• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mứt Chanh



Chung Khả là một người hướng nội, nói chuyện từ trước đến nay chưa đến 3 phút mà luôn thành thành thật thật, an an tĩnh tĩnh. Có đôi khi Dương Tâm Dược cảm thấy giới tính của hai người bọn họ hẳn là đổi cho nhau một chút, cô phụ trách xưng bá thiên hạ còn cậu phụ trách ở nhà dưỡng hoa.



Cố tình Chung Khả như vậy lại nói ra một câu mười phần khí phách —— "Tớ phải dùng thành tích đánh bại Đới Kỳ Lân!"



Dương Tâm Dược rất vui vẻ với tham vọng của cậu nhưng lại lo lắng tinh thần thất thường của cậu.



Đới Kỳ Lân tuy rằng EQ thấp nhưng chỉ số thông minh của hắn lại cao! Hắn lấy thân phận Trạng Nguyên tiến vào lớp, khoảng cách trúng tuyển đại học Yến Kinh chỉ có 20 điểm. Tổng điểm thi đại học của Chung Khả so với hắn giống như là một cái bầu trời một cái trên mặt đất, chênh lệch không khỏi quá lớn.



Dương Tâm Dược lo lắng sốt ruột nhưng lại không muốn đả kích cậu cho nên cô dứt khoát đem "Sách đỏ" mà gia sư soạn cho cô,như là hiến vật quý đẩy cho Chung Khả, muốn cho cậu ôm ổn chân Phật.



Cho dù không thắng được thì ít nhất cũng đừng thua quá khó coi.



Nào nghĩ đến Chung Khả chỉ giở giở rồi đem sách đỏ trả về: "Yên tâm đi, tớ không thành vấn đề."



"Nhưng......"



"Thật sự." Chàng trai cười rộ lên, vẫn là dáng vẻ thẹn thùng,trầm ổn nhưng mặt mày lại nhiều hơn một phần tự tin, đem trái tim Dương Tâm Dược gõ thùng thùng rung động, "Tin tưởng tớ."







Trong chớp mắt, tiếng bước chân cuối tháng 9 càng ngày càng gần. Vào tuần cuối cùng,kì thi đầu tiên của trường học lại Kinh Anh đã đến.



Giáo viên lớp cho biết, kỳ thi hàng tháng và kỳ thi trung học phổ thông hàng tháng sử dụng cùng một bộ đề thi. Phương pháp đặt câu hỏi hoàn toàn giống với kỳ thi tuyển sinh đại học chính quy, Khó khăn sẽ thấp hơn so với kỳ thi tuyển sinh đại học vài tháng trước. Tâm lý của một số thí sinh quá mong manh, nếu lần đầu tiên liền "Thi thật", nói không chừng sẽ tự sa ngã, tương lai càng sẽ xuống dốc không phanh.



Đối với thời gian kiểm tra, nó dựa trên kỳ thi tuyển sinh đại học chính thức. Ngày đầu tiên là thi ngữ văn vào buổi sáng, toán học là thi vào buổi chiều,vào buổi sáng ngày thứ hai là thi tiếng Anh và ngày cuối cùng dài ba giờ: một kỳ thi nghệ thuật tự do toàn diện.



Do cải cách sách giáo khoa, hầu hết các thành phố ở Trung Quốc đã dần dần hủy bỏ các kỳ thi toàn diện về nghệ thuật tự do, và thay vào đó thay đổi thành ba bài báo nhỏ trong lĩnh vực chính trị,lịch sử và địa lý. Yến Kinh luôn kêu gọi cải cách chương trình giảng dạy. Bây giờ, học sinh năm hai và năm ba trung học mới được sử dụng sách giáo khoa hoàn toàn mới. Điều đó có nghĩa là, đây là phiên cuối cùng của cải cách chương trình giảng dạy. Nếu việc lặp lại này thất bại một lần nữa, họ phải học lại sách giáo khoa mới.



Đối mặt với tình thế nghiêm túc như vậy, không một ai có thể thả lỏng.



Đối với kỳ thi tháng lần này, toàn lớp học đều hạ trận địa sẵn sàng đón quân địch, mặc kệ là thí sinh bình thường từng có kinh nghiệm hay thí sinh thi Nghệ thuật nền tảng yếu, không ai có thể dùng thái độ hi hi ha ha đối mặt với nhau.



