thương trưởng tỷ, muốn trưởng tỷ hòa ly, cũng nên chờ đến khi vị trí Lễ bộ thượng thư được định mới đúng.
Tại sao lúc này lại vội vã đến Biện Kinh.
...
Phòng chính, đèn sáng trưng.
Tạ lão thái gia đột ngột đến Biện Kinh, Tạ Đại gia trở tay không kịp, đang ngồi ngay dưới Tạ lão thái gia.
Sau khi nghe Tạ lão thái gia giải thích toàn bộ sự việc, Tạ Đại gia vô cùng kinh ngạc nhướng mày, nhìn Tạ Vân Sơ trầm tĩnh.
Chỉ mới nửa canh giờ trước, lúc Tạ Đại gia bước vào phòng chính còn không thèm nhìn Tạ Vân Sơ, lệnh cho nàng ra ngoài chờ!
Không ngờ rằng, người vạch ra kế hoạch tính toán cả lòng người...
Mưu đồ không dính đến tranh chấp đảng phái, lại có khả năng trợ giúp ông ta lấy được vị trí Lễ bộ thượng thư, lại từ một đứa trẻ mười ba mà ra.
"Lục Lang có một câu nói rất đúng! Cho dù cuối cùng Tạ gia phải dính vào tranh chấp đảng phái, cũng không phải vì vị trí Lễ bộ thượng thư mà chủ động nương nhờ đảng phái, nên lấy được vị trí Lễ bộ thượng thư trước...!đợi đảng Đại hoàng tử và đảng Tam hoàng tử đến tranh giành Tạ gia."
Tạ lão thái gia trong mắt không giấu được sự tán thưởng.
Ánh đèn lập lòe trên mặt tiểu công tử, nàng yên tĩnh ngồi đó, hờ hững, không có sự vui mừng khi được Tạ lão thái gia khen ngợi, cũng không để lộ bất kỳ sự bất mãn nào với Đại bá.
Tạ Đại gia quả thực không ngờ, tiểu công tử thân ở Vĩnh Gia cách triều đường nghìn dặm, lại có thể nói trúng tim đen, nguyên nhân Trưởng Công chúa vinh sủng không suy là vì không dính đến tranh chấp đảng phái.
Từ sau khi thân thể và tài hoa của Tạ Vân Sơ trở nên vô dụng, trở thành người bị Tạ vứt bỏ, Tạ Đại gia giống Tạ lão thái gia, trong mắt không còn Tạ Lục Lang nữa.
Nhưng nghĩ lại, nhớ đến Lục Lang mới chín tuổi đã là thủ khoa của thần đồng điện tuyển, tất cả những bài thơ làm lúc đó...!hiện nay vẫn đang được lưu truyền, ngay cả Hoàng đế cũng từng khen ngợi, lại cảm thấy Lục Lang thông minh từ sớm như vậy cũng hợp lý.
Tạ Đại gia chống tay lên tay ghế, đè nén sự kinh ngạc trong lòng, hỏi Tạ Vân Sơ: "Nếu cháu đã muốn làm ầm ĩ chuyện này lên, hôm nay Tô Minh Hàng đến thăm, nên nhân lúc học sinh của tổ phụ cháu đến mà làm ầm ĩ, tại sao lại chặn Tô Minh Hàng ở ngoài, lại cho người từ chối từ ngoài cửa? Lại bảo Tạ gia trên dưới đóng hết cửa vào, một chữ cũng không cho phép nói ra ngoài."
Tạ Vân Sơ hành lễ với Tạ Đại gia: "Lục Lang từng nghe sư phụ nấu rượu nói, muốn có được rượu ngon...!là nhờ vào quá trình lên men, nếu lên men rồi, có thể nấu được nhiều rượu hơn, rượu cũng càng mạnh! Mà mấu chốt của việc lên men, ở chỗ miệng hũ có được bịt kín không, nhiệt độ trong hầm thế nào! Cùng một đạo lý...!nếu muốn chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, để thanh danh của tổ phụ và bá phụ càng thêm vang danh, cần phải kiên định trước, chờ đợi cơ hội!".
Danh Sách Chương: