• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya trăng sáng, sơn thôn yên tĩnh như chết. Lý Phù trong lòng tính toán con đường sau này, nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không biết nên đi đâu về đâu.

“ Thôi thì nước chảy bèo trôi! Thiên hạ lớn như vậy chẳng nhẽ không có lấy một chỗ cho họ Lý này dung thân?” Lý Phù ngửa đầu nhìn trời, giọng nói vô lực có phần bất cần.

Thời tiết khá lạnh, đang khi Lý Phù định bụng trở về thì chợt dừng bước, nghi hoặc nhìn về phía sau. Học theo sách vở ghi chép, hắn quỳ xuống hai tai áp sát vào mặt đất, lập tức từng trận ầm vang khe khẽ truyền thẳng vào tai, hơn nữa còn càng ngày càng gần.

“ Không xong!” Nghĩ tới cái gì, Lý Phù một mặt kinh hoảng hướng nhà đá chạy tới. Vừa chạy hắn vừa từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm Hoả Cầu Phù hướng lên trời ném đi, lập tức hoả cầu nổ tung, lửa bay như mưa, cả một vùng trời rực sáng trong đêm.

Động tĩnh lớn như vậy làm cho đám tu tiên giả phân phân biến sắc, chớp mắt cái đã tề tụ ở cửa lớn nhà đá. Bọn hắn có người ăn mặc chỉnh tề, thần sắc khinh nghi, có kẻ lại mình trần mặt đỏ, thấp giọng mắng chửi, tuy nhiên tất cả đều trong lòng đề phòng, pháp lực vận sẵn.

Tên nhỏ con thấy Lý Phù hớt hả chạy tới, một bộ thượng cấp điệu bộ: “ Có chuyện gì? Đêm hôm khuya khoắt nhóc con ngươi còn ở đây làm loạn!”

Gràoooooooo!


Đáp lại lời hắn cũng không phải Lý Phù mà là một trận thú gào, âm thanh the thé vang vọng trời đêm, cách không có thể cảm nhận được đầy trời túc sát. Đám người lập tức toàn thân lạnh toát, rút ra vũ khí.

Ứng theo mặt đất cũng nhè nhẹ rung động, nơi xa rừng cây hỗn loạn đung đưa. Nhìn bộ dạng hiển nhiên địch nhân không phải số ít.

Tên nhỏ con nhìn một cái liền mặt mày trắng toát, suy nghĩ một chút liền ra kế hiểm. Nghĩ là làm, hắn hắng giọng ra lệnh cho thôn dân vẫn luôn túc trực bên cạnh: “ Ngươi mau đi gọi toàn bộ thôn dân tới đây tập trung! Ta có tiên đan muốn ban phát.”

Tên thôn dân kia vốn bị tiếng thú gầm làm cho kinh sợ, nghe thế thì vui mừng đến quên luôn sợ hãi. Đập đầu cảm tạ không thôi, hắn vội chạy đi tụ tập dân làng.


Lý Phù đứng bên cạnh nhìn, chớp mắt liền rõ ràng ý đồ của tên nhỏ con. Kẻ này rõ ràng là muốn lấy thôn dân chỗ này cầm chân yêu thú, kéo dài thời gian để trốn thoát.

Nếu bình thường phàm nhân mỗi người một nơi, bọn hắn lại tụ tập một chỗ, toàn thân linh khí ba động mãnh liệt, yêu thú nhất định sẽ mặc kệ hết thảy mà đuổi theo bọn hắn. Ngược lại nếu toàn bộ thôn dân tập trung một chỗ, hơi người dày đặc, yêu thú hẳn sẽ vì bản năng đói khát mà trước hết đại khai sát giới đối với đám phàm nhân, Lý Phù bọn người sẽ tranh thủ được chút thời gian quý giá.

Nhìn tên thôn dân càng chạy càng xa, Lý Phù trong lòng suy nghĩ hỗn loạn. Hắn bây giờ nên làm thế nào? Nếu là gia gia thì sẽ làm thế nào?

Im lặng không nói, a dua với Hồng Giang Nhị Quái, tỉ lệ sống sót có lẽ sẽ cao hơn không ít. Đổi lại chính là sinh mạng toàn bộ thôn dân, mảnh thế ngoại đào viên này liền sẽ trở thành đất chết.

Lên tiếng ngăn cản, chưa nói tới có cứu mạng được bao nhiêu thôn dân, hắn trước tiên sẽ thành mục tiêu chỉ trích, đến lúc đó bọn người dưới sự dẫn đầu của Hồng Giang Nhị Quái chắc chắn sẽ không để hắn yên thân. Cộng thêm đầy trời yêu thú đang cấp tốc lao tới, kết cục của hắn chỉ có một chữ chết! Nhưng có như vậy mấy ngàn thôn dân mới có cơ may trốn thoát, những đứa trẻ kia mới có cơ may lớn lên!

Rốt cuộc nên làm thế nào?

Bịch…. Bịch…. Bịch….

Tên thôn dân càng chạy càng xa, càng chạy càng phấn khởi, vừa đi vừa to giọng hô hoán. Lập tức dân làng gần đó đua nhau chạy ra khỏi nhà hướng nơi này tụ tập, mới chớp mắt cái đã có gần trăm người đuổi đến.

Lý Phù trong lòng hỗn loạn, liếc mắt nhìn những tu sĩ khác. Có kẻ một mặt thờ ơ, có kẻ trốn tránh ánh mắt, có kẻ lại khằng khặc cười vội, không ai muốn ra tay ngăn cản.

Dù sao thì phàm nhân mạng như cỏ rác, xưa không quen nay không biết, chết thì chết!

Lý Phù nhìn một đám thôn nhân cuồng nhiệt quỳ lạy dưới chân, bên tai nghe tiếng cầu khẩn cảm kích, trong đầu nghĩ phải lên tiếng, phải bảo đám phàm nhân này chạy mau, chạy càng xa càng tốt. Nhưng lời nói đi tới cổ họng liền bị một tảng đá lớn chặn lại, lưỡi như đeo chì không chịu di chuyển, cuối cùng trăm ngàn nỗi niềm cũng chỉ phát ra được một tiếng thở dài.


Tên nhỏ con bên trong Hông Giang Nhị Quái chăm chú nhìn Lý Phù một lát, nhếch miệng khinh thường. Hắn cổ động chân nguyên, hướng một đám thôn dân cao thâm lên tiếng: “ Tiên đan không thể loạn truyền! Các ngươi một thôn liền quỳ ở chỗ này, người cuối cùng đứng dậy liền sẽ được ban tiên đan, hoá thần tiên cùng chúng ta rời khỏi.”

Nói xong tên nhỏ con cũng không muốn nhìn đống phàm nhân ngu ngốc này thêm một cái, quay lưng liền hướng rừng sâu trốn đi. Những người còn lại bao gồm cả Lý Phù không dám chậm chân vội đuổi theo, chẳng bao lâu cả đám đã không còn bóng dáng.

Mọi chuyện nói thì dài nhưng thực chất từ lúc Lý Phù phát hiện bất thường tới nay chưa được bao lâu. Dù vậy bầy yêu cũng đã vượt qua khoảng lớn núi rừng mà tiếp cận, lờ mờ có thể thấy được sau rừng cây đầy trời bóng đen.

Gió thổi mây đi, trăng sáng lộ diện.

Ánh trăng nhu hoà vẩy khắp, không gian sáng như ban ngày.

Một bầy yêu thú cấp tốc vượt khỏi rừng cây để lộ từng bộ mặt gớm giếc. Đó là những con lợn yêu to như căn phòng, một thân lông đen ngắn ngủi, bọn chúng hai mắt đỏ lừ, miệng đầy thịt vụn, toàn thân hung ác chi khí ngập trời, hung ác tới không thể tả.

Một con trư yêu nặng đã không biết bao nhiêu cân, một bầy hơn hai mươi con cùng lúc chạy tới lập tức làm đại địa chấn động, cây cối rung lắc kinh hồn. Cả một vùng núi hẻo lánh, toàn bộ sinh vật đều bị kinh động mà hốt hoảng tỉnh giấc.

Tiếp theo một màn càng là thoát khỏi tưởng tượng, trước mũi bầy trư yêu, một đám thôn dân gần nghìn người nhắm mắt cầu nguyện. Bọn hắn ăn mặc rách rưới, thần sắc cuồng nhiệt, không sợ hãi, không trốn tránh, chỉ lặng yên quỳ đó mà thành tâm cầu khẩn.

Một bầy trư yêu hung thần ác sát, một đám thôn dân nhỏ yếu vô lực, hai bên đối lập tới quỷ dị.

Tất nhiên những thôn dân này cũng nghe được trư yêu gầm thét đấy, ngửi được hôi thối kinh người đấy, cảm nhận được đất mẹ rung lắc điên cuồng, nhưng bọn hắn biết đây toàn bộ đều là tiên nhân đưa ra thử thách, có vượt qua được những ảo giác này, kiên trì quỳ lạy tới cùng mới có thể đạt được tiên đan.

Đám trẻ con định lực ngược lại không mạnh như vậy, dù trưởng bối dã dặn dù có chuyện gì cũng không được mở mắt, càng không được đứng dậy nhưng vẫn hé mắt ra nhìn. Thấy một trời yêu quái xông tới thì sợ hãi cùng cực, đứng dậy liều mạng lay chuyển trưởng bối. Nhưng đáp lại chỉ là mấy lời trách móc đại loại như ngu ngốc, câm miệng, ….


Ầm!....... Ầm................

Lại qua vài giây, máu tươi tung toé, thịt xương vỡ vụn. Tiếng kêu la thảm thiết như vọng lên từ tu la địa ngục.

Cách đó không xa, Lý Phù đang hết sức chạy trốn thì nghe thấy sau lưng đầy trời hét thảm, thân thể hơi chút dừng lại.

“ Người không vì mình, trời tru đất diệt! Ta vẫn chưa thể chết được!”








Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK