Chỉnh sửa: Andrea
Mãi cho đến giờ, đây là lần thứ hai Thẩm Văn Hiên cảm nhận được dư vị khi phải tách ra với Hàn Dữ Tiếu.
Cũng không phải mỗi ngày cậu đều dính lấy Hàn Dữ Tiếu, lúc trước có đôi khi Hàn Dữ Tiếu đi làm thêm, cậu sẽ tự đi về nhà, buổi tối thừa dịp Hàn Dữ Tiếu không có mặt thì sẽ điên cuồng chơi game, ngày hôm sau mang theo đôi mắt gấu trúc bị Hàn Dữ Tiếu nhéo má quở trách.
Nhưng mà khi đó, cậu không hề thấy lòng mình trống rỗng, bởi vì cậu biết rõ Hàn Dữ Tiếu vẫn sẽ đến, hôm sau đến trường là lại có thể gặp được, cậu có thể tóm chặt quai cặp của Hàn Dữ Tiếu lèo nhèo muốn ăn hết kem, đề toán thật buồn nôn, đề văn thật là khó thuộc, tiện thể âm thầm mắng Hàn Dữ Tiếu là một đại vương bát.
Nhưng hôm nay cậu trở về nhà, thấy bảo mẫu cười dịu dàng nhìn cậu, hỏi cậu rằng hôm nay bạn học Hàn không tới sao? Chỉ cần làm cơm cho mình cậu phải không?
Thẩm Văn Hiên chỉ “vâng” một tiếng, rầu rĩ không vui.
Cậu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi, khóm hoa hồng nhà cậu đã nở, trong bóng đêm mông lung, giống như đang phác họa bóng hình mỹ nhân.
Mà trong lòng cậu lại cô đơn trống vắng.
Cậu không biết nếu cậu cứ lảng tránh Hàn Dữ Tiếu như vậy, Hàn Dữ Tiếu có còn tới nữa hay không.
Bác gái bảo mẫu vẫn còn tán gẫu về việc nhà với cậu, bác chiếu cố Thẩm Văn Hiên đã lâu rồi, quan hệ rất thân, không khác gì người lớn trong nhà cả.
“Cái cậu bạn học Hàn kia của cháu ấy, rất độc lập, lần nấu xương sườn với canh gà còn lợi hại hơn cả bác, thành tích lại còn tốt nữa. Có một người bạn như vậy ở bên cạnh Hiên Hiên, ba mẹ cháu với bác đều cảm thấy yên tâm.”
Bác gái rất thích Hàn Dữ Tiếu, đẹp trai học giỏi lại còn nội trợ giỏi, âm thầm cảm thấy đáng tiếc vì mình không có đứa con gái nào đang tuổi lớn cả. Con gái bác kết hôn đã nhiều năm rồi.
Đảo mắt trông thấy Thẩm Văn Hiên ngồi cạnh bàn cơm, ánh đèn hắt lên khuôn mặt xinh đẹp của cậu, bác gái cười rộ lên, “Nếu Hiên Hiên nhà chúng ta mà là con gái, ngược lại rất xứng với bạn học Hàn đấy. Bạn học Hàn sẽ thương vợ lắm đây.”
Thẩm Văn Hiên không biết nên trưng ra biểu cảm gì.
Cậu thầm phản bác trong lòng, nếu cậu mà là con gái, có lẽ Hàn Dữ Tiếu còn sẽ thông suốt suy nghĩ, không có chút tạp niệm làm bạn với cậu ấy chứ.
Hôm nay bác gái cũng hầm xương sườn, thường ngày Thẩm Văn Hiên rất thích ăn, nhưng giờ chỉ mới ăn hai miếng đã thấy no rồi.
Cậu ăn xong thì lập tức gục xuống giường, bài tập bày ra đầy bàn nhưng lại không ghi một chữ nào, khi trước đều là Hàn Dữ Tiếu sửa sang lại bài làm sai cho cậu.
Cậu chơi game một lát, bị người ta giết chết, không phục, lại chơi, lại bị giết tiếp. Dù vậy nhưng lòng cậu lại chẳng có xao động gì cả, có lẽ là do biết rõ Hàn Dữ Tiếu không có ở đây, không có ai giúp cậu trả thù lại.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ngón tay lại không tự chủ vuốt ve bờ môi của mình.
Nụ hôn đầu của cậu, là cho Hàn Dữ Tiếu, ngay cả hô hấp cũng bị cướp đoạt, tràn đầy nôn nóng bức thiết của người thiếu niên, như muốn nuốt cậu vào bụng.
Hàn Dữ Tiếu… Thẩm Văn Hiên lẩm bẩm, lặng lẽ nhớ kỹ cái tên này, rầu rĩ đến không biết nên làm sao cho phải.
Cậu không tim không phổi mười tám năm, lại bị Hàn Dữ Tiếu bắt được, thử nghiệm cái gì gọi là ‘thiếu niên sầu tư’.
Nhưng cậu nên tiếp tục ở chung với Hàn Dữ Tiếu như thế nào đây?
Cậu thuyết phục mình, lừa gạt mình tin tưởng lời giải thích của Hàn Dữ Tiếu. Đó chỉ là một nụ hôn tranh cường háo thắng giữa đám con trai với nhau, không có gì đặc biệt.
Nhưng cậu uổng phí cả ngày, sự thật rằng Hàn Dữ Tiếu có lẽ thích cậu thật vẫn sáng rực lơ lửng trên mặt nước, không thể chìm xuống dưới đáy như ước nguyện của cậu.
Nụ hôn kia quá nóng bỏng, nhìn tưởng hung dữ, thật ra chỉ là ngậm lấy môi của cậu rồi hôn, là môi lưỡi quấn lấy, là trời đất khuynh đảo.
Đó là nụ hôn giữa người yêu với nhau.
–
Đáng lẽ ra hôm nay tan ca xong Hàn Dữ Tiếu sẽ về thẳng nhà.
Hắn biết rõ nụ hôn kia đã tạo ra đả kích rất lớn đối với Thẩm Văn Hiên, cũng không muốn khiến cho Thẩm Văn Hiên buồn phiền hơn, dứt khoát tự giác rời xa tầm mắt cậu. (letthebutterflyfly.wordpress.com)
Nhưng lúc hắn vừa tan ca, lấy điện thoại ra nhìn, lại phát hiện trên màn hình chờ hiện lên tin nhắn của Thẩm Văn Hiên.
“Khi nào cậu tan làm?” Thẩm Văn Hiên hỏi hắn.
Thật ra Thẩm Văn Hiên đã sớm thuộc làu làu thời gian biểu của hắn rồi, đây không phải là hỏi thăm.
Mà đây là thăm dò.
Hàn Dữ Tiếu gọi điện lại, mới vang lên hai tiếng đầu dây bên kia đã thông, dường như đang ngồi đợi, chỉ chờ một cú điện thoại này.
“Tôi tan làm rồi, vừa nãy không nhìn thấy, cậu sao rồi?” Hàn Dữ Tiếu thấp giọng hỏi.
Thẩm Văn Hiên dừng lại vài giây, cậu nhìn bóng cây sum suê hắt lên khung cửa sổ.
“Tôi, tôi… ban nãy xem phim ma, không dám ngủ…” Giọng nói của Thẩm Văn Hiên rất nhỏ, có lẽ là cảm thấy mất mặt, “Bác gái vừa mới về nhà, bây giờ trong nhà chỉ có một mình tôi.”
Thẩm Văn Hiên lại ngừng một lát, khó khăn đưa ra yêu cầu, “Cậu có thể, đến chỗ tôi hay không…”
“Tôi chỉ là… thực ra hiện tại Chung Nịnh không tới được. Mấy đứa bạn khác cậu cũng biết mà.”Thẩm Văn Hiên vội vội vàng vàng giải thích.
Cậu có thể nghe thấy tiếng ồn ào truyền ra từ bên chỗ Hàn Dữ Tiếu, có lẽ là ở Naoshikou* nên mới có nhiều tiếng ồn như vậy, nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dài của Hàn Dữ Tiếu rất rõ ràng.
(*) 闹市口 – tên một con đường lớn khá sầm uất ở trung tâm thành phố Bắc Kinh.
“Tôi sẽ qua đó. “Hàn Dữ Tiếu nói, “Cậu chờ tôi một chút, chắc khoảng mười phút nữa tôi tới.”
Vừa tắt máy, Thẩm Văn Hiên lập tức chạy xuống tầng như một làn khói.
Bác gái vẫn còn đang dọn dẹp phòng bếp ở dưới tầng, nhưng lại trông thấy Thẩm Văn Hiên vội vội vàng vàng thò đầu xuống, “Bác à, hôm nay bác cứ trở về đi, phiền bác quá.”
Bác gái không hiểu nhìn cậu, “Sao thế? Hôm nay không phải bác ở lại đây sao? Sáng sớm ngày mai còn phải làm bữa sáng cho cháu nữa đó. Bác sẽ làm há cảo đấy.”
“Bác gái, van xin bác, hôm nay bác tạm nghỉ được không?” Thẩm Văn Hiên bắt đầu chơi xấu, khuyên can mãi mới tiễn được bác gái ra cửa.
Cậu đứng trong phòng khách một lát, lại nhanh chóng vọt lên trên tầng, bật máy tính lên, tùy tiện kiếm một bộ phim kinh dị, kéo thanh thời lượng đến cuối.
Cuối cùng khi đã cảm thấy cái cớ ngụy tạo vô cùng hoàn mỹ, cậu mới bình tĩnh ổn định ngồi trên ghế sô pha, chờ Hàn Dữ Tiếu tới.
–
Hàn Dữ Tiếu vừa mới đi tới cửa nhà của Thẩm Văn Hiên, cánh cửa kia đã lập tức mở ra.
Thẩm Văn Hiên luôn nhìn ra bên ngoài, chỉ chờ hắn tới đây.
Cánh cửa kia vừa mở ra, Thẩm Văn Hiên mặc đồ ngủ đứng đó, ngọn đèn ấm áp hắt lên lưng cậu, chiếu sáng Hàn Dữ Tiếu.
Thẩm Văn Hiên trông thấy Hàn Dữ Tiếu đứng ở đầu bậc thềm nhà cậu, giống như mỗi lần tới kèm thêm cho cậu vậy, không nhịn được chợt nở nụ cười.
Cậu đã nghĩ thông suốt, Hàn Dữ Tiếu thích cậu thì cũng không thể trách hắn được, chẳng ai có thể khống chế được tình cảm của mình. Mà cậu thì ngày nào cũng nhảy nhót xung quanh Hàn Dữ Tiếu, cho nên Hàn Dữ Tiếu mới không có thời gian để tự khống chế bản thân, lý do này cũng không… không đến mức khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận.
Nhưng nếu như cậu vĩnh viễn tránh né Hàn Dữ Tiếu, vì một nụ hôn ngoài ý muốn này, canh cánh trong lòng, cậu sẽ mất đi một người bạn là Hàn Dữ Tiếu mãi mãi.
Sự thật này giống như một bóng ma siết chặt cổ họng của Thẩm Văn Hiên, khiến cậu sợ hãi, khiến cậu không thở nổi.
Cậu nghĩ đơn giản như chim đà điểu, chỉ cần Hàn Dữ Tiếu cũng muốn bảo vệ tình bạn giữa hai người, Hàn Dữ Tiếu không tỏ tình với cậu, vậy bọn họ vẫn có thể giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì hết.
Cậu và Hàn Dữ Tiếu vẫn là bạn thân nhất, sau này cậu còn có thể làm phù rể cho Hàn Dữ Tiếu nữa, chẳng qua là cô dâu đổi thành nam mà thôi.
Cậu nhìn Hàn Dữ Tiếu từng bước đi tới, âm thầm cầu nguyện Thần Phật trên cao.
Cầu nguyện cả đời này Hàn Dữ Tiếu cũng sẽ không tỏ tình với cậu.
Bọn họ cứ yên yên ổn ổn như vậy thôi, không ai đâm thủng lớp giấy này mà cứ duy trì như thế.
“Bộ phim kinh dị kia quá dọa người rồi.” Thẩm Văn Hiên nhảy xuống bậc thang, lại là giọng điệu hoạt bát đến lắm lời giống như bình thường, “Cậu đó, rõ ràng đã nói sau này có xem phim kinh dị thì sẽ xem cùng với tôi. Vậy mà ban nãy ba ba tôi đây suýt chút nữa rớt xuống dưới giường lại không thấy cậu tới hộ giá.”
Hàn Dữ Tiếu rũ mắt nhìn cậu, Thẩm Văn Hiên hiển nhiên có chút bối rối, nhưng vẫn cố gắng giả bộ như chưa phát sinh chuyện gì hết, cảnh bình yên giả tạo.
Thẩm Văn Hiên quá dễ đoán, nhất là ở trước mặt một Hàn Dữ Tiếu thích cậu như vậy. Hãy đọc truyện trên trang chính chủ để ủng hộ editor, tẩy chay các thể loại copy công sức của người khác. – đọc tại letthebutterflyfly.wordpress.com.
–
Cậu gửi một tin nhắn kia tới, gọi Hàn Dữ Tiếu đến nhà mình, chẳng khác gì là nói ‘tôi tha thứ cho cậu rồi’.
Cậu tha thứ cho nụ hôn mạo phạm của Hàn Dữ Tiếu, tha thứ cho người bạn này vì đã ôm ý nghĩ xấu xa với mình.
Cậu lại tiếp tục nhượng bộ vì tình bạn cũng không thuần túy giữa cậu và Hàn Dữ Tiếu.
Cậu trách cứ Hàn Dữ Tiếu không xem phim kinh dị cùng với mình, thật ra là cậu đang nói — tôi không so đo gì hết, chúng ta tiếp tục làm bạn, được không?
Coi như chưa xảy ra gì cả, tôi quên chuyện ngày hôm đó, cậu cũng quên đi.
Chúng ta trở về với những ngày tháng yên bình.
Hàn Dữ Tiếu biết Thẩm Văn Hiên là một tên ngốc, còn là một tên ngốc quá mềm lòng, lại quá nặng tình.
“Lá gan bé như con chuột vậy.” Hàn Dữ Tiếu không đổi sắc mắng cậu, “Có phải cậu chỉ xem phim, không chịu làm bài tập đúng không?”
Hắn cũng khôi phục giọng điệu bình thường.
Ánh mắt Thẩm Văn Hiên lập tức sáng rực, đôi má phồng lên, nhỏ giọng nói, “Cậu giao về đều là mấy cái đề chết dẫm á…”
Cậu kéo Hàn Dữ Tiếu vào trong phòng mình, bước chân đã nhanh nhẹn hơn.
Mà Hàn Dữ Tiếu đi theo cậu vào bên trong, nhìn bóng lưng nhảy nhót như con thỏ của cậu, trong lòng nhẹ nhàng vang lên một tiếng cười nhạo.
Nếu như hắn có nửa phần lương tâm, sẽ theo ý của Thẩm Văn Hiên, che giấu tình cảm vỡ lở ngày đó và nụ hôn nóng rực kia đi.
Thẩm Văn Hiên đã nhượng bộ như vậy, đã tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục rồi, là người thì đáng ra nên theo như ý của cậu.
Nhưng Hàn Dữ Tiếu thì không, Thẩm Văn Hiên càng tình nguyện nhượng bộ hắn, lùi một bước vì hắn, thì càng bồi dưỡng con ác thú trong lòng hắn mà thôi.
Hắn đã thấy được Thẩm Văn Hiên quan tâm hắn tới cỡ nào. Cái tên ngốc Thẩm Văn Hiên ấy, bày ra tất cả át chủ bài cho hắn nhìn hết rồi.
Cho nên hắn muốn dồn Thẩm Văn Hiên đến không còn đường lùi.
Hắn muốn ép cho điểm mấu chốt của Thẩm Văn Hiên vỡ nát.
Hắn muốn buộc Thẩm Văn Hiên lựa chọn.
Hắn muốn xem thử, Thẩm Văn Hiên rốt cuộc có thể nhường nhịn hắn đến mức nào?
Hắn không muốn làm bạn với Thẩm Văn Hiên, cũng không cần Thẩm Văn Hiên làm phù rể cho mình. Điều hắn muốn chính là cùng Thẩm Văn Hiên đi vào nhà thờ kết hôn, muốn làm một người ở bên cạnh Thẩm Văn Hiên đến khi cả hai say giấc nồng vào trăm năm sau.
Cửa phòng của Thẩm Văn Hiên đóng lại, cả căn phòng sáng ngời ánh đèn dịu nhẹ.
Hàn Dữ Tiếu lẳng lặng nhìn Thẩm Văn Hiên vẫn đang lầm bà lầm bầm, giống như muốn bù lại sự im lặng cả ngày nay.
Hắn nghĩ, thôi thì hai ngày nữa tỏ tình đi, dù sao đây cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Dữ Tiếu: Tôi không có lương tâm. Theo đuổi vợ mình thì không bàn đến lương tâm.
Editor: Cái bạn repost đã unfollow nhà tôi rồi mấy thím. =))) Cảm ơn bạn nhiều nha, bạn đi thong thả và đừng quay trở lại nhé! Bạn lập acc mới tôi vẫn tìm được bạn =))) nên nếu chỉ đọc chỉ tương tác thôi thì oke, còn muốn leak các con nhà tôi đi thì xem tôi có cho không đã nhé. ^_^