"Ừ . . . ."
Cố Lãng đáp một tiếng, ngay sau đó lại bật một lon bia, từ từ uống. Quanh thân phát ra hơi thởd/đ/l/q/đ hết sức không bình thường khiến đáy lòng Mạch Thu dâng lên một nỗi lo lắng. Tuy nói rất khó có được cơ hội ở riêng với Cố đại soái, nhưng dưới tình huống này tốt nhất vẫn là rời đi.
"Ha ha. . . .em đi trước đây, anh cũng nên về sớm đi nếu không bác gái sẽ lo lắng."
Mạch Thu không nhận được hồi đáp đành gãi gãi đầu, xoay người đang chuẩn bị rời đi, Cố Lãng lại mở miệng nói chuyện.
"Em thích anh à."
Nếu Mạch Thu đang uống nước thì cô nhất định sẽ phun hết nước ra - như vậy mới phù hợp với tình tiết diễn ra trong phim ảnh. Nhưng bây giờ Mạch Thu chỉ có thể trào a-xit dạ dày, máu sôi ùng ục mà thôi.
"Đúng vậy, em thích anh."
Mạch Thu cố gắng ngăn nước mắt sắp tràn mi, thẳng thắn thừa nhận. Đúng vậy, sao lại không thừa nhận chứ? Bản thân mình đã thích anh ấy bao nhiêu năm rồi? Tiếp theo đây anh ấy sẽ nói gì? “Em không hợp với anh" ? Hay là " đừng có mơ tưởng nữa" ?
"Vậy. . . . chúng ta trở thành một cặp đi!"
Ừ, biết ngay mà, bị từ chối. . .ớ ? ? ? Mạch Thu chợt quay đầu lại, hai mắt mở lớn, vẻ mặt không tin nhìn Cố Lãng, sau đó bật thốt lên: "Fuck ! ! Đùa nhau à ! ! !"
Mặt Cố Lãng nháy mắt đen thui, hiển nhiên là não đứa bé này không có nép nhăn rồi. Lúc này Mạch Thu mới tỉnh táo lại, dùng hai tay che mặt: trời ạ, lời Cố Lãng vừa nói coi như là tỏ tình? ? ? Nhưng các bạn xem con người này lại trả lời như thế nào? ? ? Như thế nào vậy! ! ! ! Quả nhiên, chuyện đã vượt ra khỏi phạm vi kiểm soát, bản thân quá dễ dàng mất bình tĩnh. . .không đúng, đã thốt ra khỏi miệng rồi (*ý chỉ câu chửi phía trên).
Mạch Thu nhìn nhìn gương mặt đen thui của Cố Lãng, đột nhiên cảm thấy khí lạnh toát ra từ xương sống, dần dần khuếch tán ra xung quanh.
"Ha ha, khuya rồi, em về trước đây."
Mạch Thu lấy bừa cái cớ rồi lập tức xách túi đồ bước nhanh về phía phương hướng nhà mình. Chạy thoát thân mới là chuyện khẩn cấp!
Không may, năm giây sau, một tiếng thét thảm thiết chói tai vang đến tận mây xanh, khiến chim chóc giật mình bay toán loạn. Mạch Thu nằm trên mặt đất, ư ử trong cổ họng: mẹ nó, ai có thể nói cho cô biết tại sao chỗ này lại có bậc thang không!!!
Mạch Thu thử đứng lên, mắt cá chân chân trái lập tức truyền đến cơn đau thấu xương. Cô hít sâu một hơi, xem ra bị trẹo chân rồi, đau khổ quá đi, hai bậc thang cũng làm chân bị trẹo được.
Mạch Thu đang rơi lệd\đ\l\q\đ đầy mặt thì giọng nói của Cố Lãng truyền đến từ phía sau: "Sao vậy?"
Mạch Thu quay đầu, tội nghiệp nói: "Trẹo chân!"
"Còn đi được không?"
Mạch Thu lắc đầu, đứng còn chả đứng nổi nói gì đến đi.
Cố Lãng thở dài, dìu Mạch Thu đứng lên, sau đó ngồi xổm xuống, "Lên đi, anh cõng em tới bệnh viện."
"Ồh. "
Mạch Thu hơi ngượng ngùng trèo lên lưng Cố Lãng, một tay ôm chặt cổ anh, tay kia xách túi đồ.
Gió đêm hiu hiu thổi qua, trăng sáng như ẩn như hiện trong tầng mây, ánh đèn lờ mờ kéo dài bóng dáng hai người. Mạch Thu dán khuôn mặt hơi ửng đỏ lên vai Cố Lãng, chóp mũi quanh quẩn đầy hơi thở của anh và hương vị của sự hạnh phúc.
Đây là một bức tranh có biết bao ý vị! Mạch Thu không chỉ cảm thán, nếu có thêm bế kiểu công chúa nữa thì càng đẹp hơn!
oooooo
Vào bệnh viện tìm phòng xếp số, may là buổi tối nên không có nhiều người khám lắm, rất nhanh đã đến lượt Mạch Thu. Ngưới khám bệnh cho cô là một người lớn tuổi, thoạt nhìn rất có dáng vẻ của chuyên gia.
Người này bảo Mạch Thu ngồi xuống, sau khi nâng cái chân bị thương của Mạch Thu lên và xoa bópd|đ|l|q|đ một lát liền đẩy đẩy mắt kính nói: "Không bị thương tổn đến xương, không tính là quá nghiêm trọng, trong khoảng thời gian này chú ý nghỉ ngơi là được."
Mạch Thu đang đau đến nghiến răng, sau khi nghe xong lập tức chỉ vào cái châncăng phồng nói: "Thật sự không nghiêm trọng ạ? Có cần chụp X-quang không ạ?"
Vị bác sỹ có tuổi liếc Mạch Thu một cái, gương mặt vốn cứng ngắc càng trở nên nghiêm túc hơn, "Không thương tổn tới xương thì chụp làm gì!"
"Hay là . . . . bó bột đi ạ?"
"Chưa đến mức nghiêm trọng như vậy, bôi thuốc là được rồi!" Hình như giọng nói mang theo ‘nghiến răng nghiến lợi’ nên Mạch Thu vội vàng im lặng.
Càng là bác sỹ có kinh nghiệm bản thân càng có cảm giác thành có thành tựu mãnh liệt hơn, không cho phép người khác nghi ngờ. Sao cô lại quên mất chuyện này chứ?? Có lẽ do hôm nay chịu quá nhiều kích thích rồi.
Cầm túi đá chườm 15’, sau khi quấn băng co dãn, bác sỹ nhanh chóng chỉ cách trị liệu và những việc cần chú ý xong, hai người liền bị ‘đuổi khéo’.
oooooo
Mạch Thu lại một lần nữa nằm trên lưng Cố Lãng, ngây ngất nghĩ: có thể được Cố đại soái cõng trên lưng hai lần, chân này bị trật cũng không bị thiệt nha! Về chuyện kia. . . .
Một lát sau, Mạch Thud.đ.l.q.đ quyết định, chọc chọc bả vai Cố Lãng hỏi "Chuyện đó. . .chuyện anh mới vừa nói còn còn tính không?"
Rõ ràng lưng Cố Lãng hơi cứng lại. Không đợi anh trả lời, Mạch Thu liền kề sát miệng gần tai anh, "Cố Lãng, em nghĩ, chúng ta trở thành một đôi đi." Hơi thở mềm mại quét qua vành tai.
Hồi lâu sau, lâu đến mức Mạch Thu sắp từ bỏ thì Cố Lãng mới cúi đầu đáp lời: "Được."
Sau khi nghe xong, bạn Mạch nào đó lập tức cười hì hì gác cằm lên bả vai Cố Lãng, "Haiz, có ai nói với anh là anh rất cầm thú không? Dám dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên yêu sớm!!" Chắc con nhóc này bị động kinh đến nghiện rồi.
Nghe thấy thế, Cố Lãng chợt dừng bước, Mạch Thu vội vàng ôm chặt cổ anh, nói thẳng ra là: đang đùa giỡn, sợ Cố Lãng sẽ ném cô xuống.
Nhưng nụ cười phô trương trên mặt lại bán đứng người nào đó hiện tại đang có tâm trạng rất tốt.
oooooo
Cố Lãng đưa Mạch Thu về nhà. Người mở cửa là Đinh Ninh, thấy Mạch Thu nằm trên lưng Cố Lãng nên thấy kỳ quái hỏi: "Đây là. . . .chuyện gì thế này?"
"Con không cẩn thận nên làm chân bị thương, vừa đúng lúc gặp được anh. . . Cố, anh ấy đã đưa con đến bệnh viện."
"Vậy sao, Tiểu Lãng, thực sự cám ơn con."
"Không cần khách sáo đâu ạ!"
Cố Lãng đặt Mạch Thu trên lưng xuống ghế sofa rồi nói với Đinh Ninh: "Cô ơi, không có việc gì nữa, con về đây ạ." Trước khi đi còn vỗ nhẹ đầu Mạch Thu.
Mạch Thu nhếch miệng cười nhìn theo bóng lưng Cố Lãng: tốt quá rồi, cuối cùng người kia cũng trở thành của cô.
Đinh Ninh tiễn Cố Lãng trở về, nhìn kỹ chân Mạch Thu, hỏi "Chậc chậc, sao lại nghiêm trọng thế này!"
"Con ngã từ trên bậc thang xuống ạ."
Đinh Ninh lập tức trương vẻ mặt ‘đương nhiên’. Mạch Thu thầm đổ mồ hôi, cô thực sự xấu hổ không dám nói cho mẹ mình biết cô ngã từ trên hai bậc cầu thang xuống.
"Đúng rồi, ba con đâu ạ?"
"Đi tìm con rồi. Con đi lâu như vậy mà vẫn chưa về, ba con rất tức giận, nếu con mà không bị trẹo chân thì chắc hẳn đến lúc ba con về con sẽ rất thảm."
Mạch Thu 囧, đây coi như trẹo bị chân dẫn tới hai chuyện tốt à?
oooooo
Ngày 24 tháng 8, cho dù mặt trời vẫn chói chang như trước nhưng tập quân sự vẫn tiến hành như bình thường. Mà khi một đám nhóc con đáng thương phải đứng với tư thế khổ sở dưới ánh nắng mặt trời gay gắt thì Mạch Thu lại vắt chéo cchân, ngồi phòng điều hòa, gặm trái táo nhỏ, ngày trôi qua vô cùng thoải mái.
Không cần tham gia tập quân sự được coi như là ưu đãi thứ ba vì trẹo chân đi.
Còn nhớ trước đó ĐInh Ninh muốn đến trường xin nghỉ học cho Mạch Thu nhưng Mạch Tử Kiệt không ủng hộ. Ba Mạch cảm thấy nghỉ học chỉ vì vấn đề nhỏ này thì quá yếu ớt.
Kết quả là Đinh Ninh điên cuồng hét lên với Mạch Tử Kiệt: "Sưng phù thế kia mà bảo là vấn đề nhỏ à? Hả? Đến bác sỹ còn bảo phải nghỉ ngơi dưỡng sức, sao anh còn bắt con đi tập huấn quân sự, trở nên nghiêm trọng hơn thì phải làm sao?? Anh đền à!"
Cuối cùng, Mạch Tử Kiệt từ bỏ vấn đề kiên trì kia. Mạch Thu đã cười trộm sau khi biết chuyện này. Tuy nói bây giờ mẹ cô dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng lúc vùng lên vẫn rất quyết đoán đó nha!
oooooo
Lúc Mạch Thu dưỡng bệnh, sau khi tan học Chu Hiểu Nam thường đến thăm cô, kể chút chuyện thú vị lúc tập quân sự cho cô nghe.
Lần này chia lớp hai người không được học cùng nhau. Chu Hiểu Nam học lớp 1 còn Mạch Thu lại bị phân đến lớp 4, nhưng vẫn ở cùng một tầng, ở giữa chỉ cách hai lớp mà thôi nên gặp nhau rất dễ dàng.
Khi Mạch Thu nhắc tới Vu Sa Sa, Chu Hiểu Nam cười nhạo một tiếng, "Với trình độ của cậu ta thì chỉ vào trường tư nhân được thôi."
Không học cùng một trường rồi! Mạch Thu nghe thấy thế nên yên lòng, rốt cuộc cũng không cần nhìn cái khuôn mặt âm hồn bất tán đáng đánh đòn kia nữa. Dạo này có rất nhiều chuyện tốt nha.
"Chuyện là. . .Tiểu Nam này, tớ có chuyện này muốn nói với cậu."
"Ừ, cậu nói đi, tớ nghe đây." Chu Hiểu Nam gặm một miếng táo nói.
"Chuyện đó. . . " Mạch Thu chọc chọc hai đầu ngón tay, "Tớ yêu rồi."
Chu Hiểu Nam đang gặm táo hăng say nháy mắt một cái đã dừng động tác lại, hai mặt trợn to nhìn Mạch Thu: "Cậu đang đùa đấy hả?"
"Thật đó~~~" Mạch Thu nhăn nhó.
"Wow ~~~" Chu Hiểu Nam ném quả táo trong tay đi, tru như sói lao về phái Mạch Thu, dùng hai tay dinh dính nâng mặt cô nói, "Cậu đó nha, tự nhiên lại yêu sớm, còn chuyển đối tượng yêu nữa! Nói! Gian phu này là kẻ nào? Thành thực khai báo!"
"Tớ đây chỉ chung tình với một người thôi, sao có thể là ‘chuyển đối tượng’ được chứ, thật là. . . "
Mạch Thu rất vất vả mới thoát khỏi vuốt sói của Chu Hiểu Nam. Cô xoa xoa cơ mặt sắp bị bóp tê dại, tức giận nói.
"Nói như vậy. . . cậu và anh Cố trở thành một đôi hả? Tin tức này quá kinh người rồi, thật không? Thật không vậy?" Chu Hiểu Nam kích động hỏi. Chuyện Mạch Thu thích Cố Lãng, Chu Hiểu Nam đã biết từ lâu.
"Ây da, cậu nhỏ giọng chút coi, bị mẹ tớ nghe thấy là chết đó. Chuyện là thật ~~~ "
"Ha ha, đúng là chuyện tốt, chuyện tốt!"
Mạch Thu nhìn cô bạn gần như bối rối còn có vẻ vui sướng hơn cả mình. Đây chính là bạn bè đó, họ mãi mãi là sẽ là người quan tâm bạn còn hơn chính bản thân bạn.
Chu Hiểu Nam điên xong, liền lộ vẻ mặt hung thần ác sát với Mạch Thu, "Vậy chân của cậu thì sao? Có phải có liên quan đến anh Cố không? Tớ nghe nói là anh ấy đưa cậu về. Mau thành thật khai báo cho ta!"
Mạch Thu bất đắc dĩ, đành phải cặn kẽ kể hết đầu đuôi câu chuyện, tất nhiên là đã lượt bỏ câu chửi kia.
Chu Hiểu Nam nghe xong thổn thức không thôi, vỗ vỗ vai Mạch Thu nói: "Không trách được cậu lại luống cuống như thế. Vừa mới nghe thấy anh ấy muốn trở thành một đôi với cậu mà ruột tớ cũng suýt xoắn lại này."
"Nhưng " Chu Hiểu Nam nói tiếp, "Theo như cậu nói, lúc đó anh ấy đã uống không ít, liệu có nhận nhầm người không, tỏ tình sai người ấy?"
Mạch Thu –vẫn dang dương dương tự đắc - lập tức đen mặt. Miệng con nhóc này thật đáng đánh! ! !
oooooo
Sau khi Mạch Thu tiễn Chu Hiểu Nam về cũng không còn tâm trạng gặm tiếp quả táo của cô nữa, mà càng lúc càng trở nên buồn phiền.
Tuy Chu Hiểu Nam nói đùa, nhưng Mạch Thu cực kỳ lo lắng cho mối tình này. Tất cả đều quá đột ngột, ngay chính bản thân cô cũng nghi ngờ không biết đây có phải là sự thật không, như thể đang nằm mơ vậy.
Mạch Thu do dự rất lâu rồi vẫn lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Cố Lãng –đã quay về trường học: Cố Lãng, hai ta thành một đôi đúng không? Lúc đó anh không nhận nhầm người rồi tỏ tình sai đó chứ?
Chờ rất lâu sau, Cố Lãng mới nhắn tin lại. Mạch Thu vội vàng mở tin nhắn ra, chỉ có một câu ngắn ngủn: Là em còn chưa tỉnh ngủ ấy.
Tuy bị châm chọc nhưng Mạch Thu vẫn ôm điện thoại di động cười khanh khách như thể người ngốc. Cố đại soái nhà cô đáng yêu quá đi!
Tác giả có lời muốn nói: Bánh bao biết mình cập nhật chương chậm, rất xin lỗi đã khiến mọi người lần nào cũng phải chờ lâu.
Nhưng bây giờ phải đi học, còn phải chuẩn bị kỳ thi cuối tháng 9 nữa, có thể sẽ càng ngày càng chậm hơn.
Cám ơn mọi người đã tha thứ, tôi sẽ cố gắng viết nhiều hơn! ! ! !