• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mứt Chanh

Khương Kiền chờ ở quán cà phê cách đó không xa, trước bàn đặt một tách cà phê chưa có chạm qua.

Dáng người cao gầy ngồi ngay ngắn, mặc dù bên cạnh người qua lại rất nhiều nhưng cũng không ảnh hưởng đến bình tĩnh cùng nội liễm của anh.

Bởi vì anh thật sự là xuất chúng cho nên đã chọc đến không ít người liên tiếp nhìn lại, hơn nữa ngo ngoe rục rịch.

Nhưng bầu không khí lạnh lẽo quanh anh làm mọi người chùn bước.

Ngồi sau anh có một đôi chị em trẻ tuổi xinh đẹp.

Chị gái cầm di điện thoại, tâm tư đã sớm bay tới chỗ Khương Kiền, em gái tìm mọi cách động viên: "Chị ơi, đến xin phương thức liên hệ đi! Người đàn ông thế này phần lớn đều là văn nhã bại hoại ra vẻ đạo mạo căn bản là không thể không trêu chọc!

Thoạt nhìn thì em gái so với chị có kinh nghiệm nhiều hơn.

Chị gái do dự nhưng vẫn nghe lời em gái đi qua, chị gái rụt rè mà vuốt tóc, giọng nói mềm mại: "Xin chào, vị tiên sinh này, tôi có thể ngồi ở đối diện anh không?"

Em gái ở phía sau dựng ngón tay cái.

Nhưng cô ta nhìn sườn mặt của  Khương Kiền lại cảm thấy giống như ở nơi nào đã  gặp qua......

Biểu tình Khương Kiền lạnh nhạt, đôi mắt anh cũng không nhấc lên một chút, "Không thể."

Nụ cười trên mặt người chị cứng lại trong chốc lát, nhưng cũng chỉ là một lát lại khôi phục dáng vẻ thành thục nữ dường như không nghe được Khương Kiền nói gì liền đem điện thoại đưa qua.

"Kia cũng không có quan hệ, chúng ta có thể thêm một cái WeChat không?"

Lúc này Khương Kiền mới nhấc mắt lên, chỉ là thoáng nhìn, ttự phụ nội liễm dừng ở trong mắt chị gái, sắc mặt cô ta đỏ bừng, tay cầm điện thoại cũng có chút run rẩy.

Đây là giá trị nhan sắc thần tiên gì đây!

Tay cô ngăn không được mà run rẩy, Khương Kiền lại thu hồi ánh mắt, không kiên nhẫn mà mím môi cự tuyệt: "Thật ngại quá, đã kết hôn."

Anh cầm lấy tách cà phê nhấp một ngụm.

Dáng vẻ uống cà phê cũng cao quý nội liễm!

Chị gái cảm giác được chính mình đều sắp điên rồi!

Tươi cười trên mặt mặt cô ta không đổi, "Tiên sinh anh đừng nói giỡn,anh cũng không có mang nhẫn kết hôn cũng không thể vì lừa gạt tôi mới nói là kết hôn rồi."

Khương Kiền không nói nữa.

Chị gái ngồi ở chỗ kia cũng rất xấu hổ, đơn giản liền trực tiếp ngồi ở phía đối diện Khương Kiền, quản anh ba bảy hai mốt làm gì, loại đàn ông này yêu cầu chủ động!

Chỉ cần cô ta chủ động,  chuyện xưa của bọn họ liền sẽ không kết thúc.

Hiển nhiên, Khương Kiền không phải nghĩ như vậy.

Anh nhấc mắt lên nhìn người phụ nữ đối diện liền nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì từ cửa quán cà phê đi vào một người phụ nữ trùm kín mít.

Khương Kiền nhấp môi cười.

Chị gái còn tưởng rằng chính mình tấn công hiệu quả, rèn sắt khi còn nóng mà duỗi tay muốn giữ chặt tay Khương Kiền, ngay cả góc áo anh còn chưa có đụng tới thì đã bị một đôi tay trắng nõn bắt được.

Vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy một...... nhân vật khả nghi.

Cô ấy chỉ lộ ra một đôi mắt, còn lại đều dùng khăn quàng cổ màu cà phê bao lấy, mũ lưỡi trai dưới mái tóc quăn màu hạt dẻ xõa trên vai.

Chỉ cần nhìn thấy một đôi mắt liền cảm thấy khẳng định là mỹ nữ.

Chị gái nhíu mày: "Cô làm cái gì vậy?"

Mạnh Thử Hàn hừ một tiếng, vừa mới tiến đến liền nhìn thấy người phụ nữ này dây dưa cùng Khương Kiền, lại nói như thế nào thì đây cũng là ông xã của cô, sao có thể chịu đựng người phụ nữ khác không cố kỵ leo lên đầu cô chứ.

Cô buông tay chị gái ra, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống, "Cô còn hỏi tôi làm cái gì ư? Vị tiểu thư này, không biết cô là khờ thật hay là giả ngốc, vị tiên sinh này đã không kiên nhẫn như vậy, cô còn vội vàng tranh thủ dán lên sao?"

Sắc mặt chị gái đều thay đổi, khẽ cắn môi: "Liên quan gì đến cô!"

Mạnh Thử Hàn cong mắt lên, cô chậm rãi mà đem ánh mắt dời về phía Khương Kiền đang ngồi đoan chính,giọng mềm mại nói: "Ông xã, anh nói xem chuyện này liên quan đến em không?"

Chị gái: "!!!"

Chị gái khiếp sợ mà nhìn về phía phần tử khả nghi Mạnh Thử Hàn, vẻ mặt không thể tin được.

Khương Kiền khẽ cười một tiếng, đứng dậy rồi đi đến bên cạnh Mạnh Thử Hàn, ngữ khí nhàn nhạt: "Nếu tới rồi thì đi thôi."

Mạnh Thử Hàn: "Được rồi."

Xe Khương Kiền ngừng ở bên ngoài, anh cũng có tài xế riêng nhưng mỗi lần tới gặp Mạnh Thử Hàn đều là chính mình lái xe. Hôm nay lái một chiếc Land Rover màu đen, cả người đứng ở trước Land Rover khí chất nội liễm mà lại đạm mạc.

Loại hấp dẫn này là trí mạng nhất.

Sau khi hai người lái xe rời đi, em gái kinh hô một tiếng liền kéo chị gái đang ngây ra như phỗng rồi đem một ảnh chụp mở ra trước mặt cô ta, chị gái rũ mắt nhìn, trên ảnh chụp người đàn ông mặc một kiện áo ngủ đen, mặc dù là ăn mặc áo ngủ rộng thùng thình nhưng cũng có thể nhìn thấy cơ bắp như ẩn hiện bên trong.

Người đàn ông chỉ là lộ một cái sườn mặt, trong tay bưng một cái chén sứ trắng, biểu tình đạm mạc mà lại nội liễm. Chỉ như thế cũng không thể che giấu được sự tinh tế của anh.

Chị gái sửng sốt: "Này không phải là người đàn ông vừa rồi sao?"

"Thế nhưng là hắn......" Em gái nỉ non một tiếng, "Chị có khả năng không biết, đây là Khương Kiền của Đầu Tư Tinh Quang!"

"!"

Chị gái khiếp sợ, "Khương tổng của Tinh Quang...... Kết hôn?"

————————————————

Trên xe, Mạnh Thử Hàn đem khăn quàng cô cởi ra, tùy tay liền ném vào phía sau.

Nghiêng đầu liền thấy Khương Kiền đang tập trung tinh thần mà lái xe, ngón tay thon dài để ở tay lái, môi mỏng mím chặt cùng thần sắc đạm mạc, cũng không biết hiện tại là nghĩ đến cái gì.

Đi được một lúc đã tới tiểu khu Cẩm Giang, Mạnh Thử Hàn mới mở miệng: "Vai diễn của phim《 gấu trong lửa 》...... Là anh cho em sao?"

Khương Kiền không nhìn cô, không có thừa nhận cũng không có phủ nhận.

Trong lòng Mạnh Thử Hàn  có chút ngột ngạt cho nên cô tiếp tục nói:"Như vậy có vẻ giống như ăn cơm mềm, em chính mình cũng có thể đi vào mà."

Tới bãi đỗ xe, Mạnh Thử Hàn mới vừa cởi bỏ đai an toàn, tay còn không có lùi về thì một đôi tay thon dài liền giữ tay cô lại, cô ngẩng đầu lên đối diện với cặp mắt sâu thẳm của Khương Kiền.

"Mạnh Thử Hàn." Khương Kiền hô một tiếng, "Anh biết em có tiền nhưng hiện tại em là vợ của anh, anh không cho phép em bị người khác khi dễ."

"Ở trong vòng này, có ai muốn so thủ đoạn với em đây? Cho dù muốn so thì ai có thể đủ  bối cảnh tốt hơn so với em chứ? Anh biết hiện tại tạm thời không thể có tác động gì lớn, không thể bại lộ em là người của Mạnh gia nhưng vai diễn lần này là tự giành lấy."

Ánh mắt Khương Kiền sáng quắc nhìn chằm chằm Mạnh Thử Hàn không nhúc nhích, nhưng Mạnh Thử Hàn lại có chút không được tự nhiên, theo bản năng mà dời đi ánh mắt, Khương Kiền tiếp tục nói tiếp: "Huống hồ vai diễn này là chính em tranh thủ được, là Trương Hòa Bình chính mình định cùng anh không quan hệ gì."

"Em......"

Khương Kiền buông tay ra, mở cửa xuống xe.

Đôi mắt Mạnh Thử Hàn ảm đạm trong nháy mắt, tuy nhiên trong nháy mắt lại khôi phục sắc thái, cô đi theo sau Khương Kiền lên lầu, giày cao gót dừng ở trên sàn nhà kêu cộc cộc.

Trong thang máy, Khương Kiền hỏi Mạnh Thử Hàn: "Đêm nay người đại diện không tới sao?"

"Ừ, không tới." Mạnh Thử Hàn ném tâm tình trầm trọng đi, nheo mắt lại cười  hề hề, "Ông xã,anh là muốn...... Qua đêm ở nhà em ư?"

Khương Kiền không lên tiếng, Mạnh Thử Hàn cũng không thúc giục anh, thang máy dừng ở tầng 12, anh mới không dấu vết mà nhéo mu bàn tay mình, nói với Mạnh Thử Hàn: "Không có."

Mạnh Thử Hàn đứng ở bên ngoài thang máy, lúm đồng tiền như hoa vẫy tay với Khương Kiền: "Vậy được thôi, nếu như vậy, Khương tổng có thể theo thang máy đi xuống."

Cô tươi cười dần dần trong sáng, "Khương tổng, tạm biệt."

Cô duỗi tay đi giúp Khương Kiền ấn thang máy, tay mới vừa duỗi lại đây đã bị người đàn ông vừa vặn bắt lấy.

Khương Kiền bình tĩnh từ thang máy bước ra, thân hình cao lớn của anh bao phủ cô, cô khó khăn lắm mới tới cằm anh, vừa nhấc đầu là có thể nhìn thấy môi anh cùng áo sơ mi.

Cô không biết người đàn ông này tại sao lại thích áo sơ mi trắng đến như vậy.

Mạnh Thử Hàn biết rõ còn cố hỏi: "A? Tại sao Khương tổng  không đi?"

"Đi."

Khương Kiền xuyên qua Mạnh Thử Hàn đi trước, đi về phía không phải xuống lầu mà là phía nhà cô ở.

Mạnh Thử Hàn cong mặt mày cười rộ lên, vài bước liền đuổi theo.

Tối hôm nay Lâm Lê không có trở lại,vừa lúc Khương Kiền có thể ở lại,nhưng bên trong tủ lạnh không có cái gì ăn mà Khương Kiền cũng không ăn cơm hộp cho nên Mạnh Thử Hàn bị cơm chiều làm cho đau đầu.

Khương Kiền đã sớm nhìn ra Mạnh Thử Hàn khó xử cho nên vào lúc cô đang rối rắm, mới chậm rãi mà mở miệng nói: "Đêm nay cùng nhau đi ra ngoài ăn đi, anh đặt nhà hàng."

Vừa rồi rõ ràng không có thấy anh chọn!

Đây là nói Khương Kiền sớm đã nghĩ xong chỉ chờ cô gật đầu đồng ý.

Mạnh Thử Hàn cổ vũ, ngồi vào bên cạnh Khương Kiền, điện thoại  anh đang sáng là trợ lý Lưu gửi tin nhắn công việc cho anh, cô tức giận mà nói: "Khương tiên sinh, tôi hiện tại có chút tức giận, nếu ngài không giải thích một chút chuyện ở quán cà phê, tôi sẽ không cùng ngài đi hẹn hò."

Chuyện ở quán cà phê......

Khương Kiền nheo nheo mắt.

Trong ánh mắt anh có chút lãnh đạm, nhiều chút ý cười, ngón tay anh khẽ nhúc nhích đem nút âu phục cởi ra, cười như không cười: "Giải thích cái gì?"

"Ngài còn có thể không biết sao? Người phụ nữ kia! Ngồi ở đối diện ngài, có xinh đẹp hay không?"

Khóe môi Khương Kiền bứt lên một tia độ cung, trầm thấp mà "Ừ" một tiếng, vốn dĩ Mạnh Thử Hàn chỉ là tùy tiện tra hỏi Khương Kiền một chút, lại không có nghĩ đến Khương Kiền thật sự nghiêm túc mà đáp!

Người phụ nữ kia như vậy xinh đẹp sao?

Ý tứ Khương Kiền là, ừ, xinh đẹp.

Sắc mặt Mạnh Thử Hàn đều thay đổi chút, cảm thấy trên mặt mình có điểm phát ra ánh sáng.

Khương Kiền rất ít khi nhìn thấy Mạnh Thử Hàn ăn tức, cô từ trước đến nay là trong miệng không buông tha người nào, hiện tại bị anh làm cho nghẹn, tâm tình tự nhiên là có chút tốt lên.

Anh thừa dịp Mạnh Thử Hàn xuất thần liền cúi người áp lên, hơi thở thuộc về Khương Kiền đột nhiên tới gần làm Mạnh Thử Hàn có chút trở tay không kịp, thậm chí có chút hoảng loạn siết chặt góc áo mình.

Môi Khương Kiền đảo qua trên mặt cô mang đến một cổ tê dại.

Anh dán ở bên tai Mạnh Thử Hàn nhẹ nhàng mà hô hấp, hơi thở đập ở bên tai lại ngứa.

Tay anh đặt ở trên eo cô, lực độ không lớn lại nhẹ nhàng nhéo xuống, niết Mạnh Thử Hàn một cái giật mình.

Mạnh Thử Hàn có chút chịu không nổi Khương Kiền này, vừa muốn duỗi tay đẩy ra liền nghe được anh ở bên tai trầm thấp mà nói: "Anh là nói dáng vẻ em ghen thật là xinh đẹp."

Mạnh Thử Hàn: "!"

Cô đẩy Khương Kiền ra, trên mặt là một mảnh ửng đỏ.

Ngày thường côrất hay trêu chọc thế nhưng bây giờ lại bị Khương Kiền làm cho đỏ mặt!

Là ai! Ai dạy Khương Kiền loại thủ đoạn trêu chọc này! Trước kia Khương Kiền chưa bao giờ sẽ dùng loại thủ đoạn này!

Khương Kiền rũ mắt nhìn điện thoại, Bạch Hành đã gửi WeChat lại đây: [ thế nào Khương tổng, tôi nói với cậu loại phương pháp này bách phát bách trúng đúng không? ]

Anh không tính trả lời, nhưng suy nghĩ chút vẫn là trả lời lại: [ Cậu tránh xa bà xã của tôi ra ]

Một phút sau.

Bạch Hành: [ chờ...... Từ từ? Bà ngoại bà ngoại bà??? ]

Khương Kiền: [ cậu không cần cùng người khác nói. ]

Bạch Hành: [ Khương tổng tôi bảo đảm sẽ không cùng người khác nói, cậu liền thể hiện chút tâm ý đi chứ! Hiện tại trong lòng tôi giống như là bị nước cuốn đi rồi, cậu biết cảm giác sóng to gió lớn nhấn chìm không? Tôi cảm giác chính mình bây giờ đang lướt sóng ]

Như dự liệu mà đóng điện thoại lại rồi mỹ mãn cười.

Anh chờ Bạch Hành nói ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK