" Sống " lại một lần nữa, cô muốn bù đắp lại những thứ mình đã đánh mất trước kia, thứ mà cô luôn ao ước đến... Tình thân? Tình yêu? Hay là những thứ đáng rẻ kia...
Tất cả chỉ riêng mình cô biết...
-----------------------------
Trong gian phòng bình dị nhưng trang nhã đầy quý khí. Một đầu bạch kim trải dài phía sau, da mặt hồng hào có chút trắng bệch, mũi thanh tú cao thon, môi anh đào mọng nước hồng hào, nổi bậc trên khuôn mặt là đôi mắt phượng ngân mâu liễm diễm, khuôn mặt hết sức lạnh nhạt nhưng cũng vì đôi mắt này mà có chút tà tứ, mày liễu thon dài kéo gần đến tóc mai tăng thêm phần mị hoặc. Vừa lạnh nhạt như tiên tử thoát tục lại có phần yêu mị như Mân Côi diễm lệ. Hai sự đối lập hoàn toàn sâu sắc này lại vô cùng hoà hợp khi ở cùng một chỗ!
Nữ tử ngồi trên ghế dài, nói đúng hơn là nửa nằm bởi một tay cô chống ở đầu để làm điểm tựa, tay kia đang nâng tách trà khói nghi ngút mà thưởng thức. Tư thế hết sức lười biếng nhưng vô tình toát ra phong tình của thiếu nữ.
Bên cạnh cô, một thiếu nữ khác cũng ngồi đấy, một tay vịn vào tay ghế, tay kia gõ từng tiếng có quy lực bên tay ghế còn lại. Tư thế không giống thục nữ nhưng lại không thô lỗ ngược lại toát lên vẻ phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết. Chỉ thấy cô có khuôn mặt trái xoan, ngũ quan xuất xắc, mày cong cong, giữa mi tâm hiển lên anh khí, đôi mắt đen tĩnh lặng như giếng cổ đầy bình tĩnh, môi mỏng theo thói quen mím lại. Bên hông cô có một thanh bảo kiếm với hoa văn cổ xưa, nhìn qua cũng cảm nhận được hàn khí thấm sâu vào người.
Tiếp đến, cũng ngồi bên cạnh là hai thiếu nữ khác. Cả hai đều là tiểu mỹ nhân chỉ khác ở chỗ một nhiệt tình năng động, hết sức hí hởm. Một trầm tĩnh ôn hoà nở nụ cười ôn nhu mà xa cách. Hai người ngồi gần nhau như một hoả một thuỷ tương khắc. Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, thật ra là hai người phối hợp vô cùng tốt!
" Bạch đại ca, hôm qua nghe nói huynh trốn việc đi uống rượu? Mà rượu nghe nói là Huyễn Tửu ngàn năm của Quỳ đại ca nhỉ? "
" Ai dám nói cho Tiểu Mộc Mộc nghe bậy? Bạch đại ca hôm qua vẫn đi bắt hồn đến tận canh năm mới trở lại, nào có mà uống rượu như lời vừa nói? " Mỗ Bạch đại ca có chút chột dạ cãi lại.
" Ồ... " Cố kéo dài âm, Mộc âm thầm tính toán.
Âm thanh kéo dài tưởng như bình thường này lại làm Bạch voi Thường sởn gai ốc, hắn khóc không ra nước mắt a! Tại sao hắn làm cái gì mà Mộc nha đầu này cũng biết? Còn biết tận tình nữa là!
Hai vị thiếu nữ này không ai khác chính là Mộc và Phong vừa " đầu quân " vào Tuyết Hàn Y. Nhờ hai vị này mà Địa phủ cả ngày náo loạn không yên, căn bản chính là mặt thiên thần mà tâm ác quỷ!
Thấy Bạch Vô Thường khó xử, Phong liền có lòng tốt " giải vây ":
" Bạch đại ca, hôm trước tiểu muội nghe nói ca có một bảo bối, gọi là cái gì nhỉ... A là Huyết Hồn Chi Tiên nhỉ? "
Huyết Hồn Chi Tiên? Đấy là cực phẩm bảo bối của hắn, sao hai tên ác ma này lại biết?
" Sao hai nha đầu ngươi biết nó? " Vừa nghĩ lời cũng đã ra khỏi họng.
" Trả lời tức là thừa nhận? "
" Này.. Ta thừa nhận khi nào nhỉ? " Mỗ Bạch Vô Thường mắc bẩy mà vẫn tiếp tục làm ngơ.
" Ồ, là do ta nghe nhầm nhỉ? " Phong mỉm cười nhìn Bạch Vô Thường nói, lời nói hết sức ôn hoà.
" Đúng đúng! Là nhầm thôi! Haha " Trong phút chốc hình tượng của Phong lại lập tức tăng lên trong lòng Bạch Vô Thường mà hắn nào nhớ được hai ngày trước đã chữi rủa Phong mặt người dạ sói, hung hăng phỉ nhổ như thế nào? Thế mới nói đừng xem mặt mà bắt hình dong!