Nếu khi đó, cô lại dũng cảm hơn, không kinh ngạc và sợ hãi đến thế, có phải u ám trong mắt cậu sẽ vơi đi một ít chăng.
Đôi tay bị cậu giấu rất nhiều năm kia, trên mu bàn tay có một lớp lông dài màu nâu, ở dưới ánh sáng mặt trời được phản chiếu bởi những gợn sóng của hồ bơi trông nó vô cùng dị thường khiến cho mọi người sợ hãi.
Biên Biên hoảng đến quên cả hít thở, nhìn đôi tay kỳ dị của cậu chằm chằm không chớp mắt.
Cố Hoài Bích đứng lên, cậu theo bản năng giấu tay ở sau lưng. Cậu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt kinh sợ của mọi người.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong đám người, không biết là ai hét khàn cả giọng, hô: “Quái vật!”
Vì thế, cái cách gọi này gần như biến mất suốt ba năm qua lại một lần nữa quanh quẩn bên tai Cố Hoài Bích.
Giây tiếp theo, các bạn học chạy loạn khắp nơi như muốn chạy trốn khỏi khu bơi lội!
“Quái vật!”
“Cố Hoài Bích là quái vật thật kìa!”
“A a a a!”
……
Cố Hoài Bích biết, bắt đầu từ giờ phút này, cuối cùng cậu vẫn không thoát khỏi được hai chữ “Quái vật” mang đến cho cậu ác mộng này.
Biên Biên ngồi dưới đất hít thở dữ dội, giọt nước theo sợi tóc ướt sũng của cô trượt xuống nhỏ thành từng giọt, cô nhìn tay Cố Hoài Bích cả kinh nói không nên lời.
Đáy mắt cậu lạnh lẽo, càng nhìn càng lạnh.
Mặc dù Tạ Đường và Trương Dã không có chạy đi, nhưng cũng bị dọa không nhẹ, bọn họ lưng dựa vào tường, nơm nớp lo sợ nói: “Rốt cuộc sao lại thế này, tay cậu, sao... Sao lại như thế kia?”
Cố Hoài Bích quét mắt nhìn bọn họ, những người này ngày thường đều là bạn bè có quan hệ không tồi với cậu.
Cậu chậm rãi đưa tay từ phía sau ra, dưới bóng nước, đôi tay phủ đầy lông màu nâu phản chiếu ánh sáng xanh kỳ lạ, phút chốc, lớp lông dần mờ đi, tay cậu trở về hình dáng tay người bình thường.
Trắng nõn, thon dài, xương ngón tay nhỏ gầy, là một đôi ta xinh đẹp của thiếu niên.
Nhưng không đợi mọi người thở phào nhẹ nhõm, đầu ngón tay đột nhiên mọc ra móng tay bén nhọn, đôi tay kia càng trở nên đáng sợ hơn, y như dã thú!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười đáng sợ, tựa như lúc trước cậu dùng mặt nạ thú hù dọa Biên Biên, lúc ấy đúng là kiểu cười này, khiến người ta sởn tóc gáy.
Có vẻ như cậu đang cố ý hù dọa bọn họ, đôi tay kia không ngừng biến thành hình dạng dữ tợn.
“Má ơi!”
“Cố Hoài Bích cậu cậu cậu... Cậu đừng ăn tôi!”
“Ôi, chịu không nổi nữa, ông đây đi trước một bước!”
Trương Dã té ngã lộn nhào, chật vật chạy ra ngoài, Tạ Đường thấy thế, vội vàng hô to: “Đợi tới với!”
Không bao lâu sau, mấy nam sinh trong khu bơi lội đều chạy hết, chỉ còn lại hai người là Biên Biên bà Cố Hoài Bích.
Biên Biên chống lên mặt đất ẩm ướt, gian nan đứng lên, nhưng vừa rồi mới bị chuột rút bắp chân vẫn chưa trở lại bình thường, có chút co rút đau đớn.
“Cố Hoài...”
Cô lời còn chưa dứt, Cố Hoài Bích lạnh lùng nói: “Cô thấy rồi.”
Biên Biên sợ hãi gật đầu, thậm chí còn không dám nhìn đôi tay kỳ quặc của cậu, tầm mắt nghiêng sang một bên.
Lá gan Biên Biên rất nhỏ, đến phim kinh dị còn không dám xem.
Cảnh tượng này chỉ có thấy ở phim khoa học viễn tưởng, bây giờ lại xảy ra ở ngay trước mắt cô, nói không sợ hãi là không có khả năng.
Ánh sáng trong mắt Cố Hoài Bích dần biến mất, cậu xoay người nhặt đôi găng tay lên, cẩn thận mang vào, sau đó lười nhác bước ra khỏi khu bơi lội.
Sau ngày hôm đó, chuyện Cố Hoài Bích là quái vật truyền khắp trường trung học Gia Đức.
Không chỉ có như thế, thậm chí cả diễn đàn trường học, internet hay ứng dụng mạng xã hội, tất cả đều bàn tán chuyện này.
Có một số kẻ vô đạo đức đã dùng công cụ p-map để tạo ra rất nhiều hình ảnh dị dạng thừa dịp này muốn kiếm chút tiếng. Trong thời gian đó, chuyện quái vật lại bị đẩy hướng về phía dư luận cao trào.
Chuyện ngày càng lớn, không ít phụ huynh gọi điện thoại đến trường học yêu cầu trường học phải bảo vệ bọn nhỏ an toàn, đừng để quái vật Cố Hoài Bích trở lại trường học.
Sau đó tập đoàn Cố thị mở cuộc họp báo, mời bác sĩ riêng của Cố Hoài Bích, người có uy tín nhất làm sáng tỏ việc Cố Hoài Bích chẳng qua là mắc bệnh ngoài da, không phải biến thành quái vật, càng không có chuyện bị đột biến gen.
Đồng thời Đỗ Uyển Nhu cũng nghiêm túc tỏ ý nếu có ai công kích Cố Hoài Bích hoặc bịa đặt về chuyện này, bà sẽ kiện ra tòa.
Cách bày tỏ thái độ như thế này khá là hiệu quả, những lời đồn xấu trên mạng đã giảm bớt rất nhiều. Với lại các bạn học còn gặp áp lực của kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông nữa, cho nên chuyện này qua chừng nửa tháng cuối cùng cũng chìm xuống.
Nhưng từ khi chuyện đó xảy ra, Cố Hoài Bích không đến trường học, lại một lần nữa cậu tự nhốt mình trong căn phòng tối đen như mực, cửa lớn không ra cửa trong không bước.
Mỗi buổi tối, sau khi tan học về nhà Biên Biên đều gõ cửa phòng Cố Hoài Bích.
“Cố Hoài Bích, anh có thể ra đây một lát không?”
“Chuyện ngày hôm đó, tôi còn chưa gặp được anh để cảm ơn đấy.”
Trong phòng không có tiếng đáp lại.
Biên Biên thở dài, kéo balo xuống, ngồi dựa vào tường ở cạnh cửa.
“Cô Đỗ đã nói với tôi, là do anh bị bệnh mới trở nên như vậy.”
“Lúc ấy đúng là tôi bị dọa sợ thật, nhưng bây giờ nhớ lại thì không sợ nữa rồi, thật đó.”
Cô quay đầu lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt: “Tuy là cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng được, nhưng Cố Hoài Bích à, chúng ta không phải là bạn tốt ư, đã là bạn tốt thì dù có trở thành hình dáng gì cũng sẽ không ghét bỏ nhau đâu.”
……
Trong phòng Cố Hoài Bích không có tiếng động nào, Biên Biên lấy từ balo ra một bó hoa dại màu trắng, đặt ở bên cạnh cửa phòng Cố Hoài Bích.
Cô trở lại phòng, trốn ở sau kẹt cửa nhìn lén, nhìn suốt nửa tiếng thế mà cửa phòng đối diện vẫn không chịu mở ra.
Sáng ngày hôm sau cô đeo balo ra cửa, nhìn thấy bó hoa dại màu trắng vẫn ở chỗ cũ.
Cố Hoài Bích đây là quyết tâm nhốt mình lại, tuyệt đối không ra cửa.
Sau đó vào ngày thi tuyển sinh cấp ba, Đỗ Uyển Nhu cho người phá cửa, cưỡng chế cậu ra ngoài, đẩy vào trong xe đưa tới trường thi.
Biên Biên đang đạp xe đạp, nhìn thấy Cố Hoài Bích bị ép ra ngoài, bởi vì mấy ngày liền không ra ngoài thế nên làn da cậu trở nên trắng bệch, nhưng do cậu mang khẩu trang màu đen nên là nửa bên mặt cậu bị khẩu trang che khuất.
Và tay cậu vẫn đeo đôi găng tay da màu đen ấy.
Hình như phát hiện ra cô đứng cách đó không xa, cậu nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh giấu dưới hàng mi cao thẳng đầy khí phách càng thêm thâm trầm.
Biên Biên phấn khởi vẫy tay với cậu: “Cố lên!”
Cố Hoài Bích nhìn lướt qua cô chừng hai giây rồi dời đi. Cậu bước vào trong xe và chẳng mấy chốc xe lăn bánh đi.
Biên Biên không phải lo lắng về kỳ thi của Cố Hoài Bích, thành tích của cậu luôn luôn tốt, sáu năm tiểu học đều có gia sư giảng dạy nên nắm căn bản cực kỳ chắc. Tất nhiên, chủ yếu vẫn là do đầu óc cậu tốt, thế nên chương trình học tập giống như chơi trò chơi vậy.
Đúng như dự đoán, Cố Hoài Bích thi đậu cấp ba Gia Đức, hơn nữa thành tích còn cao nhất kỳ thi đầu vào của toàn trường nữa.
Kỳ thi tuyển kết thúc cũng là lúc cha Biên Biên chuyển đến công ty con ở Giang Thành, công ty có cấp nhà cho ông, cha cô nói chờ nhà dọn dẹp xong thì Biên Biên có thể dọn vào ở.
Đây quả thật là tin tốt, nhưng tâm trạng của Biên Biên không vui nổi, trong lòng cô vẫn nhớ đến cái tên đang nhốt mình trong căn phòng tối om.
Một buổi chiều nọ vào kỳ nghỉ hè, Tuệ Tuệ hẹn Biên Biên đi dạo phố, vừa lúc gặp Tiết Thanh, Tiết Thanh nói cậu cũng thi đậu cấp ba Gia Đức sau này có thể học cùng nhau.
Biên Biên vui vẻ chúc mừng cậu ta.
Mấy năm nay, Tiết Thanh ngày càng đẹp trai, hoàn toàn thoát khỏi vẻ mập mạp của trẻ con, trở nên cường tráng hơn, đường nét trên mặt cũng sắc nét hơn.
Tuệ Tuệ không biết Biên Biên còn có bạn đẹp trai như vậy, vui vẻ tiếp lời Tiết Thanh――
“Wow, trường Gia Đức tuyển sinh thực sự rất khó thế mà cậu có thể thi được điểm cao như vậy, giỏi quá.”
Tiết Thanh ngượng ngùng gãi đầu: “Thật ra cũng không đến mức quá giỏi đâu, trường cấp ba Gia Đức có chính sách cho học sinh khá tốt, nên miễn là có cơ hội thì tớ vẫn muốn thử một lần.”
Cậu nói xong nhìn Biên Biên, Biên Biên chống tay lên lan can bờ sông, nhìn sóng nước long lanh trên mặt hồ, không đang suy tư cái gì.
Tuệ Tuệ đề nghị đi dạo phố ăn vặt.
“Đúng rồi, tớ nghe nói một tháng trước ở trường các cậu có quái vật, chuyện là như thế nào vậy?”
Trên đường đi, Tiết Thanh tò mò hỏi Tuệ Tuệ: “Ở trường bọn tớ đều bàn tán về chuyện này.”
“Chuyện đó.” Tuệ Tuệ thấy Tiết Thanh nhắc tới chuyện này, với vị trí là bạn học cùng lớp của nhân vật chính đương nhiên có quyền lên tiếng: “Lúc ấy bọn tớ đang học thể dục, Biên Biên bị chuột rút, Cố Hoài Bích nhảy xuống nước cứu Biên Biên, nhưng ai ngờ khi đó, bỗng nhiên găng tay cậu ấy rơi mất. Cậu không biết đâu, cái găng tay đấy cậu ấy đeo suốt ba năm, chưa bao giờ tháo xuống cả...”
“Sau đó tất cả mọi người đều nhìn thấy tay của Cố Hoài Bích, trên tay toàn là lông trông đáng sợ lắm.” Tuệ Tuệ run run nói: “Nhìn xong đến bây giờ tớ còn ám ảnh đây.”
Tiết Thanh nói: “Tay người làm sao có lông được? Có lẽ các cậu nhìn nhầm rồi.”
“Tất cả mọi người đều nhìn thấy, là lông thật đó, tớ không biết đấy là màu da bị rám nắng hay là màu nâu nữa, nhưng y như của mấy con thú ấy, không nói cũng biết rất ghê!”
Tiết Thanh cau mày lại.
Nhưng điều mà Biên Biên nghĩ trong lòng chính là, Tuệ Tuệ chưa thấy được thay đổi lúc sau của Cố Hoài Bích đâu, sau đó lông tay còn biến mất rồi trở lại thành bàn tay người bình thường, lúc sau lại mọc thêm móng vuốt thú nữa...
Thế nhưng phần thay đổi lúc sau không bị lan truyền ra ngoài, bởi vì lúc ấy không có nhiều người nhìn thấy cho lắm, chỉ có Tạ Đường và Trương Dã, còn có Biên Biên, xong việc ngay cả cảnh sát tới điều tra, bọn họ vẫn giữ kín như bưng, không có nói chuyện chấn động này ra ngoài.
Nếu để mọi người biết, không chừng còn nhốn nháo hơn!
“Là bệnh ngoài da thôi.” Biên Biên nói với Tiết Thanh: “Bác sĩ đã giải thích rồi, đây chỉ là một loại bệnh ngoài da hiếm thấy thôi mà, không có gì kỳ lạ cả.”
Tuệ Tuệ gật đầu: “Hẳn là do chúng ta thiếu kiến thức nên tớ tin lời bác sĩ nói, nói thật thì Cố Hoài Bích khá tốt, ngoại trừ hơi kiệm lời thì chưa từng làm chuyện xấu xa gì, hơn nữa cũng chưa làm bạn học bị thương, chắc chắn... Không phải quái vật đâu.”
Tuy là sau đó chuyện này bị đồn thổi lung tung, mọi người coi cậu là quái vật nguy hiểm.
Nhưng trong lòng các bạn học cùng lớp đều biết rõ, thật sự thì Cố Hoài Bích không có đáng sợ như vậy, cậu chỉ là một nam sinh bình thường, thành tích ưu tú, ít nói, đánh bóng rổ cực giỏi.
Đột nhiên Tiết Thanh nhìn Biên Biên hỏi: “Là nam sinh lần trước?”
Biên Biên giật mình, mới nhớ ra Cố Hoài Bích từng đánh Tiết Thanh một trận.
“Tính tình cậu ấy không tốt lắm.” Biên Biên nói với Tiết Thanh: “Nhưng cậu ấy là bạn tốt của tớ.”
Tiết Thanh gật đầu, trên mặt có chút lo lắng.
Các cô đi ngang qua một gian hàng trang sức vỉa hè, Biên Biên ngồi sụp xuống, cùng Tuệ Tuệ chọn vòng tay.
“Cái này... Cái này đẹp!” Tuệ Tuệ cầm lên một chiếc vòng màu xanh biếc lấp lánh đeo vào tay.
Biên Biên thì chọn một chiếc vòng màu hồng, ở giữa vòng tay treo một vật trang trí bằng sứ màu trắng, trông giống như sói lại tựa như mặt sư tử, còn có hàm răng dữ tợn, nhìn thoáng qua có chút giống mặt nạ thú lúc nhỏ của Cố Hoài Bích.
Tuệ Tuệ ghét bỏ mà “Ôi” một tiếng nói: “Cái này thật xấu.”
Biên Biên hỏi bà cụ hiền hậu đối diện: “Đây là cái gì ạ?”
Bà cụ phe phẩy cái quạt hương bồ, phủi con muỗi, nói: “Là thần bảo hộ, thần bảo hộ rừng rậm và đất đai.”
Không biết vì sao, nhưng nhìn thấy bị thần bảo hộ vừa xấu vừa dữ này, Biên Biên lại nghĩ đến Cố Hoài Bích.
Cậu rất khỏe, ngửi được rất nhiều mùi hương, nghe thấy được những âm thanh người thường không nghe thấy, cậu còn có thể làm cho người khác cao lên, thậm chí là khiến chó dữ sợ cậu...
Rõ ràng cậu giỏi như vậy, nhưng người khác không nhận thấy thế, tất cả mọi người đều nói cậu là quái vật xấu xí dữ tợn.
Cậu chỉ có thể ngày ngày nhốt mình trong bóng đêm sâu không thấy đáy, bởi vì, cậu không giống người thường.
……
Tối đó, lần thứ hai Biên Biên gõ cửa phòng Cố Hoài Bích.
“Cố Hoài Bích, nhà cha tôi ở đã dọn xong rồi, ngày mai cha tôi sẽ đến đón tôi, tôi muốn chào tạm biệt anh.”
“Anh không muốn làn bạn với tôi đúng không?”
“Cố Hoài Bích, mở cửa! Cái đồ hèn nhát này!”
Biên Biên đã chán ngấy ngày nào cũng lẩm bẩm thế này, cô đập lên cánh cửa gỗ đến cánh cửa rung bần bật: “Cố Hoài Bích, tôi biết anh không có mắc bệnh ngoài da, anh chính là quái vật!”
“Nhưng vậy thì thế nào!”
“Anh là anh, quái vật thì sao chứ, ở trong lòng tôi, quái vật chính là Cố Hoài Bích!”
Biên Biên chạy về phòng, lấy mặt nạ thú phủ đầy bụi trong ngăn tủ ra, nắm chặt nó trong tay, thở hổn hển nói: “Mấy năm nay, Trần Biên Biên đều làm bạn với quái vật, bây giờ quái vật lộ ra gương mặt thật, còn có móng vuốt sắc bén, nhưng Trần Biên Biên không sợ chút nào hết!”
Cô đeo mặt nạ lên, giống như cái cách mà ngày trước cô chứng minh mình không sợ.
Chợt cửa phòng “Cạch” một tiếng mở ra.
Bóng tối vô tận từ khe cửa nhanh chóng tràn ra, Biên Biên đứng ở cửa, tim bắt đầu đập dồn dập.
Phòng cực kỳ yên tĩnh, không có chút tiếng động nào, dường như trong không gian tối tăm này, nữ thần thời gian dừng bước lại và xách theo làn váy lặng lẽ đi mất.
Nơi này hoàn toàn bị thế giới lãng quên.
Biên Biên khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết can đảm bước vào phòng.
“Ầm” một tiếng, cửa phòng được đóng lại, Biên Biên run rẩy xoay người, cả người cô bị đẩy xuống bởi một lực rất mạnh, cô ngã lên giường lớn.
Biên Biên kêu một tiếng, cảm giác các khớp xương rã rời ra, may mắn cô có mang mặt nạ thú trên đầu, bằng không đảm bảo là cái ót sẽ bị đập mạnh.
Cố Hoài Bích tách hai chân ra ngồi ở trên người cô và thô bạo kéo mạnh cái mặt nạ thú ném sang một bên.
Trong bóng tối, Biên Biên không nhìn thấy rõ mặt cậu, duy chỉ có đôi mắt của cậu ở trong bóng tối phát ra chút ánh sáng.
Biên Biên có thể cảm giác được tay cậu đặt ở cổ cô.
Đây giống như cảm giác lông dày và cứng cọ cọ vào làn da mỏng manh của cô, rất ấm áp, nhưng ngay sau đó, cô cảm giác được vật bén nhọn như móng vuốt sắc, lướt qua vùng cổ mịn màng của cô.
Lạnh như băng.
Người Biên Biên run lên, nước mắt chảy ròng: “Cố, Cố Hoài Bích, anh không cần phải... Anh không cần phải làm tôi sợ như vậy.”
Cậu kề sát mặt vào cô, hơi thở hai người đan xen với nhau, cậu nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng nói: “Cô gạt tôi, cô vẫn còn sợ tôi.”
“Tôi... Tôi không sợ!”
Biên Biên giàn dụa nước mắt, hàng mi đều bị ướt, dính vào nhau.
“Trẻ con nói dối sẽ bị sói ăn thịt.”
Cố Hoài Bích bóp cổ cô, lặp lại câu cảnh cáo khi mới gặp nhau.
Biên Biên bắt lấy tay cậu, thế nhưng tay cậu không phải tay người mà lòng bàn tay hình như còn có lớp thịt đệm dày.
Cô kéo tay cậu đến trước mặt nhìn, nhưng do quá tối, cô không nhìn thấy nhìn cả.
Biên Biên ôm chặt cậu tay ở trước ngực, nức nở nói: “Dù cho anh có là quái vật thì tôi vẫn sẽ ở bên cạnh anh.”
Bỗng nhiên, lớp lông trên tay cậu biến mất, tay cậu trở về tay người bình thường, làn da trơn mịn, năm ngón tay thon dài, lòng bàn tay mềm mại và ấm áp.
“Thật?”
“Tất nhiên, tôi không nói dối đâu, tôi nói thật đó!”
Biên Biên nhìn cậu bằng ánh mắt chân thành, hy vọng cậu có thể hiểu được.
Cố Hoài Bích dịu dàng vuốt ve bên má cô, sau đó rút tay về, đứng lên và lười nhác bước đi đến ban công.
Biên Biên nhanh chóng đứng dậy đuổi theo: “Cố Hoài Bích...”
Trong bóng đêm dịu dàng, Cố Hoài Bích ngồi trên lan can ban công, ngẩng đầu ngắm trăng, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên làn da trắng của cậu, tỏa sáng rực rỡ.
Nhiều ngày không gặp, khuôn mặt cậu ngày càng đẹp hơn, không giống như người bình thường.
“Cố Hoài Bích...”
Cố Hoài Bích quay đầu lại nhìn cô, dùng găng tay lau từng ngón tay, không kiên nhẫn nói: “Làm tay tôi đầy nước mũi, thật ghê tởm.”
Biên Biên nín khóc mỉm cười, dùng ống tay áo lau nước mắt, sau đó đi đến bên cạnh cậu, vịn lan can nói ―― “Cuối cùng anh cũng để ý tới tôi.”
Cố Hoài Bích ngồi trên lan can, hai chân đung đưa: “Tôi không mở cửa, có phải là cô sẽ dỡ luôn phòng của tôi hay không?”
“Nào có.” Biên Biên bĩu môi, nói với cậu: “Tôi cũng muốn ngồi trên đó.”
“Tự leo lên.”
“Tôi không leo được.”
Cố Hoài Bích khinh bỉ cô như bao lần lúc nhỏ, cậu cúi người ôm cô lên, cẩn thận đặt cô xuống lan can.
“Hình như mập lên rồi.”
“Không hề.” Biên Biên nhìn cậu, cuối cùng chột dạ thừa nhận: “À ừ, có mập lên một chút xíu thôi.”
Cố Hoài Bích thấy cô lắc qua lắc lại, nhắc nhở: “Ngồi yên, ngã xuống là không có ai cứu cô đâu.”
Biên Biên lau khô nước mắt trên mặt, dựa đầu vào vai cậu.
“Cố Hoài Bích, cảm ơn anh.”
“Cái gì?”
“Anh cứu tôi, vậy mà tôi vẫn chưa nói lời cảm ơn với anh.”
Cố Hoài Bích hừ nhẹ, không đáp.
“Nhưng mà hôm đó đúng là quá mất mặt luôn, tôi còn nói với mọi người là mình bơi giỏi lắm ngờ đâu kết quả lại như thế. Không sao hết, lần sau thi lại, tôi sẽ cố gắng thi tốt hơn, ha ha.”
Biên Biên lại ríu rít như chú chim sẻ nhỏ, Cố Hoài Bích yên lặng lắng nghe, có đôi khi còn đáp vài câu với cô.
Khi còn bé, bình thường hai người ở cùng nhau đều như thế này, Biên Biên thích nói chuyện, và cuộc sống của cô luôn có nhiều chuyện mới mẻ muốn kể cho Cố Hoài Bích nghe, còn cuộc sống hằng ngày Cố Hoài Bích thì lại tĩnh lặng như nước, cho nên cậu chỉ biết yên lặng lắng nghe.
“Ngày mai tôi phải dọn về nhà mới, cha tôi nói sẽ có một bất ngờ cho tôi, anh nói xem ông sẽ chuẩn bị bất ngờ gì cho tôi nhỉ?”
Cố Hoài Bích thờ ơ nói: “Ông sẽ đưa cô đi gặp mẹ kế, còn có em trai hay em gái cô chưa bao giờ gặp.”
Biên Biên đẩy cậu: “Anh nói bậy cái gì đó! Cha tôi không như vậy đâu, cha tôi chỉ có một đứa con là tôi thôi, nào có mẹ kế và em trai gì chứ, anh xem phim truyền hình nhiều quá rồi.”
Cố Hoài Bích đẩy đẩy đầu lưỡi về phía dưới quai hàm, không muốn cãi cọ với cô.
“Trần Biên Biên, năm nay cô mười lăm tuổi.”
“Hả?”
Biên Biên khó hiểu nhìn Cố Hoài Bích.
Cậu thuận tay xoa đầu cô, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Mau lớn lên và cố gắng trở thành mẫu người cô muốn.”
“Trước đây tôi muốn làm bác sĩ.” Biên Biên nhảy xuống lan can, âm thanh non nớt vang lên: “Bác sĩ trị bệnh cứu người, thế nhưng không trị được bệnh của mẹ tôi. Sau khi mẹ tôi mất, tôi không muốn làm bác sĩ nữa, tôi muốn trở thành vận động viên bơi lội.”
“Lĩnh vực này cô có tiềm năng lớn đấy.”
Biên Biên cười ha ha: “Do tôi không có sở trường gì đặc biệt cả, khiêu vũ thì nhảy không tốt, chỉ còn có bơi lội là đỡ tí, ở sông lớn, tôi có thể một hơi bơi vài trăm mét đó.”
Cậu không trả lời cô mà duỗi tay muốn xoa đầu cô.
“Chẳng qua bây giờ thì...”
Biên Biên bắt lấy tay Cố Hoài Bích, chăm chú nhìn đường chỉ tay trong lòng bàn tay cậu mỉm cười nói: “Hiện tại thì tôi lại muốn làm bác sĩ, Cố Hoài Bích, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho anh.”
Trái tim Cố Hoài Bích gục ngã trong hai giây.
Cậu rút về tay, đẩy khuôn mặt nhỏ của Biên Biên ra, thì thầm nói: “Ngu ngốc, cô lơ mơ như thế nếu cô là bác sĩ, không chừng còn bỏ quên dao trong bụng bệnh nhân.”
“Không có đâu.” Biên Biên vừa cười vừa rời khỏi phòng cậu: “Anh chờ xem, chờ tôi trở thành bác sĩ, tôi sẽ trói anh vào bàn phẫu thuật rồi cạo hết lông trên người anh!”
Sau khi cô đi, Cố Hoài Bích giơ tay lên, nhìn trên cổ tay cậu không biết từ khi nào được đeo một chiếc vòng màu hồng, trên đó còn treo một cái đầu quái thú bằng sứ.
Dưới ánh trăng, cậu giương khóe miệng lên.