Lấy nhóm thất tiên nữ làm ví dụ,có người bị mụn trứng cá trên trán, có người bị mụn nước ở khóe miệng và viêm họng. Họ đã thay đổi từ thiên nga trắng sang vịt bị rụng lông. Trông họ nhợt nhạt mỗi ngày và dường như không được chăm sóc kỹ càng.



Nói tới đây, Dương Tâm Dược không thể không bội phục Mâu Tư Tư: Nữ thần không hổ là nữ thần, cô ấy đáp mặt nạ đắt nhất vào ban đêm, ngay cả kỳ thi tháng cũng phải vẽ mày, đem chính mình thu thập xinh xinh đẹp đẹp, mười phần năng lượng.



So với cô ấy, dáng vẻ của Dương Tâm Dược vào kỳ thi tháng rất ngu ngốc. Tóc mái gần đây che chắn mắt nhưng cô không có thời gian xử lý, chỉ có thể cột tóc mái đứng lên cực kỳ giống cô nhóc trong tranh tết.



Lớp học bình thường đã được thiết lập như một phòng thi. Bàn cạnh nhau đã bị kéo ra và mọi thứ trong ngăn bàn đã được dọn sạch..



Cách thời gian bắt đầu thi còn có mười lăm phút, mọi người đều lâm trận mới mài gươm, họ muốn củng cố những từ hiếm trong các tác phẩm và bài thơ cổ.



Chỉ có Chung Khả là ngoại lệ, trên bàn của cậu trừ bỏ một cái túi đựng bút trong suốt thì cái gì cũng đều không có, ngay cả cây sen đá tay gấu múp cũng không thấy tung tích.



"Chung Khả, cậu không hề ôn tập lại một chút sao?" Dương Tâm Dược kỳ quái hỏi.



"Không cần." Chung Khả lắc đầu, "Nên ôn tớ đã ôn rồi."



Cũng thật tự tin.



Dương Tâm Dược ngẩng đầu nhìn dáng vẻ của mắt kính nhỏ ngồi bàn đầu đang giành giật từng thời gian để đọc sách,toàn bộ nửa người của cô nghiên qua một bên về phía Chung Khả, nhỏ giọng: "Ngữ Văn của Đới Kỳ Lân không tốt, cậu có cơ hội vượt qua hắn!"



Chung Khả đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười rộ lên: "Tớ nói thành tích là " tổng thành tích ", không phải thành tích mỗi môn."



Dương Tâm Dược không nói gì cả, cô chớp chớp mắt, trong mắt tràn ngập cổ vũ ""Tuy rằng tớ cảm thấy cậu là đang khoác lác nhưng tớ vẫn tin tưởng cậu!".



Theo bản năng Chung Khả lại muốn sờ bé sen đá của cậu nhưng bàn tay của cậu lại chạm vào khoảng không, chỉ có thể chạm vào ngón tay của bản thân mà thôi.



Đầu ngón tay phải nhẹ nhàng vặn các khớp xương của tay trái,cậu hơi dùng sức nắn vuốt một chút. Một ý tưởng đã xuất hiện trong lòng cậu trong một thời gian dài cuối cùng đã hình thành.



"Lớp trưởng, chúng ta đánh cuộc đi."



"......" Dương Tâm Dược nghiêng đầu,chỏm tóc trên đầu lúc ẩn lúc hiện, "Đánh cuộc cậu có thể vượt qua hắn hay không đúng chứ?"



"Ừ." Cậu cười thẹn thùng, "Nếu tớ thắng, tớ muốn đến hội quán nơi cậu luyện kiếm, được không?"







Trải qua hai ngày vật lộn với đề thi, bài thi tổng hợp cuối cùng cũng kết thúc, tất cả học sinh trong lớp đều không hẹn mà phát ra một tiếng cảm thán "Thoát khỏi ông trời".



Trừ bỏ mấy thí sinh thi Nghệ thuật tự sa ngã bởi vì thật sự không biết làm cho nên nộp bài trước thì bọn học sinh khác đều nỗ lực phấn đấu đến thời khắc cuối cùng. Đề văn khoa vốn dĩ chính là "Địa ngục viết tay ", không ngừng viết viết viết trong ba giờ, cũng không thể tính nỗi đã viết mấy ngàn từ rồi.



Trong hai ngày thi liên tiếp,chì của bút hoàn toàn dùng hết, Dương Tâm Dược run run cổ tay cảm thấy bản thân cần hai miếng thuốc dán.



Mới vừa ra khỏi trường thi, học bá mắt kính nhỏ đã bị mọi người vây quanh. Mọi người đều tranh nhau hướng tụ tập quanh hắn,muốn cùng hắn nhìn đáp án đúng rồi tự mình tính ra kết quả.



"Đừng kéo tôi đừng kéo tôi!" Trong một đám người, vóc dáng của Đới Kỳ Lân vốn dĩ không cao hoàn toàn bị bao phủ, hắn chỉ có thể rống cổ kêu lên, "Thi xong không dò đề! Tôi còn muốn nghỉ quốc khánh sau kì thi!"



Bên ngoài đám đông, Chung Khả và Dương Tâm Dược vừa mới cùng Viên Tiêu hội hợp.



Trải qua kì thi tra tấn thể xác lẫn tinh thần, Viên Tiêu bụ bẫm dường như đã biến thành một quả cầu khô khốc, uể oải ỉu xìu mà buông xuống trên mặt đất, đứng cũng đứng không nổi.



Sau khi nghe Đới Kỳ Lân kêu lên, đôi mắt cô ấy bỗng nhiên sáng ngời, quả cầu chợt như được bơm đầy khí: " Thầy giáo thực sự sẽ đem bài thi qua quốc khánh mới nói sao?"



Chung Khả lắc đầu: "Tớ thấy cũng chưa chắc. Ngày mai tuy rằng là tiết cuối cùng của ngày đi học, nhưng khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta đâu."



Dương Tâm Dược cũng phụ họa gật gật đầu: "Lớp chúng ta có 50 người, phỏng chừng tối hôm nay giáo viên của chúng ta sẽ tăng ca chấm bài."



"......" Qủa bóng Viên Tiêu càng ngày càng bẹp.



Lúc ba người bọn họ đang cảm thán lớp học lại thật đáng sợ thì một dáng người lung lay thổi đến bên cạnh bọn họ.



"Bạch Thiên!" Viên Tiêu mắt sáng rực liền gọi cô ấy lại.



Mà khi cô ấy kéo tay Bạch Thiên đến bên cạnh mình thì mới kinh ngạc phát hiện sắc mặt u ám của Bạch Thiên,hai mắt đờ đẫn, khóe miệng cứng đờ nói với bọn họ "Các cậu đều ở đây".



"Cậu làm sao vậy?" Dương Tâm Dược thấy dáng vẻ này của cô ấy vội vàng hỏi, "Thân thể không thoải mái hả? Có phải hay không......" Cô nhìn Chung Khả ngây ngốc đứng sừng sững bên cạnh, độ nhiên nhón chân lên rồi che kín lỗ tai của Chung Khả. Cô hỏi Bạch Thiên: "Có phải " cái kia " của cậu tới hay không?"



"Không phải." Bạch Thiên thở dài, buồn bực không vui mà nói, "Tổng hợp chưa làm xong."



Những thiếu sót của cô ấy không nằm ở đại não mà là tại trạng thái. Đừng nhìn bình thường cô ấy lúc ôn tập lưu loát, vừa lên trường thi thì đại não trống rỗng, lòng bàn tay đổ đấy mồ hôi. Cô đã chậm trễ quá lâu ở một số câu đề lớn, sống chết cũng nghĩ không ra địng nghĩa của chủ nghĩa duy vật lịch sử, kết quả là câu hỏi cuối cùng vẫn chưa viết xong. Lúc thu bài thi cô ấy còn muốn viết thì bị chủ nhiệm lớp hung hăng phê bình một trận.



"Cậu đừng để ở trong lòng." Dương Tâm Dược vội vàng khuyên cô ấy, "Đây là kỳ thi hàng tháng, không phải là kỳ thi tuyển sinh đại học. Lần này, không được điểm cao thì còn có lần sau mà."



Đáng tiếc Bạch Thiên còn đắm chìm trong cảm xúc thấp thỏm khi nộp giấy trắng, ngay cả Viên Tiêu đậu trêu chọc cô ấy cũng không cười nổi. Cô ấy vẫy tay cùng bọn họ rồi mang cặp sách rời đi.



Sau khi cô ấy rời đi, Chung Khả hao hết sức lực của chín trâu hai hổ, cuối cùng mới thoát khỏi kiềm chế của Dương Tâm Dược.Vì muốn đem Thiết Sa Chưởng từ trên lỗ tai mình gỡ xuống, cậu nghẹn khiến khuôn mặt đều đỏ lên —— cảm giác đó giống như là một cái kìm sắt ép chặt ở huyệt Thái Dương cậu, đừng nói là nghe lén bọn họ đang nói cái gì, cậu cảm thấy sọ não đã bị cô ấn bể rồi!



"Cậu cậu cậu......" Cậu tò mò cầm lấy cổ tay của Dương Tâm Dược, trong ngoài đều lật xem.Tay Dương Tâm Dược tay cũng không đẹp cũng không trắng càng không mềm, để lại không ít vết chai khi đấu kiếm.



"Cậu nhìn cái gì?" Dương Tâm Dược có chút ngượng ngùng muốn rút tay về. Đừng nhìn cô bình thường tùy tiện, nhưng cô đối với tay mình có một chút tự ti...... Cô tuy là con gái cho nên tự nhiên cũng muốn giống những đứa con gái khác, có ngón tay tinh tế, khớp xương gầy gầy, sơn móng tay xinh đẹp mà không phải to và thô giống như bây giờ.



Chung Khả đáp: "Tớ muốn tìm chốt mở ở nơi nào."



"Chốt mở gì chứ?"



"Chốt mở điều khiển lực, tớ muốn điều chỉnh lực nhỏ xuống một chút."



"......???"



Bạn học Chung Khả thở dài: "Cậu nói xem lực cậu lớn như vậy, nếu không cẩn thận đem tớ chặt đứt đi thì làm sao bây giờ."







Đúng như Dương Tâm Dược dự đoán, vào đêm kết thúc kì thi, vài vị giáo viên đã tăng ca thêm giờ đã chấm xong toàn bộ bốn bài thi của mọi người.



Sáng sớm, chủ nhiệm lớp mang một quyển tài liệu hơi mỏng kẹp dưới nách đi vào trong phòng học, biểu tình trên mặt không biết là buồn hay vui.



Có người tinh mắt chú ý thấy trên tài liệu có một dòng chữ thật to —— "Thành tích của kì thi tháng đầu tiên tại trường học lại Kinh Anh", lập tức sợ tới mức giật mình đến nỗi ngay cả bánh mì nhét trong miệng cũng không nhai được,thiếu chút nữa nghẹn chết.



"Mượn lớp tự học sớm một chút." Chủ nhiệm lớp đem tập tài liệu kia ném lên trên bàn phát ra một tiếng "Bang". Ông đi thẳng vào vấn đề, cũng chưa cho mọi người một chút giảm xóc thời gian, "Các bạn học, trong tay thầy cầm chính là thành tích kì thi tháng ngày hôm qua, các thầy cô giáo đã chấm xong rồi."



Ông đứng trên bục giảng rồi nhìn xuống phía dưới, đập vào mắt đều là những khuôn mặt nhỏ vặn vẹo. Xem ra mọi người đều không ngờ rằng họ sẽ bị giáng một đòn nặng nề như vậy vào ngày cuối cùng trước Quốc khánh..



Bất quá, ngoại trừ hai người.



Một Đới Kỳ Lân tiến vào lớp với điểm số cao nhất, hắn đẩy đẩy mắt kính trên mũi rồi ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi vào chỗ ngồi. Bởi vì cằm ngước quá cao cho nên toàn bộ phần trên của hắn ta sắp cúi xuống.



Còn vị thứ hai thì sao...... Tầm mắt của giáo viên chủ nhiệm đảo qua khuôn mặt không thay đổi của chàng tai. Ông nghĩ đến phiếu điểm kinh người kia, ngay cả khi ông ta đã tham gia một vài lớp học lặp lại thì chắc chắn ông ta sẽ ngạc nhiên trước ba con số đó.



"Kỳ thi tháng đầu tiên, điểm tổng thể tốt hơn một chút so với thầydự đoán, nhưng lần này câu hỏi tương đối đơn giản.Các em có điểm cao hơn kỳ thi tuyển sinh đại học. không cần kiêu ngạo""



Dưới bục truyền đến trận nghị luận liên miên "Khó như thế chỗ nào đơn giản chứ".



"Các bạn học có thành tích thi giảm xuống, hãy tìm nguyên nhân từ chính bản thân mình xem, có phải do chậm trễ hay không? Có phải qua loa hay không? Có một số em, bởi vì không biết làm liền nộp bài thi trước tiên, đây là hành vi cực kì sai lầm ——" chủ nhiệm lớp nói một cách nghiêm khắc, "Về điểm này, các em cần phải học tập bạn học Bạch Tuệ Quyên. Cô ấy là người yếu nhất và lớn tuổi nhất trong tất cả các em, cô ấy không có nền tảng cũng như trí nhớ như các em nhưng lần thi văn khoa kì này, mỗi câu trong đề cô ấy đều trả lời, bất luận phía trước có đúng hay không, loại thái độ này mới là thái độ với việc thi cử!"



Trong một góc, dì Bạch được khen ngợi trên mặt tràn đầy vui vẻ không áp chế được. Làn da vàng lúc này lộ ra một chút hồng hào khiến dì ấy trông trẻ ra vài tuổi.



Trên bục, chủ nhiệm lớp hỏi: "Nghe hiểu chưa?"



"Nghe —— hiểu —— rõ —— ——" các bạn học thưa thớt ứng.



"Tới đầy thầy cũng không nhiều lời, bây giờ thầy bắt đầu đọc kết quả từng môn. Đọc đến tên người nào, đứng dậy cho mọi người nhìn rõ mặt."



Những lời này vừa nói ra, trong lớp lập tức nổ tung.



Có người kêu: "Thầy ơi, đây là xâm phạm riêng tư!"



Có người kêu: "Thành tích của mỗi học sinh hẳn là nên bảo mật!"



Còn có người kêu: "Tố chất giáo dục! Tố chất giáo dục hẳn là tôn trọng học sinh!"



Tất cả mọi người đều hoảng sợ,nhiều người đối với kì thi kì này không chắc chắn cho lắm. Đặc biệt là các thí sinh thi Nghệ thuật kiêu ngạo, lúc nghĩ đến những chỗ trống lớn trong bài thi liền cảm thấy sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh. Nếu thành tích thi không đạt tiêu chuẩn bị bại lộ trước lỗ tai của bạn học, họ còn lợi hại sao?



Nào nghĩ đến thầy chủ nhiệm căn bản không để ý tới kháng nghị của bọn họ, ông giơ tập tài liệu trong tay lên rồi lại đột nhiên buông tay để nó rơi xuống bàn một cách nghiêm trọng, tạo ra một tiếng động lớn làm vỡ màng nhĩ—— "Đều câm miệng hết cho tôi! Đây là lớp học lại, ở lớp học lại, thành tích chính là mệnh của các em! Nhớ kỹ cho tôi!"



"......"



Đây là lần đầu tiên giáo viên chủ nhiệm phát hỏa, bọn học sinh dưới bục cho dù có nhiều ý kiến đi chăng nữa đều chỉ có thể nuốt trở lại bụng. Bọn họ nào dám cùng thầy đối nghịch, chỉ có thể thành thành thật thật cúi đầu làm chim cút.



Ngay cả Dương Tâm Dược cũng sợ tới mức rúc cổ lại, Chung Khả nghiêng đầu nhìn cô chỉ thấy hai tay của cô gái siết chặt vào quần jeans và ngón tay của cô cũng đỏ lên.



Chung Khả cũng không hiểu chính mình đang nghĩ gì, cậu nương theo ngăn bàn rồi duỗi tay qua bẻ từng ngón tay của cô gái ra, không cho cô lại hủy hoại bản thân mình.



Dương Tâm Dược kinh ngạc quay đầu lại.



Chung Khả lặng lẽ đem bé sen đá nhét vào trong lòng bàn tay cô, lại cầm lấy tay cô ấn đầu ngón tay vào "móng vuốt gấu nhỏ" của "bàn chân gấu" mềm dẻo. Phiến lá của thực vật mọng nước rất co dãn, sờ lên xúc cảm cực tốt, Dương Tâm Dược đã sờ qua con chó con mèo cho nên lần đầu tiên sờ "gấu", tư vị này...... Còn rất thú vị nha.



Trên bục, thầy chủ nhiệm hắng giọng: "Được rồi, thầy sẽ đọc tên bạn học có thành tích cao nhất của từng môn."



"Thành tích cao nhất môn ngữ văn là 136 điểm, điểm tổng thể môn văn trong lớp chúng ta có chút thấp, phân tích văn học cổ cùng viết văn yêu cầu phải nắm chặt." Ông cúi đầu nhìn vào phiếu điểm, "Trạng Nguyên là bạn học Đới Kỳ Lân, mọi người cho tràng vỗ tay."



