Đối với Vân Thường, Lâm Trạch chính là một người như thế. Thời áo trắng bay bay, anh mặc cả thân trắng hơn tuyết, cứ đột ngột xông vào trái tim cô như vậy.
Cô trở thành bạn gái Lâm Trạch năm lớp Mười. Thực ra cô là một cô gái thông minh, cô có thể cảm nhận được trái tim anh không đặt vào mình. Nhưng khi ấy cô không hề biết, không phải tất cả mọi tình yêu đều có thể nảy nở sau thời gian dài bên nhau, chí ít thì hai người họ không phải.
Đối với Lục Địch, cô mơ hồ, anh tựa như một thân cây khác biệt nhất trong rừng, thu hút ánh mắt người ta nhất, song thái độ của anh kì lạ, khiến người ta không nhìn thấu. Cô ghét cảm giác mình không nhìn thấu, không sờ được đó, mà Lục Địch chính là một sự tồn tại đặc biệt như thế.
Nhưng, cô lại không thể không gần gũi với Lục Địch, bởi vì anh là người bạn thân duy nhất của Lâm Trạch trong trường.
Song nói cách khác, thời gian cô ở bên Lục Địch còn nhiều hơn thời gian cô ở bên Lâm Trạch. Lâm Trạch là con ngoan trò giỏi trong mắt các thầy cô, luôn phải giúp đỡ thầy cô làm này làm nọ. Cô thường nghĩ, trong lòng Lâm Trạch có nhiều chuyện quan trọng đến vậy, còn cô lại được xếp rất xa. Suy nghĩ đó khiến cô luôn chán chường, bởi cô biết, trong lòng anh, cô còn chẳng gắn được vào với hai chữ “quan trọng”.
Cô thừa nhận, cô ít nhiều đã lợi dụng Lục Địch, coi anh thành thùng rác tâm sự của cô. Lúc không vui thì gọi anh ra, sau đó phát tiết một trận. Chỉ cần một câu nói hoặc một cuộc điện thoại của Lâm Trạch, cô sẽ tung tăng chạy qua.
Có đôi khi, con người thật sự thiếu tự trọng như thế. Cô là vậy, khi ở trước mặt Lâm Trạch.
Cô thường nghĩ, Lâm Trạch đặc biệt ở đâu mà lại thu hút cô đến vậy. So về ngoại hình, anh không bằng Lục Địch; so về gia thế, khoảng cách giữa anh và Thẩm Giai Kỳ rất xa. Nhưng mà, cô vẫn cứ thích Lâm Trạch, Lâm Trạch mà dường như các phương diện đều không xuất sắc nhất.
Có lẽ thật sự chứng minh câu nói đó: Có vài người ta không nói rõ được họ tốt ở đâu, nhưng không ai có thể thay thế được họ.
Lâm Trạch chính là sự tồn tại đặc biệt như thế.
Cô từng ngây thơ nghĩ, cô sẽ mãi mãi chỉ thích người này, cô sẽ sinh con và nuôi dạy con cho anh, cô muốn chung sống cùng anh, họ sẽ ở bên nhau đến già. Cô từng nằm mơ, mơ thấy anh bị truy sát, sau đó cô chắn một dao cho anh, anh cực kì cảm động. Rồi từ đó, anh yêu cô, coi cô thành người quan trọng nhất trong sinh mệnh. Trong giấc mơ đó, cô cười mà tỉnh dậy.
Giấc mơ đẹp như thế, song lại chỉ là một giấc mơ.
Nhưng giấc mơ ấy, cuối cùng tan vỡ vào năm cô mười tám tuổi. Đến đột ngột như thế, đến mãnh liệt như thế, khiến chút hi vọng hão huyền trong lòng cô hoàn toàn trở thành số âm. Cô vốn tưởng anh không yêu mình nhưng cũng sẽ không yêu bất cứ ai. Có lẽ qua lại lâu như vậy, chung quy thì cô là người hơi đặc biệt với anh. Thì ra, đó chỉ là tự lừa mình dối người.
Cô trở thành ca sĩ phong trào, nổi bật trong giới âm nhạc Hoa ngữ, không ít người nói cô may mắn, cũng chẳng thiếu người nói đó là nhờ vào diện mạo của cô. Cô đều chẳng bận tâm, trong đầu vẫn chỉ có một suy nghĩ xuẩn ngốc: Nếu như poster của cô xuất hiện khắp thành phố, vậy thì liệu trong một lần ngẩng đầu nào đó, anh có nhìn thấy mình rồi nghĩ về những ưu điểm của mình hay không.
Hèn mọn như thế, vậy mà lại là bản thân cô.
Cô đã vào giới giải trí và không thể quay đầu, tựa như một cô gái đã tiến cung, dù cô ấy có được sủng ái hay không thì đều không thể xuất cung được nữa. Con đường này rất khó khăn, nguy hiểm, người mới liên tục xuất hiện, chỉ hơi không chú ý là sẽ bị đè bẹp.
Vân Thường biết mình ích kỷ, đối với những người có tiền có thế, dù cô thầm phản cảm nhưng chẳng mấy từ chối. Tuy rằng lúc tham dự một vài bữa tiệc đều nhờ trợ lý và người đại diện khéo léo cự tuyệt, nhưng người trong giới đều biết Vân Thường tuyệt đối không một mình tham dự tiệc. Cô như vậy không chỉ không khiến đối phương rút lui, trái lại khiến người ta đổ xô vào. Cô trở thành ngôi sao phách lối nhất, dám đắc tội những người có tiền có thế đó, đồng thời đối phương cũng không dám làm ra hành vi bất lợi nào với cô, danh tiếng của cô bày ra ở đó, không biết đã khiến bao người phải ghen tị.
Mà Cố Vân Tu hẳn có thể coi như một ngoại lệ.
Vân Thường cũng biết, Cố Vân Tu hẳn được coi là quân tử, chí ít anh sẽ không cưỡng bức cô làm gì. Anh từng mua rất nhiều thứ cho cô, bao gồm căn biệt thự đó. Cô cũng không từ chối một cách cao quý, nếu cô thật sự cao quý thì có thể làm nghề này ư?
Chỉ là điều khiến Vân Thường kinh ngạc chính là Cố Vân Tư thật sự định ở bên cô, còn ầm ĩ mấy lần với gia đình.
Bản thân Vân Thường cũng nghĩ rất lâu, gia thế của Cố Vân Tu không tệ, nhân phẩm cũng tạm, tướng mạo coi như rất đẹp, nếu cô thật sự lấy anh thì cũng không tồi. Chỉ là suy nghĩ đó vừa mới xuất hiện thì đã bị bản thân cô phủ định.
Trái tim cô trống rỗng, nhưng lại rất chân thực, hình như nó chẳng có gì, mà có vẻ nó đã đầy kín. Cảm giác mâu thuẫn này khiến cô rối trí rất lâu.
Cho nên, cô vẫn thành thực với Cố Vân Tu, cô không yêu anh, cho nên không muốn anh lún sâu vào.
Cô biết, Cố Vân Tu thật lòng thích cô, cũng thật lòng muốn đối tốt với cô. Có lẽ anh đã từng có không ít bạn gái, nhưng anh chưa từng muốn coi những cô gái đó là vợ. Song Cố Vân Tu thật lòng muốn cưới cô làm vợ, thậm chí không tiếc mà tranh cãi với người nhà.
Cô cảm kích vì có một người đối đãi với mình như thế. Nhưng lúc này cô mới thật sự cảm nhận được cảm giác của Lâm Trạch. Cô cũng đang có thân phận giống như Lâm Trạch từng đối với mình. Không thể dành tình yêu cho một người thì đừng cho người đó bất cứ hi vọng gì.
Cả đời này, cô từng yêu, cũng từng được yêu, điều đó đã đủ rồi.
Dù là Lâm Trạch hay Cố Vân Tu, họ đều là dấu vết không thể xóa nhòa trong sinh mệnh cô, chẳng ai có thể thay thế được.
Cô còn nhớ Cố Vân Tu từng nói: Vậy chúng ta làm bạn nhé, dù em có rắc rối gì, anh đều sẵn lòng giúp đỡ vô điều kiện.
Có điều, cô vẫn lựa chọn xoay người. Cô còn cần anh không, cô không biết.
Chỉ là giọng nói xa xăm của Cố Vân Tu truyền tới: Vậy người mà em yêu là tên nhãi đó hả?
Cô sửng sốt, ai?
Ai đây, cô yêu ai đây?
Bố của đứa bé trong bụng cô.
Cuối cùng cô nhắm mắt lại. Cô có thể dễ dàng nhắc đến Lâm Trạch - đó là người mà cô từng yêu, cũng có thể dễ dàng nhắc đến Cố Vân Tu - đó là người từng yêu cô. Nhưng cô không thể nào nhắc đến Lục Địch, đó là người mà cô chẳng thể nào đề cập tới, chẳng thể nào nói ra, bởi vì mãi mãi chẳng thể nào lãng quên, chẳng thể nào thản nhiên.
Cô không trả lời, mấy năm nay, cô cố gắng lãng quên người đó, cố gắng không nhắc đến nữa.
Cô có một cậu con trai, nhưng không ai biết cậu bé từ đâu ra.
Cô từng đến căn hộ tồi tàn của Lục Địch, nơi đó rỗng tuếch, cô chỉ trông thấy một tờ giấy viết lời bài hát ở đầu giường của anh, tờ giấy ấy đã ố vàng.
<Chỉ hợp làm bạn thân>
Giữa chúng ta, không có ai
Giữa chúng ta, có thêm ai
Cách tình nhân quá xa
Một câu hồng nhan tri kỉ lại khiến tôi không cam lòng
Lam nhan không phải là lý do tôi bầu bạn bên cạnh em
Mập mờ quá nhiều sẽ đớn đau
Khoảng cách quá gần sẽ ảo tưởng
Em dành cho người khác lời hứa hẹn
Khiến tôi hiểu rõ
Giữa chúng ta, chỉ hợp làm bạn thân
Mong đợi thêm một giây sẽ đau lòng
Tình yêu vào nhầm cửa sẽ mờ mịt
Cho tôi một phút suy xét
Rời xa tưởng tượng về em
Chúng ta chỉ hợp làm bạn thân.
Cô biết, đó là nét chữ của Lục Địch.
Cuối cùng, cô ngồi đó một mình khóc nấc, nói không rõ là vì sao.
Cô đến tham dự hôn lễ của Cố Vân Tu và Lục Diên Y, cô đã gặp Lâm Trạch.
Cô từng vô số lần nghĩ khi gặp lại Lâm Trạch sẽ thế nào, cô có kích động hay không, có căng thẳng hay không. Nhưng chẳng có gì cả, cô bình tĩnh cười với anh, bình tĩnh nói chuyện với anh.
Bấy giờ cô mới phát hiện, thì ra đối với Lâm Trạch, chẳng qua chỉ là cô và bản thân cô từng yêu một lần, từ đầu đến cuối chỉ có bản thân cô.
Nhưng, chẳng sao cả.
Tay cô bắt đầu run rẩy, bắt đầu run rẩy không ngừng. Cuối cùng cô cố lấy dũng khí. “Lục Địch vẫn ổn chứ? Anh và anh ấy còn liên lạc không?”
“Cậu ấy mất rồi, bị ung thư máu. Bốn năm trước.”
Cô bất ngờ nhìn Lâm Trạch, khó lòng tin nổi. “Cái gì? Sao có thể?”
Lâm Trạch lại nói một cách cực kì thấu hiểu. “Em không biết cũng là chuyện hợp lý thôi, chuyện xảy ra vào hai tháng sau khi em đi Hà Lan. Sau đó chúng ta cũng không liên lạc nữa…”
Anh nói gì, cô đã không còn nghe rõ nữa.
Cô chỉ không ngừng rơi lệ, không ngừng khóc.
Lúc này, cô dâu chú rể đi vào hội trường, cùng nhận lời chúc phúc của mọi người.
Lâm Trạch cũng biết về scandal giữa Vân Thường và Cố Vân Tu, anh vỗ vai cô. “Không có Cố Vân Tu nữa, em sẽ gặp được một người tốt hơn thôi.”
Anh tưởng là cô…
Vân Thường không giải thích, cô một mình rời đi.
Không ai biết, không ai hiểu, trong những năm tháng u tối ấy, cô đã từng yêu một chàng trai.
Không ai biết, không ai hỏi.
Anh yêu cô, đó là bí mật thuộc về riêng mình anh.
Cô yêu anh, đó là bí mật thuộc về riêng mình cô.
Thiên hoang địa lão, giữ mãi lòng này.
Song lại chỉ là bí mật không ai biết.
~ Hết ~