• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(*) Gốc: 如雾重重

Mạc Doãn có vẻ giật mình, không trả lời câu hỏi của Bùi Minh Sơ mà nhanh chóng thu mặt lại, tay vịn chặt chiếc xe lăn, vừa đẩy vừa hoảng hốt nói: "Tôi đi xuống đây."

Bùi Minh Sơ không ngăn cản hắn, thậm chí lúc Mạc Doãn hoảng sợ mang theo tài liệu của anh, anh vẫn không nói gì, đợi đến sau khi thang máy đi xuống, anh mới gửi tin nhắn nhắc nhở hắn.

Vài phút sau, người hầu hoảng hốt mang tập hồ sơ lên cho anh.

Không ai được phép vào phòng làm việc của Bùi Minh Sơ mà không được anh cho phép, càng không ai dám chạm vào đồ đạc của anh.

Bùi Minh Sơ cầm tập tài liệu đặt lại lên bàn, anh ngồi xuống ghế phía sau bàn làm việc, vẻ mặt trông khá bình tĩnh nhưng trong lòng cũng có chút kinh ngạc trước câu hỏi đột ngột mà mình vừa hỏi.

Thật ra anh chưa bao giờ nghĩ đến việc hỏi một câu hỏi như vậy, loại câu hỏi đáng xấu hổ này căn bản không nên nêu ra, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kiềm chế và lo lắng của Mạc Doãn, anh lại không kiềm chế được mình.

Hơn nữa sau khi hỏi xong, tuy rằng cảm thấy ngạc nhiên và không tốt đẹp gì lắm, nhưng anh cũng không hề hối hận.

Vẻ mặt hốt hoảng và thái độ bối rối của Mạc Doãn khiến trái tim anh ngứa ngáy không yên, khiến anh có cảm giác lạ lùng, không khỏi muốn nghĩ đi nghĩ lại về điều đó.

Bùi Minh Sơ rút ngăn kéo, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.

Cuộc sống ở nước ngoài nhàm chán hơn trong nước rất nhiều, nhưng thực ra lại có nhiều cám dỗ hơn. Tuy rằng các bạn cùng lớp của anh đều có xuất thân cao quý, nhưng trên thực tế các ngón trò ăn chơi của bọn họ cũng muôn màu muôn vẻ, phong phú đa dạng chẳng kém gì ai. Bùi Minh Sơ tiếp thu một nền giáo dục ưu tú, bởi thế anh luôn tuân thủ nề nếp khuôn phép, hiếm khi hút thuốc hoặc uống rượu.

Không phải anh không có ham muốn, anh chỉ nghĩ rằng không đáng để lãng phí ham muốn của mình vào những thú vui cấp thấp đó mà thôi.

Bùi Minh Sơ thong thả rít một hơi, nhưng vẫn thấy thuốc lá thật nhàm chán nhạt nhẽo.

Rốt cuộc thứ gì mới có thể khiến anh hứng thú, làm anh cầm lòng không được đây?

Bùi Minh Sơ đè nén nghi vấn trong lòng, những điều mà anh học được trong hơn hai mươi năm qua bảo anh đừng hỏi nữa, nếu tiếp tục như vậy, có lẽ anh thật sự sẽ phạm sai lầm mất thôi.

Vì thế đừng tự hỏi mình, và tốt nhất cũng đừng hỏi Mạc Doãn nữa.

*

Bùi Minh Sơ ở nhà làm việc như cũ, anh không chủ động đi tìm Mạc Doãn, Mạc Doãn cũng tránh mặt anh hai ngày, có lúc mất tăm mất tích chẳng thấy bóng dáng đâu, nhưng cũng có lúc dường như không thể chịu nổi và lại xuất hiện trong vườn. Minh Sơ đứng trên lầu nhìn thấy bóng dáng của hắn, phát hiện Mạc Doãn thỉnh thoảng sẽ lặng lẽ ngẩng đầu lên. Bởi do góc nhìn khác biệt, đại khái hắn cho rằng Bùi Minh Sơ không nhìn thấy động tác ngẩng đầu lên của mình nên mới làm vậy không chút cố kỵ.

Bùi Minh Sơ nhìn thấy toàn bộ cơ thể yếu ớt của hắn chìm trong biển hoa, tóc đen xõa lòa xòa trên trán, mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của Mạc Doãn nhưng anh có thể tưởng tượng ra ánh mắt mong đợi, căng thẳng và sợ hãi của Mạc Doãn khi hắn ngẩng mặt lên.

Hắn luôn nhìn anh như vậy.

Có lẽ ngay cả Mạc Doãn cũng không nhận ra, có thể hắn cho rằng mình đã kiềm chế rất tốt, nhưng trong mắt Bùi Minh Sơ, những cảm xúc đó hoàn toàn không cách nào che giấu.

Bùi Minh Sơ đứng trên sân thượng hút hết điếu thuốc thì đi xuống vườn.

Vẻ mặt của Mạc Doãn quả thật đúng như anh nghĩ.

Tất nhiên là cũng giả vờ rất chi và này nọ đó, nhưng rất gượng ép, Bùi Minh Sơ liếc mắt nhìn là phát hiện ra ngay. Ánh mắt Mạc Doãn vô thức nhìn chằm chằm vào anh, sau đó lại cố cưỡng ép phải quay đầu đi chỗ khác, cứ như là không dám nhìn Bùi Minh Sơ vậy. Thái độ này của hắn khiến Bùi Minh Sơ cảm thấy quá quen thuộc —— cứng đầu đến đáng thương.

"Hai ngày nay thời tiết thất thường, lại nóng lên rồi." Bùi Minh Sơ chủ động lên tiếng.

"Dạ, nắng gắt cuối thu cũng khó chịu nữa."

Mạc Doãn có vẻ nhẹ nhõm thở ra một hơi, ngập ngừng trả lời.

Hai người nói chuyện như không có chuyện gì xảy ra, như thể chuyện trong phòng làm việc lần trước chưa từng xuất hiện.

Trò chuyện một lúc, Bùi Minh Sơ nói: "Hôm nay em có rảnh không? Có thời gian giúp anh không?". Xi𝙣 hã𝓎 đọc 𝘁г𝐮𝓎ệ𝙣 𝘁ại # T R 𝗨 𝙈 T R 𝗨 𝒀 Ệ 𝘕.v𝙣 #

Sắc mặt Mạc Doãn lại thay đổi, Bùi Minh Sơ có thể thấy được hắn đang do dự, chần chừ và phân vân.

Với tính cách thường ngày của Bùi Minh Sơ, anh không muốn làm Mạc Doãn khó xử, nhưng nhìn thấy Mạc Doãn biểu hiện như vậy, anh lại có một cảm giác khó tả, nhịn không được muốn trêu chọc, kích thích hắn.

Mạc Doãn thật lâu không nói lời nào.

Loại im lặng này của hắn cũng là một sự thú vị, mang lại cho Bùi Minh Sơ một cảm giác hưởng thụ vô cùng kỳ lạ.

Sau đó, Mạc Doãn chậm rãi gật đầu.

Bùi Minh Sơ nhìn khuôn mặt mím chặt có chút căng thẳng của hắn, liền bước tới đẩy xe lăn của Mạc Doãn.

Mạc Doãn nói: "Để tôi tự làm."

Bùi Minh Sơ nói: "Để anh đẩy cho," anh cúi đầu nhìn Mạc Doãn, khuôn mặt trắng nõn của Mạc Doãn đã dần dần ửng hồng, "Do anh nhờ em giúp mà."

Bùi Thanh hoàn toàn không biết chuyện Mạc Doãn tiếp xúc với Bùi Minh Sơ.

Người hầu trong nhà không bép xép chuyện của chủ, Bùi Thanh cũng không nghĩ đến việc dò hỏi, toàn bộ tâm lực của y đều đặt vào dự án hợp tác sắp tới, chỉ khi trở về nhà Bùi vào buổi tối và ở bên cạnh Mạc Doãn, y mới có những giây phút thư giãn thả lỏng hiếm hoi ít ỏi.

Như thường lệ, massage cho Mạc Doãn xong, y ôm Mạc Doãn đi tắm rửa. Mạc Doãn ngồi giữa làn hơi nước mù mịt mỉm cười với y.

Bùi Thanh nhịn không được hỏi: "Sao vậy? Hôm nay có chuyện gì vui à?"

Mạc Doãn lắc đầu nói: "Bí mật."

Bàn tay ướt đẫm của Bùi Thanh vân vê khuôn mặt Mạc Doãn, sau đó y nghiêng người tới hôn lên môi hắn.

"Đã lâu không đến công ty, ở nhà một mình có chán không?"

"Có chút."

Giọng Mạc Doãn nhỏ nhẹ.

Hắn vòng tay ra sau lưng, tựa trán vào vai y: "Có chút nhớ anh."

Bùi Thanh không nói gì nữa, cúi đầu hôn Mạc Doãn.

Mối quan hệ của họ từ lâu đã thân thiết ở một mức độ nhất định, nhưng Mạc Doãn lại bị tàn tật, còn Bùi Thanh luôn rất kiềm chế, ngoại trừ hôn môi thì không làm gì khác.

Kỳ thật Mạc Doãn cũng không để ý lắm, ngược lại còn có chút tò mò.

Ham muốn thể xác của con người tự nhiên rất thấp, nhưng sau khi bước vào thế giới này, cơ thể mà hắn nhận được dường như không có những đặc điểm của con người tự nhiên. Trong vụ tai nạn ô tô đó, hắn chỉ mất đi khả năng kiểm soát hai chân của mình, còn các chức năng nam giới của hắn thì thật ra không hề bị tổn thương.

Lần đầu tiên hôn Bùi Thanh, Mạc Doãn đã cảm thấy mùi vị không tồi, thú vị hơn nhiều so với sự nhạt nhẽo mà hắn tưởng tượng.

Thật là kỳ lạ! Không ngờ những bộ phận như môi lưỡi khi chạm vào nhau lại có thể mang lại cảm giác sảng khoái và kích thích đến vậy.

Tuy rằng trong lòng hắn không có quá nhiều xúc động, nhưng cảm giác trong cơ thể hắn quả thực rất mãnh liệt.

Phải chăng đây chính là bản chất động vật đã bị loại bỏ trong quá trình tiến hóa?

Bùi Thanh thấy Mạc Doãn đang thất thần liền gãi nhẹ vào eo Mạc Doãn, đây là bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể hắn, quả nhiên Mạc Doãn rùng mình, cười lớn ra tiếng: "Ngứa quá."

Bùi Thanh cũng cười, y bế Mạc Doãn ra ngoài và lau khô cho hắn.

"Công việc gần đây của anh có thuận lợi không?"

"Thuận lợi."

Khăn lông lướt qua mắt cá chân ướt đẫm, cuốn đi những giọt nước, để lại những vết sẹo mờ nhạt trên da.

"Vẫn đang thực hiện dự án hợp tác đó à?"

Bùi Thanh ngẩng đầu lên liếc nhìn Mạc Doãn, "Ừm."

Mạc Doãn cười nói: "Vậy anh phải cố lên đó."

Bùi Thanh choàng cho hắn chiếc khăn lông lớn rồi bế lên, "Em đến công ty giúp tôi hả?"

"Không," Mạc Doãn khoác tay lên vai y, "Tôi không muốn đến công ty."

Nghe Mạc Doãn nói thế Bùi Thanh không nói gì thêm nữa.

Ban ngày, Bùi Thanh đến công ty, Mạc Doãn đi học, tan học về lại nhà Bùi, ăn trưa xong không ra vườn chơi mà trốn trong phòng đọc sách. Lúc này ước chừng hai giờ chiều, Bùi Minh Sơ chủ động gõ cửa phòng hắn.

Thật ra hai người họ cũng không làm gì đặc biệt, phòng làm việc của Bùi Minh Sơ đủ lớn, hai người ở chung phòng cũng có thể cách xa rất nhau.

Sự thật cũng đúng chính xác như vậy.

Mạc Doãn đứng trước kệ sách đang tìm sách, còn Bùi Minh Sơ ngồi sau bàn đang làm việc.

"Em tìm sách gì?"

"Không có gì, tôi chỉ xem qua thôi."