Tên trong miệng thầy chủ nhiệm còn chưa gọi xong, mắt kính nhỏ đã đứng lên khỏi chỗ ngồi. Sống lưng của hắn thẳng tắp, mắt kính trên mũi lập loè mang theo sự thông minh khiến hắn ta toát ra một cổ...... Cổ khí chất.



Hắn đứng trên chỗ ngồi xoay 360 độ bảo đảm mọi người trong lớp đều hấp thu ánh sáng học bá của hắn. Tiếng vỗ tay trong lớp không được tính là nhiệt tình bởi vì những thí sinh năng khiếu ngồi ở cuối lớp cũng chẳng quan tâm hắn.



Sau khi tiếp thu "Ngước nhìn" cúa các bạn học xong, Đới Kỳ Lân đắc ý mà ngồi xuống.



Người cùng bàn nhích qua chúc mừng hắn: "Đại học bá, thật lợi hại!"



"Bình thường thôi, lần này tôi không phát huy tốt." Hắn nói cực kỳ "Khiêm tốn".



Hạng nhất kế tiếp là môn tiếng Anh.



"Thành tích cao nhất môn tiếng Anh là 146 điểm,chúng ta hãychúc mừng ——" lúc này trên mặt thầy chủ nhiệm rốt cuộc cũng có chút vui vẻ, "——bạn học Mâu Tư Tư."



Trong lớp học đầu tiên là an tĩnh một giây nhưng ngay sau đó, tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc liền tràn ngập trong mỗi góc của lớp học.



Mâu Tư Tư vốn dĩ chính là nữ thần nổi tiếng trong lớp, cô ấy đứng dậy rồi hơi gật đầu bói mọi người xung quanh. Khí chất kia giống như là một vị công chúa điện hạ tiếp nhận sự chào đón của thần dân.



Thất tiên nữ vỗ tay nhiệt liệt rồi vây quanh ríu rít không ngừng hỏi cô ấy phương pháp học tập.



Mâu Tư Tư cũng không làm bộ làm tịch mà nói thẳng: "Từ nhỏ tớ đã học ở trường song ngữ." Cô ấy đã lên kế hoạch đi du học sau khi tốt nghiệp trung học. Cô ấy đã vượt qua bài kiểm tra TOEFL cho nên lúc nhìn đề tiếng anh cấp ba như là một bữa ăn sáng.



Dương Tâm Dược một bên vỗ tay, một bên không khỏi hâm mộ: "Thật là giỏi...... Tiếng Anh của tớ là môn " què chân ", từ vựng không nhớ nỗi, ngữ pháp cũng không hiểu được......"



Cũng không biết có thể học hỏi gì từ Mâu Tư Tư hay không, người bạn cùng phòng có thể giúp cô hay không.



Chung Khả nghe xong liền chủ động nói: "Nếu cậu không thể cũng có thể trực tiếp hỏi tớ, thành tích tiếng Anh của tớ cũng khá tốt."



Dương Tâm Dược đang muốn cảm ơn cậu, chủ nhiệm lớp trên bục giảng lại một lần nữa mở miệng.



Tuy nhiên lần này nội dung ông nói lại khiến cho cả lớp yên lặng —"Kế tiếp, thầy muốn tuyên bố bạn học có thành tích cao nhất môn toán học và văn khoa, hơn nữa em ấy là người có thành tích cao nhất trong kỳ thi tháng lần này."



Dưới lớp, ánh mắt của các bạn học không hẹn mà gặp cùng tụ trên người của Đới Kỳ Lân, những người chung quanh theo bản năng nhích lại gần hắn giống như là có thể từ trên người vị học bá bá hấp thụ tiên khí.



Chỉ có Dương Tâm Dược lo lắng sốt ruột nhìn chàng trai bên cạnh, trong đầu liều mạng tự hỏi trong chốc lát an ủi Chung Khả như thế nào......



"Vị bạn học này, văn khoa bắt được thành tích ưu tú 270 điểm, toán học được điểm tuyệt đối!"



Văn khoa được 270 điểm!



Toán học tuyệt đối!!



Trong lúc nhất thời, lớp học chỉ có thể nghe được tiếng hít hà, không biết thí sinh năng khiếu nào ở phía sau đang nói thầm một câu: "Bốn môn thi của tôi cũng chẳng được 400 điểm......" Câu này nói trúng tâm sự của rất nhiều người.



Trái tim của Dương Tâm Dược đang đập rộn ràng vì phấn khích, không xong rồi, cô không thể cưỡng lại lòng ngưỡng mộ đối với vị học thần này! Cô muốn trở thành trang sức của vị học thần này, nếu là có thể được học thần đáp ứng đi nhờ xe, thành tích của cô khẳng định là cũng có thể cao lên,đại học Yến Kinh nhất định sẽ mở rộng cửa đón chờ cô!



Nhưng nghĩ đến dáng vẻ của mắt kính nhỏ ích kỉ chưa bao giờ chia sẻ đề thi thì kích động trong lòng Dương Tâm Dược lại biến mất......



Chủ nhiệm lớp vừa lòng mà nhìn đến kinh ngạc cảm thán trên mặt mọi người, đáy lòng ông bật cười, không hề thừa nước đục thả câu mà trực tiếp niệm ra đại danh vị học thần này ——



"Chúc mừng em,bạn học Chung Khả Ngải."



Mọi người: "......???"



Dương Tâm Dược: "......!!!"



Cô gái khiếp sợ nghiêng đầu qua, trơ mắt nhìn bạn cùng bàn của cô, anh em khác phái của cô, "Khuê mật" của cô, chủ nhân cây nha đam bên cạnh giường cô, "Chung Khả"" của cô từ trên chỗ ngồi chậm rãi đứng lên.



Mọi người đều mất khả năng nói chuyện và thở hổn hển, giống như một bức màn sân khấukhổng lồ đang đứng đó mà Chung Khả chính là diễn viên điện ảnh, pha quay chậm truyền đến trong mắt mọi người.



Đối với phản ứng của Đới Kỳ Lân...... Ai còn quan tâm phản ứng của Đới Kỳ Lân chứ?



Chung Khả thật sự không có thói quen nhận "Sùng bái của mọi người, cậu có chút rối ren vẫy tay chào mọi người và nở một nụ cười trên khuôn mặt. Chỉ là lúc này đây, không ai lại đem tươi cười của cậu cùng "Thẹn thùng" "Nội hướng" "Ngượng ngùng" liên hệ với nhau, càng xem càng cảm thấy là ở đây là đang "Giả thỏ ăn thịt hổ"!



Mà cánh tay của "Chó săn thỏ" Dương Tâm Dược tiểu thư bên cạnh "" Giả thỏ"" này suốt một tháng run lên,sen đá trong lòng bàn tay thiếu chút nữa là ôm không được.



Cô ngẩng đầu ngơ ngác nhìn sườn mặt quen thuộc của chàng trai, cảm thấy não của mình đã quá tải khiến cô choáng váng hơn so với bốn bài thi.



"Cậu......" Cô ngơ ngác hỏi, "Không phải cậu nói, điểm thi đại học của cậu không phải chỉ mới trên trung bình sao?"



Cô cho rằng giọng nói của mình đã rất thấp, nhưng trong lớp lại thực sự quá im lặng, những lời này rõ ràng truyền vào tai Đới Kỳ Lân.



Đới Kỳ Lân đột nhiên có sức lực, không thể tưởng tượng nỗi mà gào lên: "Thầy!Nhất định Chung Khả Ngải đã gian lận! Lớp trưởng nói cậu ta thi đại học vừa mới trên trung bình!"



Dương Tâm Dược vừa nghe xong lập tức buông nghi vấn xuống, giận dữ trừng hắn một cái rồi giơ tay phải lên tạo thành nắm đấm, dường như muốn tiếp tục "trận đấu quyền anh" còn dang dở ngày hôm đó trong quán ăn.



"Tớ không có gian lận." Chung Khả nhìn hắn ta một cách khó hiểu, cảm thấy hắn ta thật sự quá hoang đường. Văn khoa gian lận như thế nào? Này đâu có giống như lí khoa chép công thức bí mật mang vào, văn khoa chính là năng lực viết cùng năng lực phân tích.



Đôi mắt của Đới Kỳ Lân chuyển động: "Vậy cậu nói xem phương pháp học tập của cậu là gì? Tôi cũng muốn nhìn một chút xem phương pháp học tập nào có thể đem cậu tăng điểm nhiều đến vậy."



"Tớ cũng không có phương pháp học tập gì đặc biệt."



"Hừ, tôi thấy cậu chính là......"



Chung Khả ngượng ngùng mà nhấp hai mảnh môi mỏng —— "Thi đại học hồi tháng 6, tớ không thi toán học."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK