Cô ta lao nhanh vào bộ chỉ huy, chiếc áo choàng tía tung bay cuồn cuộn và hai con chó đi theo phía sau. Percy đa
ng ngồi trên một trong hai chiếc ghế pháp quan mà cậu đã kéo về phía chỗ ngồi của khách, có thể việc đó chẳng phải phép lắm. Cậu chuẩn bị đứng lên.
"Cứ ngồi yên ở đó," Reyna càu nhàu. "Cậu sẽ rời đi sau bữa trưa. Chúng ta có nhiều điều để thảo luận."
Cô ta vứt con dao găm xuống, cái tô đựng kẹo dẻo kêu lạch cạch. Aurum và Argentum chiếm vị trí bên phải và bên trái của cô và dùng đôi mắt bằng hồng ngọc chiếu thẳng vào Percy.
"Tôi đã làm gì sai sao?" Percy hỏi. "Nếu là về cái ghế..."
"Không phải do cậu." Reyna cáu kỉnh. "Tôi ghét các cuộc họp với viện nguyên lão. Khi Octavian lên Percy gật đầu. "Cô là một chiến binh. Octavian là một kẻ khéo mồm. Cứ đứng trước viện nguyên lão thì bỗng nhiên anh ta trở thành một người rất có uy."
Cô ta nheo mắt lại. "Cậu thông minh hơn bề ngoài đấy."
"Ái chà, cảm ơn. Tôi nghe nói Octavian có cơ may trở thành pháp quan được bầu chọn, nếu như trại còn trụ nổi cho đến lúc đó."
"Nếu vậy thì chúng ta đến ngày tận thế mất," Reyna nói, "và liệu cậu có thể giúp ngăn chặn việc đó không. Tuy nhiên, trước khi tôi đặt vận mệnh của Trại Jupiter vào tay cậu, chúng ta cần nói rõ với nhau một vài điều."
Cô ta ngồi xuống và đặt một chiếc nhẫn lên bàn – một cái nhẫn có khắc hình thanh kiếm và ngọn đuốc, y hệt hình xăm của Reyna. "Cậu biết đây là gì không?"
"Biểu tượng của mẹ cậu," Percy nói. "Ừm... nữ thần chiến tranh." Cậu cố nhớ tên, đồng thời không muốn nói sai – giống tên gọi của món xúc xích hun khói. Hay xúc xích Ý ấy nhỉ?
"Bellona, đúng vậy." Reyna chăm chú nhìn cậu, vẻ thận trọng. "Cậu không nhớ mình đã nhìn thấy chiếc nhẫn này ở đâu sao? Cậu thật sự không nhớ tôi hay chị gái tôi, Hylla sao?"
Percy lắc đầu. "Tôi xin lỗi."
"Chuyện đó xảy ra cách đây bốn năm."
"Ngay trước khi cậu đến trại."
Reyna cau mày. "Sao cậu...?"
"Cậu có bốn vạch ngang trên hình xăm. Bốn năm."
Reyna nhìn cẳng tay mình. "Dĩ nhiên. Dường như chuyện đó xảy ra lâu lắm rồi. Tôi cho rằng cậu sẽ không nhớ ra tôi ngay cả khi cậu tìm được ký ức. Tôi chỉ là một cô bé con – một trong số rất nhiều người phục vụ ở spa. Nhưng cậu đã nói chuyện với chị gái tôi, ngay trước khi cậu và một người khác nữa, Annabeth, phá hủy nhà chúng tôi."
Percy cố nhớ lại. Cậu thực sự nhớ được. Vì vài lý do, Annabeth và cậu đã đến một spa và phá hủy nó. Cậu không thể hình dung ra được lý do. Họ đã không thích kiểu massage lưng sao? Hay móng tay của họ được cắt sửa xấu xí ư?
"Đó là một khoảng trống," cậu nói. "Vì những con chó đã không tấn công, tôi hy vọng cô sẽ tin tôi. Tôi đang nói thật."
Aurum và Argentum gầm gừ. Percy có cảm giác rằng chúng đang nghĩ, Làm ơn nói dối đi. Làm ơn nói dối đi.
Reyna gõ gõ vào chiếc nhẫn bạc.
"Tôi tin là cậu thành thật," cô ta nói. "Nhưng không phải ai ở trại cũng thế. Octavian nghĩ cậu là gián điệp. Anh ta cho rằng Gaea phái cậu đến để tìm ra các điểm yếu và làm chúng tôi xao lãng. Anh ta tin vào những truyền thuyết xa xưa về người Hy Lạp."
"Truyền thuyết xa xưa?"
Tay Reyna nằm yên giữa con dao găm và những viên kẹo dẻo. Percy có cảm giác nếu bất ngờ cử động, cô sẽ không chộp lấy mấy viên kẹo đâu.
"Vài người tin rằng các á thần Hy Lạp vẫn tồn tại," cô nói, "các anh hùng đi theo các vị thần ở bản thể cổ xưa hơn. Có những truyền thuyết về cuộc chiến giữa các anh hùng La Mã và Hy Lạp trong khoảng thời gian mới đây thôi – Cuộc Nội chiến Mỹ, ví dụ thế. Tôi chưa có bằng chứng cụ thể, và nếu các thần Lar của chúng tôi biết được điều gì, họ không chịu nói ra. Nhưng Octavian tin người Hy Lạp vẫn còn đâu đó, âm mưu làm chúng tôi suy sụp, bắt tay với các đội quân của Gaea. Anh ta nghĩ cậu là một trong số họ."
"Cô tin những chuyện đó sao?"
"Tôi tin là cậu đến từ một nơi nào đó," cô nói. "Cậu quan trọng, và nguy hiểm. Hai vị thần đã đặc biệt quan tâm đến cậu kể từ khi cậu đến đây, vì thế tôi không tin là cậu chống lại đỉnh Olympus... hay Rome." Cô nhún vai. "Dĩ nhiên, có thể tôi lầm. Có lẽ các vị thần đã gởi cậu đến đây để kiểm tra phán đoán của tôi. Nhưng tôi nghĩ... tôi nghĩ cậu được đưa đến đây để đền bù cho sự mất tích của Jason."
Jason... Đi đến bất cứ đâu trong trại này, Percy đều nghe nhắc đến cái tên đó.
"Cách cậu nói về cậu ta..." Percy nói. "Hai người là một cặp sao?"
Đôi mắt Reyna nhìn như xoáy vào người cậu – giống đôi mắt của một con sói đói. Percy đã nhìn thấy đủ lũ sói bị đói để biết rõ điều đó.
"Chúng tôi có thể sẽ như thế," Reyna nói, "nếu như có thêm thời gian. Các pháp quan làm việc thân thiết với nhau. Thường thì họ sẽ bị thu hút lẫn nhau. Nhưng Jason chỉ làm pháp quan có một vài tháng trước khi cậu ấy biến mất. Kể từ lúc đó, Octavian bắt đầu quấy rầy tôi, vận động cho các cuộc bầu chọn mới. Tôi đã từ chối. Tôi cần một cộng sự mạnh thì cần thật – nhưng tôi thích người nào đó như Jason. Một chiến binh, chứ không phải là một kẻ dùng mưu gian."
Cô ta chờ đợi. Percy ý thức được cô nàng đang gởi cho mình một lời mời âm thầm.
Cổ họng cậu trở nên khô rát. "Ồ... ý cô là... ồ."
"Tôi tin các vị thần phái cậu đến đây để giúp đỡ tôi," Reyna nói. "Tôi không hiểu cậu đến từ nơi nào, không nhiều hơn những gì biết bốn năm về trước. Nhưng tôi nghĩ sự xuất hiện của cậu kiểu như một cách báo đáp. Cậu đã từng phá hủy chỗ ở của tôi. Giờ cậu được gởi đến để cứu mái ấm của tôi. Tôi không ôm mối ác cảm để đối địch với cậu vì chuyện quá khứ, Percy. Chị gái tôi vẫn rất ghét cậu, đúng thế, nhưng số mệnh đã mang tôi đến Trại Jupiter này. Tôi đã làm rất tốt. Tất cả những gì tôi yêu cầu là cậu làm việc với tôi trong tương lai. Tôi muốn cứu lấy trại."
Những con chó kim loại trừng mắt nhìn cậu, miệng chúng cứ gầm gừ mãi. Percy nhận ra mình càng lúc càng khó nhìn vào đôi mắt Reyna hơn.
"Nghe này, tôi sẽ giúp," cậu hứa. "Nhưng tôi là người mới ở đây. Cô đã có rất nhiều người giỏi, những người biết về trại này rõ hơn tôi. Nếu nhiệm vụ lần này thành công, Hazel và Frank sẽ trở thành các anh hùng. Cô có thể hỏi ý một trong hai người họ..."
"Làm ơn đi," Reyna nói. "Chẳng ai chịu đi theo con của thần Pluto hết. Có điều gì đó về cô bé đó... những lời đồn về việc cô ấy đến từ đâu... Không, cô ấy không được. Còn về phần Frank Trương, cậu ta tốt bụng nhưng lại ngây thơ quá đỗi và thiếu kinh nghiệm. Ngoài ra, nếu những người khác biết được lịch sử gia tộc cậu ta ở trại này..."
"Lịch sử gia tộc
"Vấn đề là, Percy, cậu là người có sức mạnh thực sự trong nhiệm vụ lần này. Cậu là một chiến binh dày dạn. Tôi đã nhìn thấy năng lực của cậu. Con trai của thần Neptune sẽ không phải là lựa chọn đầu tiên của tôi, nhưng nếu cậu thành công quay trở lại, quân đoàn sẽ có cơ may được cứu. Chức pháp quan sẽ nằm trong tay cậu thôi. Sát cánh bên nhau, tôi và cậu có thể mở rộng thế lực của Rome. Chúng ta có thể xây dựng một đội quân và tìm kiếm Các Cánh Cửa Của Tử Thần, tiêu diệt tay sai của Gaea một lần cho mãi mãi. Cậu sẽ nhận thấy tôi là một... người bạn... rất có ích đấy."
Cô ta nói như thể từ đó có vài nghĩa khác nhau, và cậu có thể chọn một trong số đó.
Hai chân Percy bắt đầu nhịp nhịp lên sàn nhà, nóng lòng muốn bỏ chạy. "Reyna... tôi lấy làm vinh hạnh, và mọi thứ khác. Nghiêm túc đấy. Nhưng tôi đã có bạn gái. Và tôi không muốn quyền lực, hay chức pháp quan."
Percy sợ rằng mình sẽ chọc điên cô nàng. Thay vào đó, cô ta chỉ nhướn mày nhìn cậu.
"Một người đàn ông mà lại từ chối quyền lực ư?" cô ta nói. "Như thế không La Mã lắm. Hãy suy nghĩ cho kỹ. Bốn ngày nữa, tôi phải đưa ra lựa chọn rồi. Nếu muốn đánh bại quân xâm lược, chúng ta phải có hai pháp quan thật mạnh. Tôi thích cậu hơn, nhưng nếu nhiệm vụ lần này của cậu thất bại, hoặc không thể quay về, hoặc từ chối lời đề nghị của tôi... Tốt thôi, tôi sẽ làm việc cùng Octavian. Tôi muốn cứu lấy trại, Percy Jackson. Mọi việc đang tệ hơn nhiều so với những gì cậu nghĩ đấy."
Percy nhớ lại những gì Frank đã nói về việc những lần tấn công ngày càng thường xuyên hơn của lũ quái vật. "Tệ như thế nào?"
Móng tay của Reyna bấu chặt lên mặt bàn. "Ngay cả viện nguyên lão cũng không biết hết sự thật. Tôi đã yêu cầu Octavian giữ kín các lời bói toán của anh ta, nếu không toàn trại sẽ hoảng loạn. Anh ta đã nhìn thấy một đội quân đông đảo đang hành quân về phía nam, gấp nhiều lần số quân chúng ta có thể đánh bại. Một gã khổng lồ chỉ huy chúng..."
"Alcyoneus?"
"Tôi không nghĩ thế. Nếu đúng là hắn không thể bị đánh bại ở Alaska, hắn sẽ không khờ mà dẫn xác đến đây đâu. Đó ắt là một trong số các người em của hắn ta
"Tuyệt," Percy nói. "Vậy chúng ta có đến hai tên khổng lồ để lo lắng."
Vị pháp quan gật đầu. "Lupa và bầy sói đang cố giữ chân chúng, nhưng đội quân này quá mạnh. Kẻ thù sẽ nhanh chóng đến được đây – muộn nhất là vào Lễ hội Fortuna."
Percy rùng mình. Cậu đã nhìn thấy Lupa chiến đấu. Cậu biết rõ về nữ thần sói và đàn của bà. Nếu kẻ thù quá mạnh so với Lupa, Trại Jupiter sẽ chẳng có lấy một cơ hội nhỏ nhoi nào.
Reyna đọc nét mặt cậu. "Đúng, việc đó thật nghiêm trọng, nhưng không vô vọng. Nếu cậu mang được con đại bàng của chúng tôi về, nếu cậu cứu thoát Tử Thần thì chúng ta có thể giết chết kẻ địch, và rồi chúng ta sẽ có cơ hội. Và còn có thêm một khả năng khác..."
Reyna đẩy chiếc nhẫn qua bên kia bàn. "Tôi không thể giúp cậu nhiều, nhưng chuyến hành trình này sẽ đưa cậu đến gần Seattle. Tôi nhờ cậu giúp tôi một việc, việc đó cũng sẽ giúp cho cả cậu. Tìm chị gái Hylla của tôi."
"Chị gái cậu... người ghét tôi sao?"
"Ồ, đúng vậy," Reyna đồng ý. "Chị ấy thích được xử cậu lắm đấy. Nhưng cứ đưa cho chị ấy chiếc nhẫn, xem như biểu tượng của tôi, và thay vào đó chị ấy có thể giúp cậu."
"Có thể?"
"Tôi không thể nói thay chị ấy. Thật ra..." Reyna cau mày. "Thật ra tôi đã không nói chuyện với chị mình nhiều tuần rồi. Chị ấy chẳng liên lạc gì. Trước mắt, với những đội quân sắp sửa tấn công thế này..."
"Cô muốn tôi xem qua tình hình của chị cô," Percy đoán. "Để chắc rằng chị ấy vẫn ổn."
"Phần nào thì đúng là như thế. Tôi không tưởng tượng được việc chị ấy bị đánh bại. Chị tôi có một đội quân hùng hậu. Lãnh thổ của chị ấy được phòng ngự vững vàng. Nhưng nếu cậu tìm thấy chị ấy, chị ấy có thể hỗ trợ cậu. Điều đó có mang đến sự thành công và thất bại trong nhiệm vụ lần này của cậu. Và nếu cậu kể cho chị ấy nghe những chuyện đang xảy ra ở đây
"Chị ấy sẽ phái người đến giúp đỡ?" Percy hỏi.
Reyna không trả lời câu hỏi, nhưng Percy có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt cô. Cô đang khiếp sợ và bám víu vào bất cứ điều gì có thể cứu lấy trại. Chả trách cô lại muốn Percy giúp một tay. Cô là pháp quan duy nhất. Việc phòng ngự của trại đều dựa một mình cô.
Percy cầm lấy chiếc nhẫn. "Tôi sẽ tìm chị ấy. Tôi cần phải tìm ở đâu đây? Quân đội của chị ấy trông như thế nào?"
"Đừng lo. Cứ đến Seattle đi. Họ sẽ tìm thấy cậu."
Nghe chẳng khích lệ mấy, nhưng Percy vẫn luồn chiếc nhẫn vào vòng cổ bằng da cùng với những cái hạt và thẻ giai đoạn thử thách của mình. "Chúc tôi may mắn nào."
"Chiến đấu anh dũng nhé, Percy Jackson," Reyna nói. "Và cảm ơn."
Có thể nói việc tiếp kiến đã kết thúc. Reyna đang gặp rắc rối trong việc kiểm soát bản thân, giữ vững hình ảnh một người chỉ huy tự tin. Cô cần thời gian cho chính mình.
Nhưng khi đi đến cửa sở chỉ huy, Percy không thể không quay đầu lại hỏi. "Chúng tôi đã phá hủy nhà của cô – spa mà cô từng sống ở đó ấy – như thế nào?"
Hai con chó kim loại gầm lên. Reyna búng tay ra hiệu chúng im lặng.
"Cậu đã làm tiêu tan sức mạnh của bà chủ chúng tôi," cô nói. "Cậu giải thoát cho vài tù nhân, những người đã trả thù lại tất cả cư dân trên hòn đảo đó. Chị gái tôi và tôi... ừm, chúng tôi sống sót. Thật khó khăn. Nhưng rốt cuộc, tôi nghĩ chúng tôi sống khá hơn khi đi khỏi nơi đó."
"Mặc dù vậy, tôi vẫn rất lấy làm tiếc," Percy nói. "Nếu tôi làm tổn thương cô, tôi xin lỗi."
Reyna nhìn cậu một lúc lâu, như thể đang cố hiểu những lời của cậu. "Một lời xin lỗi ư? Chẳng giống người La Mã chút nào, Percy Jackson. Cậu sẽ là một pháp quan thú vị đấy. Tôi hy vọng cậu sẽ suy nghĩ về lời đề nghị."