Đoạn suối này có chút âm u, mặt trời cuối thu, nhiệt độ trên mặt đất đã không còn nóng như thường lệ, ngồi bên này rất mát mẻ thoải mái.
Lâm Uyển Uyển chia cho mỗi người hai quả hồng, không cho ăn nhiều, ăn nhiều đối với thân thể không tốt, chính mình cũng chỉ cầm một cái, ngồi bên cạnh tảng đá vừa ăn vừa hưởng thụ không khí thiên nhiên trong lành, không ô nhiễm, thật sự tốt, cả người đều thoải mái không ít.
Giờ phút này, Khương Gia Minh ở một bên ăn hồng, lộ ra nụ cười hạnh phúc, tức phụ nhàn nhã tự tại, hai đứa nhỏ vui vẻ thỏa mãn, hắn đột nhiên rất khao khát một cuộc sống như vậy, hắn thật lòng hy vọng mỗi một ngày đều trôi qua tốt đẹp như vậy.
"Tướng công!" Bất tri bất giác đã kêu thuận miệng như vậy, Lâm Uyển Uyển cảm thấy, cô đã hoàn toàn dung nhập vào thân thể này, chỉ là, có một số việc về sau lại nói vậy.
"Sao vậy?" Khương Gia Minh quay đầu lại.
"Ừm, ta chỉ muốn hỏi, tiền thuốc ngươi mượn Mạnh đại thúc bao nhiêu?"
"Ba mươi lượng, tức phụ sao lại hỏi cái này?" Khương Gia Minh có chút khó hiểu.
"Muốn biết một chút, vậy còn mượn ai khác không?"
"Không có, chỉ mượn Mạnh đại thúc bên kia, tức phụ, ngươi không cần lo lắng, trong khoảng thời gian này trong đất không bận rộn, ta qua hai ngày nữa liền lên trấn làm việc, sau đó chậm rãi trả lại Mạnh đại thúc." Khương Gia Minh nói ra kế hoạch của mình.
"Tướng công, có chuyện này ta muốn cùng ngươi thương lượng một chút, ngươi xem, ngươi đi trấn trên làm công, năm trước đều giao cho nương, trước đó nữa ngươi làm ở trên trấn cũng phải giao một nửa cho nương, hiện tại ở trong nhà không còn tiền trả cho Mạnh đại thúc đi."
Khương Gia Minh có chút nhụt chí, hắn biết tức phụ hắn nói là sự thật, lấy tính cách của nương hắn, khẳng định là một dồng cũng sẽ không để lại cho bọn họ, trở về nhà ở hai năm, mỗi lần hắn đi ra ngoài làm việc, lấy tiền về, toàn bộ đều bị nương lấy đi, tam phòng bọn họ ngay cả một đồng tiền cũng không có để giữ, hai phòng khác lại tự mình giữ lại tiền trong tay, sau này hắn cũng biết, chỉ là hắn làm không được loại chuyện như vậy. Một tháng này, hắn lấy con mồi đổi lấy chút tiền, hầu như đều mua lương thực cho tức phụ dùng, cũng không còn lại mấy văn tiền tức phụ đang giữ. Nương lời trong ý ngoài nhiều lần hỏi đến, hắn thật sự nói ra, mới lưu lại được, cũng không đủ để trả số tiền đã mượn.
"Tức phụ, ngươi xem như vậy có được hay không, ta đi trấn làm việc mỗi ngày hai mươi văn, trừ đi tiền ăn còn lại mười lăm văn, hai tháng có hơn chín trăm văn tiền, chúng ta chia làm ba phần, một phần cho nương, một phần trả lại Mạnh đại thúc, còn có một phần tự mình giữ lại dùng."
Lâm Uyển Uyển nhíu mày, tuy rằng cô kế thừa một phần ký ức của nguyên chủ, nhưng đối với tỷ lệ tiền tệ của triều đại này, giá trị thì cô không hiểu lắm, "Tướng công, một lượng bạc có bao nhiêu văn, ba mươi lượng bạc này còn phải kiếm đến lúc nào."
Đối với câu hỏi của Lâm Uyển Uyển, Khương Gia Minh không nghĩ nhiều, "Một lượng bạc là một nghìn văn tiền, một nghìn văn tiền cũng chính là một lượng bạc, ba mươi lượng bạc này, trừ bỏ công việc ngoài ruộng có lúc dùng và năm mới, một năm không sai biệt lắm có thể kiếm được sáu lượng bạc, tính như vậy, một năm có thể trả được hai lượng, mười lăm năm mới có thể trả xong, thời gian có chút dài."
"Đúng vậy a!" Biết được giá trị tiền tệ, trong lòng Lâm Uyển Uyển đại khái có chút tính toán, về phần đó là gì thì chờ ba ngày sau, lúc đi chợ dạo một vòng sẽ biết.
"Tướng công, ta nghĩ dùng những quả hồng này đi kiếm chút tiền, ngươi cảm thấy thế nào?" Lâm Uyển Uyển cũng muốn biết Khương Gia Minh có ý nghĩ gì.
"Biện pháp này là có thể, chỉ là nếu làm như vậy thì quá mệt mỏi, ta không nghĩ để ngươi mệt mỏi như vậy, tức phụ, nếu không ta chịu khó săn thêm nhiều con mồi một chút đổi lấy thêm chút tiền, trước mắt mấy ngày nay hái chút quả hồng mang đi bán?"
"Không ổn, Tướng công ngươi có nghĩ tới không, ngươi nếu là làm như vậy, cha cùng nương sẽ nghĩ như thế nào, còn có những người khác? Hơn nữa đi săn nguy hiểm, săn được hay không lại còn phải xem vận khí.."
Khương Gia Minh nghĩ cũng phải, đến lúc đó kiếm được tiền, không chừng xảy ra chuyện gì, chứ đừng nói đến chuyện trả lại tiền cho Mạnh đại thúc, quả thật là không ổn.
"Vậy phải làm thế nào."
"Chuyện này, ngươi và đừng để ý, tức phụ ngươi là ta đây còn nhận biết chút dược liệu, đến lúc đó lên núi hái một ít, chậm rãi bù vào tiền thuốc, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Nếu như vậy thì ngươi quá mệt mỏi, mà chân người còn lành hẳn." Hắn thừa nhận tức phụ nói cũng có thể là một biện pháp, chỉ là để tức phụ đi lên núi tìm thuốc hắn không yên tâm, nhạc phụ năm đó đi tìm thuốc còn bị rắn cắn, thiếu chút nữa mất mạng, chính hắn cũng đi tìm, hắn biết rất khó tìm.
"Không có việc gì, có thể tìm được thì tốt, không tìm được thì đào rau dại cũng được, dù sao trong nhà cũng phải ăn, đằng nào cũng thuận tiện." Lâm Uyển Uyển nói có chút nhẹ nhàng không để tâm, chủ yếu là sợ Khương Gia Minh ra ngoài làm công còn lo lắng cho cô.
"Cũng được!" Nghe cô nói như vậy, Khương Gia Minh miễn cưỡng đồng ý.
Hai tiểu gia hỏa ăn xong quả hồng, chạy đến bên người Lâm Uyển Uyển gọi một tiếng "Nương" con mắt phát sáng thẳng tắp nhìn chằm chằm dòng suối nhỏ.
Lâm Uyển Uyển biết, bọn hắn đây là tại hoài niệm ngày món cá nướng ngày hôm qua, cười cười hướng bọn họ lắc đầu, biểu thị không thể.
Khương Gia Minh tưởng hai đứa nhỏ còn muốn ăn quả hồng, liền nói: "Nghe lời nương, ăn nhiều không tốt."
Hai tiểu tử kia nghe cha bọn chúng nói như vậy, che miệng cười hì hì, làm cho Khương Gia Minh có chút mơ hồ.
Lâm Uyển Uyển liếc mắt nhìn hai tiểu tử kia một cái, lập tức đều im lặng, đây là bí mật nhỏ của bọn họ cùng nương, không thể nói ra.
Nghỉ ngơi đủ rồi, người một nhà rời khỏi dòng suối nhỏ, Khương Gia Minh đi lấy củi trước, Lâm Uyển Uyển dẫn hai tiểu hài tử đi đào rau dại.
Vừa đào rau dại, vừa nhìn xem có thứ gì tốt hay không, kết quả khiến Lâm Uyển Uyển thất vọng, mảnh đất này tựa hồ ngoại trừ chuyện ngoài ý muốn ngày hôm qua, không có gì khác khiến cô chú ý, nhất thời cũng không tiện đi nơi khác tìm, chỉ đành an ổn đào rau dại.
Ngẩng đầu nhìn quả hồng trên cây, có chút đáng tiếc, hồng đã chín hết, cho dù là hái về để ăn, cũng ăn không được bao nhiêu, qua không lâu nữa, những quả này đều sẽ thối rữa, nếu có thể bảo quản khô thì tốt rồi.
A, đúng rồi, Lâm Uyển Uyển lúc này mới nhớ tới hồng bánh, cảm thấy đây là chủ ý không tồi, cách làm cụ thể cô cũng không phải rất rõ ràng, nhưng cô có sách hướng dẫn, cũng không sợ không làm được.
Gọi Khương Gia Minh tới hỗ trợ, hái một đống lớn, lén lút chuyển vào không gian.
Không ai hỏi cô, cô cũng vui vẻ không giải thích.
Trên đường trở về, phát hiện trong cạm bẫy Khương Gia Minh đặt có một con gà rừng, vẫn còn sống, Khương Gia Minh đi xuống bắt lên, đại khái hơn ba cân.
Về phần quả hồng Khương Tuệ Mẫn nhắc tới, Khương Gia Minh thật sự không hái về.
Lâm Uyển Uyển cũng cười cười không lên tiếng, chỉ là đáng tiếc nhìn gà trong sọt sau lưng Khương gia Minh, lại tiện nghi những người Thượng phòng rồi, aiz.
Vì không để cho dân làng nhìn thấy, nói ra nói vào, cố ý ở dưới chân núi cắt rất nhiều cỏ heo che lại, mọi người nhìn được ngoại trừ rau dại phần lớn là cỏ heo, trong nhà có một con heo, hai mươi con gà, lượng thức ăn không nhỏ.
Khương Gia Minh cõng trên lưng một cái sọt, trên vai gánh củi, đi ở phía trước, Lâm Uyển Uyển và hai đứa con theo sau, dưới hoàng hôn ấm áp đi trờ về