Giao tiếp cũng chỉ giới hạn những chủ đề như vậy.

Thỉnh thoảng Bùi Minh Sơ sẽ nhờ Mạc Doãn giúp mình, Mạc Doãn đẩy xe lăn tới, im lặng giúp anh sắp xếp đồ đạc.

Có lẽ Bùi Minh Sơ còn có việc chưa xử lý xong nên cấp dưới của anh vừa rời đi lại quay trở về, thấy Mạc Doãn ở bên cạnh anh đang hỏi han gì đó thì ai cũng ngạc nhiên, mỗi người sửng sốt một kiểu. Đặc biệt là lúc phát hiện ra Mạc Doãn đang cầm tài liệu quan trọng xem thì gần như cả bọn đều choáng váng há hốc mồm.

Mạc Doãn vội vàng đóng tài liệu trả cho Bùi Minh Sơ, "Tôi xuống trước."

Bùi Minh Sơ kéo xe lăn lại: "Không sao đâu."

Cấp dưới cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Họ đang bàn về dự án hợp tác với Hợp Đạt, vì chuyện này mà Bùi Minh Sơ bận tối mắt tối mũi hai ngày nay, mọi người đều hăng hái đưa ra các phương án đóng góp, Mạc Doãn ngồi một lúc thì quay sang Bùi Minh Sơ nói: "Tôi đi toilet."

Bùi Minh Sơ nhìn hắn, ánh mắt tựa hồ có thâm ý, Mạc Doãn đỏ mặt, xoay xe lăn đi ra khỏi thư phòng.

Sau khi cấp dưới rời đi, Mạc Doãn mới đẩy xe lăn trở lại.

Bùi Minh Sơ đứng sau bàn làm việc, trong tay cầm hai tờ giấy, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: "Em dùng toilet có tiện không?"

Mạc Doãn ậm ừ trả lời một câu.

Bùi Minh Sơ cười khẽ, sắc mặt Mạc Doãn càng ngày càng đỏ, đành phải nói: "Không có việc gì nữa thì tôi đi xuống đây."

"Sao lại không có việc gì? Vừa nãy em hỏi anh, anh còn chưa trả lời mà."

Bùi Minh Sơ bước ra từ phía sau bàn, tay cầm tài liệu mà Mạc Doãn đã hỏi trước đó.

Giá sách cao in bóng trong thư phòng, Bùi Minh Sơ hơi nghiêng người, giọng nói dịu dàng, không nhanh không chậm giải đáp cho Mạc Doãn, Mạc Doãn vừa nghe vừa gật đầu, còn tranh thủ thời gian chuyển ánh mắt từ tài liệu sang Bùi Minh Sơ. Bùi Minh Sơ đang mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, vì cúi xuống nên trên áo xuất hiện một số nếp gấp, các cơ trên eo căng cứng, thể hiện một loại sức mạnh đầy nam tính.

Bùi Minh Sơ cũng chú ý tới ánh mắt của Mạc Doãn, anh gõ nhẹ vào tập tài liệu: "Tập trung nào."

Mặt Mạc Doãn lại đỏ lên: "Anh đứng nói như vậy mau mệt lắm, để tôi qua kia nghe."

Bùi Minh Sơ đẩy Mạc Doãn ra sau bàn làm việc, còn mình thì ngồi lên ghế tiếp tục câu trả lời dang dở. Mũi chân anh đặt dưới bàn làm việc, khẽ chạm vào phía trước xe lăn Mạc Doãn.

Mạc Doãn nghe xong liền nói: "Cám ơn anh, tôi hiểu rồi."

Bùi Minh Sơ cười: "Chỉ cần hai năm là em có thể đảm nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc của công ty."

"Thật sao?" Mạc Doãn cười lớn, "Tôi còn tưởng mình không đủ tư cách làm thư ký luôn ấy chứ."

"Ai nói vậy?" Bùi Minh Sơ thuận miệng hỏi.

Nụ cười trên mặt Mạc Doãn nhạt đi, vẻ mặt hắn có chút bất an như muốn trốn tránh, Thấy hắn như vậy, nụ cười trên mặt Bùi Minh Sơ cũng nhạt dần.

Im lặng hồi lâu, Mạc Doãn chần chừ nói: "Tôi đi xuống đây."

Bùi Minh Sơ ngồi lặng lẽ cầm chặt tài liệu trong tay, không nói gì.

Mạc Doãn xoay xe lăn, Bùi Minh Sơ vẫn ngồi yên lặng trên ghế. Mạc Doãn đẩy xe lăn về phía trước một lúc rồi dừng lại, hắn không quay đầu lại mà chỉ nói trở về: "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe. Công việc dù có căng thẳng đến đâu thì cũng nên bớt hút thuốc đi".

*

Lúc Bùi Thanh trở về trời đã rất khuya, đèn trong vườn đều thắp sáng, những viên sỏi trắng như sữa dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng như ngọc, Bùi Minh Sơ chắp hai tay sau lưng, bóng dáng cao to của anh bao trùm trên mặt đất, che đi một cái bóng khác

"Mạc Doãn?"

Mạc Doãn và Bùi Minh Sơ đồng thời quay lại.

Mạc Doãn hoảng hốt chỉ trong nháy mắt nhưng lập tức trở lại bình thường ngay, Bùi Minh Sơ thản nhiên gật đầu với Bùi Thanh: "Bận muộn thế à?"

Lúc này đây, cảnh tượng dường như đảo ngược, Bùi Thanh không để ý tới Bùi Minh Sơ mà chỉ hướng tầm mắt về phía Mạc Doãn, Mạc Doãn nhanh chóng đẩy xe lăn tới.

Chiếc xe lăn đi ngang qua anh, tiếng ma sát xuyên qua màng nhĩ của anh, ống quần của Bùi Minh Sơ cũng bị chạm nhẹ, anh nghiêng người nhìn Mạc Doãn vội vàng đến bên cạnh Bùi Thanh, ngẩng đầu lên, giọng nói mang theo sự lấy lòng, "Anh về rồi."

Vẻ mặt của Bùi Thanh vẫn như cũ, lạnh lùng và thờ ơ, y đưa tay vuốt tóc Mạc Doãn, sau đó ngẩng đầu lên lãnh đạm liếc nhìn Bùi Minh Sơ, ngược lại sắc mặt Bùi Minh Sơ vẫn như thường.

"Sao lại ở cùng anh ta?"

Trong lúc mát xa, Bùi Thanh nhàn nhạt hỏi.

Mạc Doãn cúi đầu, bắp đùi vẫn thon thả nhưng trông đầy sức sống hơn trước rất nhiều, "Ăn tối xong tôi ra ngoài đi dạo thì gặp anh ấy trong vườn."

Mạc Doãn nghiêng mặt, cố gắng nhìn rõ mặt Bùi Thanh từ phía dưới, "Anh ghen hả?"

Bùi Thanh nhướng mắt, thấy Mạc Doãn đang cười thì nhéo mặt hắn một cái, Mạc Doãn mỉm cười dựa mặt vào vai y. Mạc Doãn vòng tay qua lưng Bùi Thanh, còn Bùi Thanh thì nghiêng đầu hôn lên vành tai hắn, "Chán thì đến công ty với tôi."

Sức nóng của kỷ niệm sự kiện 829 đã qua, cuộc chiến dư luận cũng hạ hồi kết thúc, hai bên đều đã làm hòa bắt tay cùng nhau kiếm tiền, còn ai mà nhớ người bị lôi ra ngoài đánh chết cơ chứ?

"Khi nào mới phát biểu dự án hợp tác?"

"Thứ sáu này."

"Anh làm đến đâu rồi?"

"Muốn xem một chút không?"

Mạc Doãn ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo nhìn Bùi Thanh: "Được không?"

Bùi Thanh hỏi: "Tại sao không?"

Mạc Doãn bình tĩnh nhìn y, sau đó đột nhiên chồm tới hôn lên môi y.

Bùi Thanh chớp chớp mi, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên dịu dàng hơn một chút, y cúi đầu hôn Mạc Doãn, môi Mạc Doãn hơi lạnh, nhưng dần dần trở nên ấm áp từ nụ hôn của y.

Mạc Doãn ôm lưng y, tựa mặt vào vai y, "Bùi Thanh, anh thật tốt."

Hai tay Bùi Thanh siết chặt eo hắn, "Sau này đừng thèm để ý đến anh ta nữa."

Mạc Doãn thấp giọng cười.

Bùi Thanh gãi gãi lưng hắn, Mạc Doãn phá ra cười né sang một bên, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn y: "Chờ một chút, tôi có thứ muốn cho anh xem."

Tắm rửa xong xuôi, Mạc Doãn bảo hắn không muốn lên giường, thế là Bùi Thanh đặt hắn ngồi trên xe lăn. Mạc Doãn lấy một cái notebook từ trong túi xách ra đặt trên đùi hắn, notebook màu xám bạc mỏng nhẹ, nhỏ nhắn. Bùi Thanh đi tới dựa một tay vào xe lăn, nói đùa: "Muốn tôi giúp em làm bài tập à?"

Máy tính đang khởi động, Mạc Doãn ngẩng đầu lên, một tia sáng xanh nhàn nhạt chiếu lên gò má, hắn cười nói: "Biết đâu tôi mới giúp anh làm bài tập thì sao?"

Mới đầu, Bùi Thanh không hiểu trên đó viết gì, rồi theo con trỏ di chuyển, nội dung của tài liệu lần lượt đập vào mắt y, sự lãnh đạm không thèm để ý trên mặt chậm rãi thay đổi, Bùi Thanh nhìn qua Mạc Doãn, "Đây là cái gì?"

Vẻ mặt Mạc Doãn rất bình tĩnh, màn hình máy tính phản chiếu một chút ánh sáng sâu thẳm trên mặt hắn, làn da vốn trắng nõn của hắn giờ đây trông như kim loại lạnh lùng, hắn quay mặt lại, mỉm cười dịu dàng với Bùi Thanh, giọng điệu khéo léo nhẹ nhàng, "Phương án của tôi đó."

"Em viết kế hoạch?" Bùi Thanh có chút kinh ngạc.

Mạc Doãn cẩn thận nhìn y, vẻ mặt rụt rè: "Tệ lắm hả?"

Không phải tệ mà là quá chuyên nghiệp.

Bùi Thanh đọc vài dòng, cảm thấy trình tự câu chữ chặt chẽ, văn phong mượt mà rất dễ hiểu, nhất thời có hơi choáng váng.

"Tôi theo anh học lâu như vậy rồi, ở nhà chán quá nên nghĩ xem có thể giúp anh chuyện gì được không."

Mạc Doãn xoay notebook trên đùi hướng về phía Bùi Thanh, "Xem có giúp được gì cho anh không."

Thực ra Bùi Thanh đã viết xong bản kế hoạch rồi, nhóm thư ký cố vấn cũng đã xác minh lại nhiều lần, hiện vẫn đang điều chỉnh các chi tiết, nhưng Bùi Thanh vẫn nghiêm túc đọc phương án của Mạc Doãn.

"Viết hay đấy."

Mạc Doãn cười rộ lên, "Cuối cùng cũng nghe được anh khen tôi, trong đây có gì dùng được không?"

Bùi Thanh hơi nghiêng đầu, có vẻ như đang suy nghĩ.

"Nếu vậy, anh có thể thêm nó vào kế hoạch của mình không?" Mạc Doãn vươn tay phủ lên mu bàn tay của Bùi Thanh, nhẹ nhàng nói: "Như vậy, dự án hợp tác đầu tiên anh làm cũng có tôi tham dự, đây là dự án hợp tác của chúng ta."

Dự án hợp tác của Mạc Doãn quả thực viết rất hay, có điều ý tưởng hoàn toàn khác với y. Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày phát biểu dự án hợp tác, hiện tại điều chỉnh sẽ không thích hợp nữa.

Nhưng Mạc Doãn rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu, lại muốn giúp đỡ y như vậy, quả thực trong đó có một số ý tưởng rất hay, có thể bổ sung vào những chỗ thích hợp... Hơn nữa, "dự án hợp tác của chúng ta" nghe có vẻ rất tốt đẹp.

Bùi Thanh quay lại nhìn vào mắt Mạc Doãn, "Được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK