Beta:
======================================
Kinh thành, Mặc Nguyệt lâu, nhã gian.
Thiệu Vân Lãng ngồi đối diện với một người trung niên cao gầy mặc một bộ thanh sam, thoạt nhìn rất giống tiên sinh dạy học tư thục nghèo kiết hủ lậu. Nếu chỉ đơn thuần nhìn tướng mạo khổ đại cừu thâm (hận thù cả thế giới/khắc khổ) này, không một ai có thể tin nổi hắn chính là Lâm Khác, Binh Bộ thượng thư đương triều.
“Lần này ngươi hồi kinh, bệ hạ phong thưởng quá khoa trương, đã làm Thái Tử và Yến Vương bắt đầu cảnh giác, ta nghe nói Thái Tử cố ý sắp xếp người của mình vào Thanh Mục Quan. Không lâu sau thôi, rồi hắn cũng sẽ phát hiện ra, Thanh Mục Quan, thậm chí toàn bộ quân đóng khắp phương bắc, đa số đã đứng về phía ngươi…” Lâm Khác uống ngụm trà, nói tiếp: “Loại người bảo thủ như hắn không biết lựa chọn mượn sức mà sẽ chỉ biết chèn ép ngươi, ngươi tính xem nên ứng đối như thế nào?”
Thiệu Vân Lãng cảm thấy đau đầu, hắn chưa bao giờ giỏi mấy chuyện thế này, nhưng nếu đã chọn bước lên con đường đoạt đích* này, hắn phải buộc bản thân suy nghĩ, một năm qua, hắn thận trọng từng bước, không dám đạp sai một ly, buổi sáng nào cũng cảm thấy tóc mình thiếu đi mấy lọn so với tối hôm qua.
*tranh quyền đoạt vị, cụ thể là ngôi vị hoàng đế
Ai… Suy nghĩ nhiều quá là bị rụng tóc đó…
Sau khi cân nhắc một lúc, Thiệu Vân Lãng chậm rãi mở miệng: “Ta biết lần này hồi kinh, ngươi cố ý giúp ta kết giao với đại thần trong triều, nhưng mà… rất khó, thế lực của Thái Tử và Yến Vương trong triều khó phân cao thấp, mấy năm nay lão tam lại bắt đầu chen vào, nhiều lần hạ nước cờ làm cân bằng cục diện, ta tùy tiện đi sai, chỉ sợ… sẽ trở thành bia ngắm.”
“Mấy kẻ già trong triều tất nhiên là không được, nhưng người mới thì…” Lâm Khác ra hiệu cho Thiệu Vân Lãng nhìn xuống dưới lầu.
“Ta đã sớm muốn hỏi, hôm nay là ngày gì mà trên đường lại náo nhiệt như vậy.” Thiệu Vân Lãng ngạc nhiên nói.
“Trạng Nguyên Tân khoa dạo phố.”
Mặc Nguyệt lâu là một vị trí tốt để xem Trạng Nguyên dạo phố, Thiệu Vân Lãng nghe thấy tiếng ồn ào trên đường dần lớn lên nên ngó ra ngoài nhìn thử.
Xa xa có ba người cưỡi ngựa mà đến, dẫn đầu là một người mặc áo bào màu đỏ, kim quan vấn tóc, thiếu niên tiên y nộ mã* càng tôn lên gương mặt như quan ngọc của hắn, một đôi mắt trầm tĩnh ôn hoà, làm lòng người không khỏi sinh hảo cảm. Hình như hắn đã nhận ra điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
*edit thoáng là hào hoa phong nhã, edit sát là ăn vận đẹp cưỡi ngựa
Thiệu Vân Lãng không kịp thu hồi tầm mắt, cứ như vậy mà tiến vào trong ánh mắt ôn nhuận kia, lập tức hắn cảm thấy cả người mình đều cứng đờ.
Là Cố Viễn Tranh.
Cố Viễn Tranh hơi mỉm cười với hắn, thúc ngựa tiếp tục về phía trước.
Thiệu Vân Lãng thoáng chốc không lấy lại được tinh thần, tim đập như nổi trống.
“Sao vậy?” Lâm Khác thấy hắn cứ mất tập trung, không biết vì sao thần sắc có hơi âm trầm xuống, “Trưởng tử nhà Huyền Quốc công, Trạng Nguyên lang Cố Viễn Tranh.”
Thiệu Vân Lãng trầm mặc một lát, lắc đầu.
“Ngươi không đồng ý? Vì sao?” Lâm Khác thật sâu nhìn Thiệu Vân Lãng, “Ngươi và hắn hẳn là quen biết ở Tưu Thủy Quan? Cố công tử từng bị người Man ngộ nhận là ngươi… Chẳng lẽ, hắn thay ngươi tới địch doanh?”
“Hắn có ân với ta, không cần phải liên lụy tới hắn.”
“Ngây thơ!” Lâm Khác cười lạnh một tiếng, “Từ khi hắn tham gia khoa khảo đến khi bộc lộ mũi nhọn ở thi Đình, bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm hắn hả? Càng không nói tới hắn là con của Huyền Quốc công.”
Thiệu Vân Lãng cũng rõ ràng, bắt đầu từ khi Cố Viễn Tranh tham gia khoa cử, hắn không bao giờ có thể bước chân ra khỏi triều đình nữa, có lẽ đây là khát vọng của Cố Viễn Tranh, dù cho không thể cùng nhau trên sa trường, nhưng nếu ở miếu đường trên cao* có việc nên làm, vẫn có thể xem là một con đường thực hiện lý tưởng.
*tham khảo từ "Nhạc Dương Lâu ký"
Hắn không ra tay mượn sức, nhưng cũng không thể nhìn Cố ca của hắn thành kẻ địch*, đứng đối lập với hắn được chứ? Thiệu Vân Lãng tối ngủ không yên, ôm gối đầu lăn lộn trên giường, hận không thể kéo trọc lóc mình. Nhưng bảo hắn mở miệng, hắn nói với Cố Viễn Tranh thế nào được?
*đoạn này raw bị lỗi, cv cũng lỗi, là hai ô vuông, mình tự điền hai từ vào.
Những toan tính lôi kéo mượn sức hắn có thể nghĩ đến đó hắn không nỡ dùng với Cố ca của hắn.
Thiệu Vân Lãng không nghĩ tới, Cố Viễn Tranh sẽ tìm hắn trước.
“Tại hạ cố ý muốn đầu quân cho Ngũ điện hạ, không biết ý của điện hạ thế nào?” Cố Viễn Tranh vừa châm trà vừa hỏi.
Thiệu Vân Lãng ngồi ngay ngắn đối diện với Cố Viễn Tranh, cúi đầu uống trà, dùng dư quang thầm đánh giá Cố Viễn Tranh.
Cố Viễn Tranh tựa hồ cao hơn năm trước một chút, cũng gầy hơn trước kia rất nhiều, vẫn là dáng vẻ tuấn lãng mặt mày như họa tóc mai như đao, chỉ là… hình như trải qua một trận bệnh nặng, rất nhiều cảm xúc của thiếu niên đều lắng đọng xuống, lại có thêm một tia cử trọng nhược khinh*.
*ý chỉ người có năng lực siêu việt, việc khó khăn có thể giải quyết dễ dàng.
“Điện hạ?” Cố Viễn Tranh mỉm cười nói: “Trong ly còn trà không? Ta rót cho điện hạ thêm chút nữa?”
“Khụ… Không cần…” Thiệu Vân Lãng xấu hổ buông chén trà, hôm qua hắn suy nghĩ nửa đêm, cảm thấy nên khuyên Cố Viễn Tranh học giống như lão cha Huyền Quốc công của hắn, tốt nhất là không đứng về phe nào, vì thế hắng giọng rồi nói: “Cố công tử tài trí hơn người, lại có ân với ta, hiện giờ trong triều thế cục hỗn loạn, tuy Cố công tử không thể đứng ngoài cuộc, nhưng vẫn là tận lực đừng tới cùng làm việc xấu là tốt rồi. Ta chỉ muốn nói có vậy, Cố công tử tự giải quyết cho tốt.”
“Tự giải quyết cho tốt?” Cố Viễn Tranh nhẹ nhàng cười một tiếng, thấp giọng gọi: “Tiểu Ngũ…”
Thiệu Vân Lãng thấy hắn gọi như vậy, một nửa xương cốt như giòn rụm cả ra*, đứng dậy liền chạy vội.
*raw: 邵云朗让他这么一叫骨头先酥了半边
Cố Viễn Tranh đau lòng* ho khan lên.
*gốc là tê tâm liệt phế
Vì thế Thiệu Vân Lãng đang chạy đi thì quay ngược, chạy trở lại.
“Bây giờ mới tháng mấy hả? Ngươi còn ngồi bên cửa sổ, ngươi còn mở ra cửa sổ ra! Có khó chịu không? Thấy khó chịu chỗ nào?” Thiệu Vân Lãng đóng cửa sổ lại, quay đầu lại thì thấy Cố Viễn Tranh vẫn đang che miệng ho khan, gương mặt với nước da vốn trắng ho đến phiếm hồng, làm tim người ta thắt lại.
Hắn rót chén nước đưa qua, tay vỗ nhẹ phía sau lưng thuận khí cho hắn.
Cố Viễn Tranh uống ngụm trà, chậm rãi ổn định lại.
Chuyện vừa nãy xảy ra như vậy, Thiệu Vân Lãng không làm giá hoàng tử nổi nữa, mặt ủ mày ê ngồi xổm cạnh Cố Viễn Tranh, bất đắc dĩ nói: “Cố… Ngươi đừng chộn rộn, ngoan ngoãn dưỡng thương đi…”
Cố Viễn Tranh cụp mắt, yên lặng giấu đi ý cười nơi đáy mắt, nhàn nhạt nói: “Điện hạ cần phải nghĩ kỹ, Cố mỗ có thể giúp điện hạ đứng vững gót chân trong triều, em hai không nên thân của Cố mỗ kia có quân chức ở trong quân Tây Nam, em ba của Cố mỗ còn có vài thế lực giang hồ cũng giúp được một tay, điện hạ thật sự không chịu nhận Cố mỗ nhập đội sao?”
“…” Thiệu Vân Lãng trợn mắt há hốc mồm, “Ngươi đây là dẫn cả nhà lên thuyền giặc à…”
“Không phải cả nhà,” Cố Viễn Tranh lắc đầu, bình tĩnh phản bác nói: “Ta không có nói động đến cha ta.”
Thiệu Vân Lãng: “…”
…
Cố Viễn Tranh về đến nhà, vừa lúc cha hắn đang khoe chim. Hắn không muốn tranh cãi đối đầu với người già, xoay người muốn đi.
“Con đứng lại đó cho ta!”
Cố Viễn Tranh đành phải đứng lại.
“Ha hả…” Cố Hành vuốt râu, lạnh lùng đánh giá Cố Viễn Tranh, “Trước kia bảo con đừng giơ đao múa kiếm, đi khoa khảo để bước lên con đường làm quan thì con không nghe, chạy đến Tưu Thủy Quan ngẩn ngơ hai năm, sau khi bị người đánh cho một trận đòn hiểm thì cuối cùng trung thực đi khoa khảo, ta còn tưởng là đổi cái nết rồi, hoá ra là vẫn chạy theo tên tiểu tử kia, còn dám kéo lão nhị lão tam xuống nước chung! Sao con không trực tiếp gả luôn em gái con đi đi?!”
Cố Viễn Tranh nghe được câu cuối cùng, lông mày giãn ra, giải thích nói: “Viễn Kỳ là một quân chức giáo uý, tiểu Từ và Nhan… hành tung bất định, con vốn cũng không định nhờ bọn họ làm chuyện gì cho mình.”
“Đúng vậy…” Cố Hành tán đồng gật đầu, “Thật ra là con muốn nhờ lão tử ta làm cho con chuyện gì đó, đáng tiếc ta không thèm.”
Cố Viễn Tranh: “…”
Tháng Tám, Thiệu Vân Lãng phải về Thanh Mục Quan.
Đêm trước khi đi, hắn hẹn Cố Viễn Tranh đến một chiếc thuyền hoa trên sông Vĩnh An.
Cố Viễn Tranh đẩy cửa thuyền hoa ra liền thấy Thiệu Vân Lãng tựa bên cửa sổ, nhìn bầu trời đêm xuất thần. Vì thế Cố Viễn Tranh cũng không lên tiếng mà đứng ở nơi đó, lẳng lặng ngắm Thiệu Vân Lãng.
Hôm nay Thiệu Vân Lãng mặc một bộ trường sam màu trắng sứ thêu chỉ vàng, người đẹp vì lụa, ngày nào trong quân doanh ở biên ải còn là tiểu binh lưu manh, quay người biến thành công tử khí chất ung dung, trong nháy mắt hắn ngoái đầu nhìn lại, Cố Viễn Tranh vội cúi đầu.
*邵云朗今日穿了一件牙白金丝刺绣长衫
Hắn sợ kinh diễm và tham lam trong mắt mình bị phát hiện.
“Khuyến khích phụ hoàng ta từ bỏ Tưu Thủy Quan, sau báo cho người Man là ta ở trong Tưu Thủy Quan, muốn mượn cơ hội diệt trừ ta…” Thiệu Vân Lãng sâu kín nói: “Đều là Thái Tử làm.”
Cố Viễn Tranh không ngoài suy đoán, chỉ gật đầu.
“Nhưng mà một người bất trung bất nghĩa như vậy mà lại là thái tử một nước, một kẻ coi bá tánh như con kiến, coi giang sơn như món đồ chơi…” Thiệu Vân Lãng nhịn không được cười ra tiếng, cười đến ly trong tay cũng run rẩy theo.
“Điện hạ…” Cố Viễn Tranh lo lắng tiến lên một bước.
“Ta không sao…” Thiệu Vân Lãng xua xua tay, “Ta không sao, chỉ là cảm thấy vớ vẩn thôi. Sau khi ta đến Thanh Mục Quan, vài lần phái người đi thám thính tin tức của Tưu Thủy Quan, bản thân cũng trà trộn đi qua vài lần, những người đó, Tần soái, Nhạc ca, Lục tẩu… thật sự… cũng chưa…”
“Người đương quyền không rõ, một suy nghĩ sai lầm của bản thân sẽ tạo thành hậu quả gì đối với những người dốc hết toàn lực muốn sống.” Cố Viễn Tranh đi đến bên cửa sổ, đứng sóng vai cùng Thiệu Vân Lãng, “Đáng sợ nhất chính là… bọn họ không hiểu dân sinh, lại quản dân sinh.”
“Cho nên, ta muốn làm hoàng đế.” Thiệu Vân Lãng cụp mắt nhìn bàn tay Cố Viễn Tranh đặt ở trên song cửa sổ, “Chỉ có cách nắm quyền lợi trong tay, ta mới có thể bảo vệ thứ ta quan tâm.”
Lê dân, giang sơn, còn có ngươi…
“Ừm.” Cố Viễn Tranh nghiêng người đi, ánh mắt sâu thẳm nhìn Thiệu Vân Lãng, “Ta có lời muốn nói với điện hạ.”
“Hử? Ngươi nói đi.”
“Điện hạ không phải hổ thẹn trong lòng với ta.” Cố Viễn Tranh chậm rãi nói, như là muốn cho Thiệu Vân Lãng nghe rõ từng chữ hắn nói, “Rất nhiều chuyện, chỉ cần là vì điện hạ, ta đều vui vẻ chịu đựng. Sầu lo trong lòng điện hạ cũng như trong lòng ta mà thôi.”
Ta cũng sợ, sợ mình không đủ mạnh mẽ, không thể che mưa chắn gió cho ngươi.
Cố Viễn Tranh lui ra phía sau một bước, khom người nói: “Điện hạ nhất định phải trân trọng chuyến này. Cố mỗ ở kinh thành, sẽ tận lực phụ tá điện hạ, tuy không thể… cùng điện hạ sóng vai sa trường lần nữa, ít nhất nguyện vì điện hạ giải quyết nỗi lo về sau.”
Khánh An năm thứ hai mươi chín, Thiệu Vân Lãng xuất binh thu phục Thanh Mục Quan lấy được vùng đất phía Bắc, binh lâm Tưu Thủy Quan, Man tộc trình lên thư xin hoà. Khánh An đế mặt rồng vui mừng, nhìn đứa nhỏ này càng thêm thuận mắt, một đạo thánh chỉ, Thiệu Vân Lãng thành Dục Vương.
Thái Tử với Yến Vương, cùng với Tam hoàng tử vừa được phong An Vương, rốt cuộc bắt đầu ý thức được đứa em trai nhìn như bị “sung quân” này cũng không chỉ đơn thuần là ở phương Bắc uống hai năm gió Tây Bắc suông.
Đêm đã khuya, thư phòng của Cố Viễn Tranh vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Hắn tự mình thuê một viện tử ở kinh thành, xử lý sự vụ cũng tiện lợi hơn chút, bên ngoài thì truyền ra tin đồn rằng ở chỗ này nuôi một tình nhân* mà Cố lão gia không cho mang vào cửa.
*gốc là "thanh quan nhi"
Gần đây tra được chút "dật sự" có quan hệ với Thái Tử, đang chuẩn bị đóng gói ngon nghẻ rồi đưa tới chỗ Yến Vương, có chút việc giao cho người khác không được, hắn chỉ có thể tự tay làm lấy.
Đang chuẩn bị đề bút, một gã sai vặt ở bên ngoài vội vã gõ cửa nói: “Đại nhân, Vương gia tới.”
Cố Viễn Tranh sửng sốt, Thiệu Vân Lãng hồi kinh? Tại sao hắn lại không biết? Trực giác mách bảo có điềm không tốt, mở cửa thấp giọng hỏi nói: “Là Dục Vương?”
“Bẩm đại nhân, là Dục Vương.” Gã sai vặt vẻ mặt nôn nóng, “Ở phòng tiếp khách, Vương gia bị thương rồi!”
Tác giả có lời muốn nói: Cố Viễn Tranh: Cả nhà chúng ta đều là Dục Vương đảng! Ha ha ha ha ha ha ha!
Cố cha, Cố nhị, Cố tam: Ta không phải ta không có →_→
Nhắn nhủ tới bạn beta: Chương này hơi khó nên mình cấn hơi nhiều chỗ, xinloi 👉👈
Thật ra là vì lâu không xếp chữ nên trình độ bị tụt lùi.
*viện tử: cv bên wikidich là khoảng sân nhưng tui thấy không hợp lý lắm nên giữ Hán Việt.