“Cậu thử làm thế này xem.” Úc Thần chĩa ngón trỏ và ngón cái cả hai tay ra rồi để sát nó lại gần nhau thành hình khuôn ảnh.
Cô thử theo anh, ồ, ra là thế này.
Thảo nào bình thường hay có người làm thế, lúc ấy cô còn nghĩ cái kiểu ngắm cảnh mà “đóng khung” thế này sẽ rất mệt vì không nhìn bao quát được hết cảnh vật, hóa ra là vì cô không tìm được đúng góc đẹp để ngắm cảnh…
“Thấy sao?” Anh đứng nhìn cô suy tư mãi bèn cười.
“Ừm…” Lệnh Tử lại đổi một góc ngắm khác. Gió lướt ngang qua người cô vương hương thơm thật nhạt thật trong lành, anh không nghĩ ra nổi đây là mùi gì.
Mùi dầu gội hay sữa tắm?
Hay… mùi cơ thể?
Cô cứ hứng khởi chơi như thế rất lâu, cuối cùng có lẽ do hứng thú quá độ nên cô quên tất, Lệnh Tử đột ngột quay ngoắt ra chỗ Úc Thần rồi giơ tay “đóng khung” gương mặt anh, cô sửng sốt trong giây lát bèn buông tay.
Úc Thần nhanh nhẹn tóm lấy tay cô giơ lên, anh nhếch môi cười, hỏi: “Có đẹp không?”
Trái tim Lệnh Tử chợt đập lên rộn ràng, cô dùng sức rụt tay lại nhưng thể lực không bằng anh, mà có lẽ cũng vì bối rối quá nên rõ ràng cô định lùi ra nhưng cuối cùng lại vẫn nhào về phía trước ——
Cũng có thể là anh kéo cô lại phía mình.
Úc Thần thuận thế cúi người ôm cô, Lệnh Tử mau mau quay mặt về một bên làm anh thừa cơ gác đầu lên vai mình…
Có chiếc bàn sau lưng Úc Thần, anh vừa ngồi lên đó vừa ôm cô: “Có phải cậu nghĩ mình sẽ hôn cậu không?”
Cô âm thầm nghĩ xem không biết hai bàn tay mình sau lưng anh nên để chỗ nào đây.
“Mình hôn cậu được không?” Anh hỏi tiếp.
“Không.” Cô trả lời rất nhanh.
“Mình hiểu rồi, ôm thì được nhưng đừng hôn chứ gì, đúng thế không?” Anh nghiêng mặt thì chóp mũi phải vành tai cô, Úc Thần bất đắc dĩ nói: “Cậu thế này có khác gì ức hiếp mình không hả?”
Không, làm gì có chuyện đó!
Tôi đây chẳng mê cá, mà tay gấu cũng chả dám mơ…
Lệnh Tử định nói thế, nhưng nội tâm cô lại không kiên quyết như cô đã tưởng.
Nhưng mà, nhưng mà cô nghĩ kĩ lại thì mấy lời này của anh có khác gì vừa ăn cướp vừa la làng không cơ chứ, còn chưa hẹn hò đã kéo kéo ôm ôm rồi còn đòi hôn là sao? Chưa biết là ai ức hiếp ai đâu nhé.
Tuy nói thế nhưng Úc Thần vẫn rất hưởng thụ việc ôm Lệnh Tử, cả hai hứng lấy ánh chiều nhợt nhạt đang buông, gió ấm dìu dịu ru anh mơ màng đi vào giấc ngủ.
…
Thế nhưng công chúa nhỏ ơi, rốt cuộc là cậu đang băn khoăn điều gì?
——
Hai ngày nay Úc Thần rất bận.
Ngày hôm đó Diêu Yểu đưa cho anh hai kịch bản, một cái là “Kiêu hãnh và định kiến”, cái còn lại là “Tư phàm” (*) – một bản Côn khúc (*’) được cải biên.
(*) Tư phàm (思凡) – “Nhớ trần tục”, là một vở kịch viết về ni cô Sắc Không, thuở nhỏ bệnh tật quấn thân nên được cha mẹ gửi tới am Tiên Đào sống. Sắc Không không chịu được kiếp sống cô độc bái Phật niệm kinh nên tự chạy khỏi am.
(*’) Côn khúc (Kunqu): Một trong những loại hình cổ nhất của nghệ thuật ca kịch Trung Quốc.
Úc Thần gõ gõ bút rồi chọn “Kiêu hãnh và định kiến.”
Diêu Yểu do dự hỏi: “Vì sao? Cậu không tự tin hay nghi ngờ trình độ của các bạn trong lớp thế?”
“‘Tư phàm’ là Côn khúc, trong hí khúc cần chú trọng “xướng niệm tố đả” (*), ngay cả khi cải biên xong mình không cần cân nhắc vấn đề hát hí nữa, nhưng nói lối hí khúc khác với đọc lời kịch nhiều,” Úc Thần phân tích, “Hơn nữa “tố” với “đả”, nếu không được huấn luyện chuyên nghiệp…”
(*) Xướng niệm tố đả (唱念做打) là bốn phương thức nghệ thuật biểu diễn trong hí khúc, được gọi chung là “tứ công”. Xướng là hát xướng, niệm là nói lối, hai phương thức này hỗ trợ lẫn nhau, cấu thành yếu tố “ca (hát)” trong nghệ thuật biểu diễn hí khúc; tố là vũ đạo hóa tư thế động tác, đả là các động tác đánh võ và nhào lộn, hai yếu tố này kết hợp với nhau, cấu thành yếu tố “vũ (múa)” trong nghệ thuật hí khúc. (Trích từ giải thích cuốn “Mộng thấy sư tử” – Tiểu Hồ Nhu Vĩ của Le 4 Février.)
“Tôi từng học rồi.” Diêu Yểu ngắt lời anh, “Hồi nhỏ tôi từng học cái này rồi, tôi làm được.”
“À, thế hả.” Lúc đầu Úc Thần còn rất khó hiểu tại sao nhóm tham gia hội diễn lại chọn cải biên hí khúc, tuy cũng không phải là không thể, nhưng theo nguyên tắc thì nếu không phải dân chuyện nghiệp mời đừng có mơ hão.
“Đúng thế.” Khi nói những lời này Diêu Yêu tỏ ra cực kì kiêu ngạo, thậm chí trăm mét xung quanh ai cũng nhận ra được cái sự kiêu ngạo này của cô ấy.
Úc Thần dựa lưng vào ghế, “Cậu làm được có nghĩa là những người khác cũng làm được à?”
Diêu Yểu cười, “Bọn họ học là được.”
“Trong vòng một tháng hả?” Úc Thần nói: “Không thể nào đâu.”
“Nhưng mà chúng ta có kiên trì và tự tin mà!”
“Họ kiên trì hay chỉ mình cậu thôi?”
“…”
Khương Lê lén ôm chổi, cô ấy dịch đến chỗ Lệnh Tử, “Cậu ta làm lớp trưởng mà sao không nghĩ đến tập thể chút nào vậy? Là ai che mắt lão Trương, là ai dẫn lối cậu tới bên mình ~~”
Điều làm Lệnh Tử khá ngạc nhiên là việc Úc Thần lại hiểu về Côn khúc. Thậm chí anh còn biết “xướng niệm tố đả” nữa? Cái người mà “Bàn về cúc” còn viết không xong lại hiểu Côn khúc ư?
Hồi nhỏ cô học múa nên cũng được tiếp xúc và biết những lưu ý khi biểu diễn hí khúc, đúng là cần chú ý rất nhiều điều.
“Tóm lại, nếu tổng hợp tất cả nhân tố lại với nhau thì “Kiêu hãnh và định kiến” tương đối hợp để tập diễn, đương nhiên nếu các cậu nhất trí kiên quyết chọn vở ca kịch kia thì tôi cũng không có ý kiến gì.” Úc Thần nói.
“… Thôi được rồi,” Diêu Yểu đứng lên, trước khi đi cô ấy nói: “Cậu thật không nghĩ đến chuyện tham gia nhóm diễn à? Chỉ cần cậu nói thì tôi sẽ tranh thủ vị trí nam chính cho cậu.”
“Chỉ cần cậu nói thì tôi sẽ tranh thủ vị trí nam chính cho cậu.” Khương Lê ôm chổi nhại lại lời Diêu Yểu, sau đó nói: “Nghe có giống lời mấy bà nhà giàu dụ dỗ mấy cậu trai tơ không cơ chứ?”
“Quét mau lên, cậu đã lãng phí hai phút ở chỗ tớ rồi đấy.” Lệnh Tử giục cô ấy.
“Tình cảm giữa hai ta chẳng lẽ không đáng để cậu dành hai phút này cho tớ ư?” Khương Lê giận dỗi dậm dậm chân rồi bắt đầu quét rác.
Sau khi Úc Thần phủ quyết vở “Tư phàm”, Diêu Yểu dường như không kiên quyết như cũ nữa mà chấp nhận kết quả này rất thản nhiên, cứ như ngay từ đầu cô ấy làm thế là để Úc Thần biết chuyện hồi nhỏ mình từng học hí khúc vậy.
Đương nhiên, nếu có thể nhân cơ hội này biểu diễn sở trường của mình thì đúng là không còn gì tốt hơn.
Còn có một việc nữa làm Lệnh Tử ngạc nhiên, từ lời của Úc Thần có thể thấy anh rất hay đọc các tác phẩm văn học, nhưng nghĩ lại thì cô thấy chuyện này cũng rất bình thường. Cậu anh mở hiệu sách mà, mưa dầm thấm đất, ít nhiều cũng sẽ thích đọc sách.
“‘Tư phàm’ ấy, sao cậu biết nó?” Lệnh Tử hỏi.
“Cậu từng xem “Bá Vương Biệt Cơ” chưa? Trong đó “Tư phàm” cũng gần như được xuyên suốt từ đầu đến cuối, mình xem xong đã… hơi nghiên cứu sâu đôi chút, sau đó lại đi xem kịch bản “Tư phàm” đã được cải biên,” Anh thoát khỏi game, “Cũng không phải là hiểu sâu gì, chỉ biết một ít thường thức cơ bản thôi.”
Theo như những gì anh nói thì, cái người ngồi cạnh cô lúc này đúng là một chàng thiếu niên rất đam mê nghiên cứu tìm tòi đấy chứ.
Lệnh Tử còn đang nghĩ ngợi gì, đèn đường đã sáng lên, người bên cạnh cô vẫn lặng im, cô đột nhiên quay lại mới biết anh vẫn đang nhìn mình chằm chằm bèn hỏi: “Nhìn gì thế?”
Anh nhếch miệng, “Có phải đang thấy mình thật ưu tú không? Giờ có đang rung động không?”
Lệnh Tử quay mặt qua một bên, “… Không nói chuyện với cậu nữa.”
Vừa rồi lên xe Úc Thần cố ý đẩy cô vào ghế hai người ngồi phía trong, chủ yếu là để anh có thể ngồi bên tay phải cô, bên vành tai phải của Lệnh Tử có một nốt ruồi rất nhạt, anh nhìn thấy nó có hai lần thôi nhưng đã…
Rất biến thái mà nhớ mãi không quên.
Thời gian biểu diễn dành cho mỗi đội đều bị hạn chế, kịch bản được diễn trong vòng mười lăm phút, nên cái gọi là kịch bản ấy mà, thật ra là một đoạn trích nào đó từ trong truyện rồi được nhào nặn thành kịch bản.
Họ còn phải họp để xem nên chọn đoạn nào để diễn đã, ngay khi chuông báo tan học vang lên, Diêu Yểu và ủy viên văn nghệ bèn lập tức đến chỗ Úc Thần, anh nhìn hai nữ sinh ngồi trước mặt thì đột nhiên thấy đau đầu.
Nhất là tí nữa hai cô nàng này bất đồng quan điểm cãi lên thì anh cũng chịu thua.
Úc Thần nhắn tin cho Lệnh Tử nói hôm nay anh không thể theo cô được, bảo cô tự đến nhà văn hóa cũ luyện múa trước đã, nếu luyện múa xong anh còn chưa tới thì cứ về nhà trước, anh còn dặn dò cô lúc đi xe phải cần thận mãi, nói cô chớ có thất thần.
Giữa những hàng chữ hoàn toàn là…
Tình thương của cha khó nói thành lời.
Đúng thế, lúc Lệnh Tử đọc tin nhắn anh gửi thì cảm giác sự hiền từ của cha mãnh liệt đến nỗi suýt nữa cô tưởng ba nhắn tin cho mình, sao lại giống đến thế không biết.
Lệnh Tử đọc tin nhắn xong bèn nhét điện thoại vào áo khác, dạo này thời tiết ấm lên trông thấy, nhưng lúc chạng vạng cô luyện múa xong ra mồ hôi mà ra trời gió cũng sẽ thấy lạnh nên cô luôn luôn cầm theo một chiếc áo khoác mỏng.
Cô ra khỏi lớp đúng lúc đại biểu ngữ văn đang định về nhà nên hai người cùng xuống lầu.
Khi xuống nữ tú tài cảm khái, “Dạo này Diêu Yểu cười sợ quá, bởi vì cuối cùng cậu ta cũng có thể tiếp xúc với Úc Thần, nhưng thế thì sao chứ?” Cô ấy cười nhìn Lệnh Tử.
Lệnh Tử thấy hơi khó chịu với ánh mắt này của cô ấy bèn lén bước nhanh hơn.
Nữ tú tài cầm lấy tay cô, “Úc Thần thân với cậu nhỉ, có phải cậu ấy thích cậu không?”
Lệnh Tử bị cô ấy ép sát tường, “Đừng có nghĩ linh tinh…”
Sau khi ra khỏi khuôn viên trường Lệnh Tử cũng không bị cô ấy quấn lấy nữa, cô nhanh chân chạy đến chỗ nhà văn hóa cũ.
…
Quả nhiên, có lẽ do ủy viên văn nghệ – bạn Tiểu Diệp rất không ưa việc lớp trưởng Diêu Yểu chiếm vai nữ chính Elizabeth nên lúc thảo luận cứ ngầm làm trái ý cô ấy.
Nửa tiếng sau.
Hai người cãi cọ tới mặt đỏ tai hồng, cơ bản là Úc Thần không chen miệng được nên anh dứt khoát “mỉm cười, gật đầu, ok hai người cứ tiếp tục đi”.
Cuối cùng Diêu Yểu nổi giận, “Cậu đang lợi dụng việc công để báo thù riêng chứ gì! Ngứa mắt tôi lâu rồi đúng không?”
Bạn Tiểu Diệp không tức thua cô ấy chút nào, “Cậu thử hỏi Úc Thần xem, đoạn cậu chọn gần như toàn cậu diễn, những bạn khác chẳng lẽ ôm bảng làm bồn hoa cho cậu chắc?”
“Tôi là Elizabeth, suất diễn của cô ấy vốn dĩ vẫn nhiều rồi!”
“Tôi còn vào vai mẹ cậu đấy, không cho tôi lên sân khấu là cậu bất hiếu!”
Úc Thần cầm cái gọi là kịch bản ngồi xem từ đầu đến cuối.
Vốn Khấu Lâm và An Vi Vi định lại xem xem Úc Thần làm đạo diễn thì sẽ phát huy tinh thần la hét áp đảo diễn viên thế nào, không ngờ vừa thò đầu vào đã thấy trận chiến nảy lửa bên trong.
Còn cái người làm đạo diễn kia mới nhàn làm sao…
Hai người này cãi nhau mất 20 phút. Úc Thần nhìn giờ, 50 phút đã trôi qua, anh nói: “Nếu không để tôi dựng cái sân khấu cho hai người từ từ cãi nhé?”
Hai nữ sinh đột nhiên im bặt, cả hai không cam lòng lườm nguýt nhau một lần rồi mới ngồi xuống.
Khấu Lâm đứng ngoài xem xoa tay, “Con gái các cậu…”
An Vi Vi chưa chờ cậu ta nói hết lời đã lạnh lùng nói, “Tôi có thế đâu, mà lại chẳng lẽ con trai mấy người không có dũng khí thế à? Ngày xưa cậu khóc ai an ủi cậu hả?”
Khấu Lâm tặc lưỡi, “Ai bảo cậu kể chuyện ma là an ủi người khác?”
“Dù sao cậu cũng nín khóc còn gì?” An Vi Vi nhìn cậu ta.
“Đúng thế,” Khấu Lâm nói: “Bị dọa nên mới im đấy.”
“Đúng là không biết xấu hổ.” An Vi Vi cười.
“…”
Sắc trời ngả sang chiều, mặt trời nửa thấp thoáng bên chân trời phía Tây như có thể lặn mất tăm bất cứ lúc nào.
Lệnh Tử ra mồ hôi, cô dọn đồ xong bèn sờ túi chỗ túi áo khoác mỏng định cầm điện thoại, nhưng lúc cô sờ vào thì trong đó trống không, cô đổi bên nhưng vẫn không thấy, Lệnh Tử căng thẳng lục cặp, gần như tìm khắp nơi cũng không thấy điện thoại đâu…
Cô nhớ kĩ lúc mình đọc tin nhắn xong đã nhét điện thoại vào túi, hơn nữa túi áo cô cũng rất sâu.
Phòng luyện múa lặng đến phát sợ, cô định mở cửa nhưng không mở được, ngay cả khe hở cũng không, Lệnh Tử hoảng hốt thử mở cửa trước nhưng cửa vẫn đóng im lìm.
Cửa bị khóa.
Hai cửa đều bị khóa.
Mồ hôi tuôn như mưa, cô định mở cửa sổ ra nhưng do cửa lâu ngày không được sửa chữa, lúc bị hỏng là trường lập tức niêm phong lại nên mở cũng không ra, xuyên qua cánh cửa pha lê xám xịt, cô tháy hai chiếc chìa khóa ngoài lan can..
Cô giơ tay lau mồ hôi, hơi ngơ ngác.
Lệnh Tử cứ sửng sốt một lát thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình reo lên ngoài cửa, là điện thoại của cô.
Lệnh Tử đi tới gõ cửa, hỏi: “Có ai ở ngoài không?”
Không ai đáp lời cô.
Tiếng chuông điện thoại rất nhỏ, loáng thoáng như tiếng gió thoảng, nhưng cô chắc chắn điện thoại ở bên ngoài bèn kêu lên: “Có ai ở ngoài không?”
Vẫn không ai đáp lời cô…
…
Úc Thần gọi điện hai lần nhưng không ai nghe máy, anh cau mày định gọi thêm lần nữa.
Khấu Lâm nói: “Thôi được rồi, có khi người ta không muốn nghe điện thoại của cậu cũng nên. Mãi mới thoát khỏi cậu được, người ta muốn yên lặng tí thôi mà cậu còn cố tình gọi tới.”
Bàn tay Úc Thần cứng lại, anh nói: “Không đâu.” Rồi cố chấp gọi thêm lần nữa, nhưng đầu dây bên kia vẫn không nghe máy.
“Sao lại không được?” An Vi Vi khoanh tay đứng, “Tôi thấy số ai mà không muốn nghe là kệ luôn.”
“Nói thế nghĩa là bình thường mình không gọi được cho cậu đều do cậu cố ý không nhấc máy hả?” Khấu Lâm híp mắt nhìn cô ấy, An Vi Vi vội ngẩng đầu nhìn trời…
Úc Thần không nói gì, bỗng nhiên anh thấy bực bội vô cùng, anh nhét điện thoại vào túi, gương mặt cũng sầm lại, chân anh bước ra cổng thoăn thoắt.
Không muốn nghe máy ư?
Xe tới, Khấu Lâm bước lên xe trước, sau đó là An Vi Vi.
Úc Thần vừa nhấc một chân lên đã khựng lại, anh sửng sốt hai giây rồi nói: “Các cậu về trước đi.” Rồi chạy thẳng vào trường.
Lúc An Vi Vi muốn xuống thì cửa xe đã đóng, cô ấy ngoảnh đầu lại nhìn người đang chạy như điên về trường ngoài cửa sổ xe rồi ngơ ngác hỏi: “Cậu ấy thích người ta đến thế sao?”
Khấu Lâm chỉ cười mà không nói.
Lệnh Tử nhất định sẽ nghe điện thoại anh gọi tới.
Úc Thần rất chắc chắn rằng nếu anh gọi tới thì dù cô có không muốn nghe thế nào cũng sẽ nhấc máy rồi bình tĩnh nói: “Úc Thần, đừng gọi nữa.”
Chí ít thì cũng sẽ nhắn tin cho anh,
Sắc trời dần tối, ánh nắng chiều vẫn đan xen phía chân trời, đỏ tới diễm lệ.
Lệnh Tử dựa lưng vào tường, phòng luyện múa dần dần bị bóng tối nuốt chửng.
… Phải bật đèn thôi.
…
Đúng rồi!
Phải bật đèn! Tầng hai có giáo viên quản lí, cô cầu cứu ở chỗ này ông không nghe được, nhưng nếu thầy giáo đang trực ra khỏi nhà văn hóa cũ thấy phòng luyện múa tầng ba còn sáng đèn chắc chắn sẽ lên kiểm tra.
Lúc Lệnh Tử đứng dậy mới biết mình đang run.
Nửa tiếng, nửa tiếng này cô cố kiềm nỗi sợ, sức lực hao nhanh hơn cả một tiếng luyện múa, đến tận giờ cô vẫn còn sợ, cả người toàn mồ hôi, lòng bàn tay cũng thật lạnh.
Bảy giờ tối, giáo viên trực thư viện sách cũ ở tầng hai tan làm rất đúng giờ, lúc ông ra khóa cửa mới nhận thấy có ánh sáng từ lầu ba rọi xuống, ông quay lại nhìn —— Có một bóng đen lướt qua người ông.
Ông sửng sốt mấy giây mới giật mình chỉ vào bóng đen kia, kêu lên: “Ai! Ai đấy!”
Úc Thần chạy thẳng lên lầu ba, anh nhìn cửa sổ sáng ánh đèn bèn vừa thở phì phò vừa gõ cửa, “Lệnh Tử ơi?”
Lệnh Tử ngồi trong ngẩng đầu lên, cô nói nhanh, “Đây, mình ở trong này.”
Úc Thần định mở cửa ra nhưng nó đã bị khóa, anh nói: “Cậu lùi sang một bên đi, mình đá cửa đây.”
“Chờ đã!” Lệnh Tử nói: “Chỗ lan can có chìa khóa, cậu tìm xem.”
“Ừ.” Úc Thần nhận ra cô còn bình tĩnh hơn cả anh, anh quay đầu lại đã thấy chìa khóa bèn duỗi tay cầm lấy cả hai chìa, quả nhiên là mở ra được.
Cửa vừa mở ra Lệnh Tử đã ngồi sụp xuống bên chân tường, trông cô rất đáng thương, mồ hôi mướt ra làm tóc dính chặt vào gương mặt cô, Úc Thần đi tới trước mặt Lệnh Tử ngồi xổm xuống, anh xoa xoa mồ hôi trên mặt cô, hỏi nhỏ: “Cậu đi được không?”
Cô lắc đầu.
Anh nói: “Mình ôm cậu nhé?”
Cô “ừ” một tiếng.
Lúc ôm cô lên, Úc Thần nghiêng mặt hôn thái dương Lệnh Tử như muốn an ủi cô.
Anh đang chuẩn bị ôm cô xuống lầu đã nghe thấy tiếng cảnh cáo —— “Người trên kia nghe đây! Mi đã bị chặn! Có mà chạy đằng trời, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi! Không tôi tìm giáo viên chủ nhiệm đấy!”
“…”
Sau khi hai người xuống thì bị thầy quản lí nhà văn hóa cũ dạy dỗ hơn năm phút mới được về.
Lần đầu tiên Lệnh Tử bị thầy giáo răn đe nên vô cùng bối rối, còn Úc Thần sa sầm mặt, chẳng biết anh nghĩ gì.
Trên xe, Úc Thần cầm hai chiếc chìa khóa trầm ngâm hồi lâu mới hỏi: “Trò đùa dai của ai à?”
Lệnh Tử lắc đầu, “Mình không rõ lắm.”
“Điện thoại để ngoài cửa.”
“Ừ.”
“Hơn nữa để tránh thầy quản lí nghe được tiếng điện thoại nếu có ai gọi tới còn cố tình giảm âm.”
“Có lẽ thế.”
Bắt người bị nhốt trong phòng nhìn được chìa khóa, nghe được tiếng điện thoại nhưng không thể ra khỏi phòng, thủ đoạn âm u thế chắc tại xem mấy bộ phim kinh dị não tàn hơi nhiều chăng?
Có khả năng người này biết hôm nay mình sẽ không chờ ở ngoài nên mới dám ra tay. Hơn nữa còn dễ dàng trộm được điện thoại thế thì chắc chắn phải đến gần Lệnh Tử được.
Bạn nữ… cùng lớp ư?
Úc Thần nghiêng mặt nhìn Lệnh Tử, cô đang nhìn chằm chằm vào chùm chìa khóa trong tay anh, anh nắm tay lại để cô không thấy nó nữa rồi hỏi: “Cậu có thấy nghi ngờ ai không?”
Cô duỗi tay rút chìa khóa ra khỏi tay anh: “Mình muốn tự giải quyết.”
Anh cầm lấy tay cô: “Được thôi.”
“…”
Không hiểu sao Lệnh Tử thấy hơi căng thẳng, cô nhìn quanh quẩn chỉ thấy một nam sinh đang đeo tai nghe nên lần đầu tiên phá lệ không rút tay ra mà hỏi: “Sao cậu lại chạy đến đấy?”
Anh nói: “Tại cậu không nghe máy.”
Cô nói: “Cũng có thể do không nghe thấy chuông mà.”
Anh nhìn cô, cười, “Nghĩa là nếu nghe thấy chuông chắc chắn sẽ nhấc máy hả?”
Cô lập tức đổi giọng, “Cũng có thể là cố tình không nghe đấy.”
Úc Thần cứ thế nhìn cô chằm chằm, anh nhìn chuyên chú đến mức cô không chịu được bèn quay ra nhìn cửa sổ, anh nói: “Quay lại đây cái nào, lúc nãy cậu làm mình sợ chết khiếp, giờ để mình ngắm thêm thì sao chứ?”
Cô ngồi yên không nhúc nhích, tay vẫn bị anh cầm…
Úc Thần bỗng dưng sán lại gần, một bàn tay anh chống lên cửa kính, ngực chạm phải vai cô, anh hỏi: “Có vui không?”
Lệnh Tử dịch sang một bên, “Gì cơ?”
“Mỗi lần nghe thấy mình thổ lộ với cậu vậy có phải lòng trộm nở hoa rồi không?” Anh huých vai cô, “Hử?”
“Cậu,” Cô giơ khuỷu tay lên chạm nhẹ vào eo anh, “Ngồi yên đi.”
“Có phải thế không?”
“… Úc Thần, cậu ngồi yên đi.”
Lúc Lệnh Tử xuống trạm Úc Thần cũng bám theo, có lẽ lúc nãy anh bị cô dọa sợ nên mới xuống theo cô, vẫn như những lần trước, anh chờ tới khi cô vào nhà mới quay về.
Lệnh Tử bước được vài bước bỗng quay lại nói với anh: “Thật ra…”
Anh vẫn đang đứng đó, hai tay đút túi quần, anh cười, “Ừ ——”