Kim Hoàn Xà Vương luồn lách trong những lùm cây bụi cỏ, thân hình to lớn của nó chầm chậm tiếp cận Tô Trần, hòng âm thầm rút ngắn khoảng cách giữa đôi bên. Con độc xà đương tìm kiếm thời cơ tốt nhất để ra đòn tấn công chớp nhoáng.
Tô Trần quay người, co giò chạy đến một vùng đất bằng phẳng rộng lớn, không có trở ngại.
Kim Hoàn Xà cũng lập tức tăng tốc. Nó chui ra khỏi bụi cây, ráo riết truy theo sát phía sau Tô Trần.
Thấy Kim Hoàn Xà Vương đuổi đến nơi, Tô Trần bất thình lình quay người, vận sức quăng con dao đốn củi trong tay đi.
Lưỡi phi đao rít gió xoay vùn vụt giữa không trung, nhằm thẳng vào ổ bụng con độc xà mà phóng tới.
“Vù!”
Lưỡi dao như lốc cuồn cuộn, chém trúng thân con rắn. Ngay lập tức, thân hình to lớn xù xì của con vật rách toạc thành một đường dài bảy tấc, sâu ba tấc(1). Máu rắn ồ ạt chảy ra ngoài qua miệng vết thương.
Con dao đốn củi cũng rơi dưới đất.
Dao đã hơi cùn, nhát chém không sâu, không trí mạng, song một nhát ấy cũng đã đủ. Vết thương của Kim Hoàn Xà Vương bắt đầu chảy máu ào ào, máu rắn ánh màu đỏ thẫm.
Kim Hoàn Xà Vương đã bị thương. Đau đớn, nó nổi cơn cuồng nộ, ráo riết truy đuổi Tô Trần thêm lần nữa. Nhưng dù nó có đuổi thế nào, cũng không bắt kịp một Tô Trần linh hoạt khỏe khoắn, cứ thoăn thoắt luồn lách trong rừng cây.
Thấy con độc xà lao tới, Tô Trần ngược lại còn mừng thầm. Y chạy lách qua mấy gốc thông già, thỉnh thoảng nhặt lấy vài thỏi đá lớn ném về phía Kim Hoàn Xà Vương, dụ con độc xà truy đến, làm tiêu hao khí huyết và sức lực của nó.
Máu của Kim Hoàn Xà Vương vẫn không ngừng chảy, khắp mặt đất đều là màu đỏ tanh hôi. Sức lực của con rắn tiêu hao rất nhanh, sau nửa canh giờ, thân thể nó đã mềm nhũn ra. Nó ngã ập xuống bên một gốc thông già, không có động tĩnh, cũng chẳng rõ sống hay chết.
Tô Trần ngẫm nghĩ, lại bồi thêm một dao, nhưng nhát dao ấy chỉ bổ xuống gần chỗ Kim Hoàn Xà Vương. Tâm tư quá đỗi cẩn trọng, y cũng không dám tùy tiện tiến lên phía trước nhặt con dao.
...
Tô Trần ở cách xa, kiên nhẫn chờ đợi đã non nửa canh giờ. Ngước mắt thấy sắc trời đã gần chuyển tối, mà Kim Hoàn Xà Vương vẫn nằm ngay đơ dưới đất không có động tĩnh, y lúc này mới lờ mờ xác định con độc xà ấy rất có khả năng đã chết thật rồi. Y cẩn thận vòng ra phía sau Kim Hoàn Xà Vương, dè dặt tiếp cận nó, trước tiên nhặt con dao đốn củi lên.
Bất kể Kim Hoàn Xà Vương còn sống hay đã chết, y đều phải chuẩn bị sẵn sàng để chặt đầu nó xuống, phòng hờ con độc xà ấy giả chết.
Tô Trần cất dao.
Cánh tay y vung lên, một nhát dao mãnh liệt giáng xuống, nhắm ngay đầu Kim Hoàn Xà mà bổ đến.
Kim Hoàn Xà Vương vốn dĩ vẫn nằm yên bất động, chính trong sát na ấy lại phóng bật lên. Cái miệng đỏ tươi như máu của con độc xà há to, nhằm thẳng vào cổ tay cầm dao của Tô Trần mà cắn thật mạnh. Hai chiếc nanh độc tanh hôi tựa như chớp nhoáng cắm phập vào cổ tay y.
Tô Trần kinh hãi kêu lên một tiếng. Cổ tay đau đớn dữ dội, khiến y cứ phải nghiến chặt răng.
“Chết tiệt, con Kim Hoàn Xà Vương này thế mà lại giả chết!”
Sau cơn thất kinh, Tô Trần giận phừng phừng. Không dám chùn tay, y vung con dao chặt củi, ra sức chém bừa vào thân Kim Hoàn Xà Vương. Thân hình con độc xà thô to kềnh càng như thế, y chém thế nào cũng có thể chém trúng.
Trận chiến sinh tử đã đến thời khắc quyết định, nếu không dốc hết sức bình sinh, chỉ e phen này y phải vùi thây nơi bụng rắn.
Kim Hoàn Xà Vương bị Tô Trần loạn đao chém xuống, nhục huyết văng tứ tán. Đuôi con độc xà điên cuồng vùng vẫy, quét ngang qua, đập vào người Tô Trần.
Tô Trần không kịp né tránh, bị cái đuôi rắn khổng lồ đập vào một bên cánh tay. Ngay lập tức, y cảm thấy như mình bị một cây gậy sắt quét trúng. Cánh tay vừa nghe trật khớp, cả thân người y đã bị đánh văng ra ngoài đến hơn mấy trượng.
Y ngả xuống nền cỏ, cánh tay đau đớn dữ dội, cơn đau như thấu vào tận tim. Một ngụm máu tươi phụt ra từ cổ họng y. Trong đầu vang dậy một trận “ong ong”, lại cảm thấy choáng váng, hoa cả mắt, y không sao đứng dậy nổi.
Con độc xà bị Tô Trần chém quyết liệt những mấy nhát dao, thảy đều giáng trúng thân thể nó, khiến nó đau đớn chẳng thiết sống, đành gắng gượng trườn đi, chui thật sâu vào mấy lùm cây.
Nó hối hận khôn xiết. Sớm biết phải đấu với kẻ này đến lưỡng bại câu thương như thế, ai cũng chẳng được lợi gì, chi bằng nó chuồn quách từ sớm cho xong.
oooOoOoOooo
Chốc lát sau, cơn choáng váng của Tô Trần mới từ từ dịu lại. Y vật vã ngồi dậy trên nền đất.
Phải mất một lúc nghỉ ngơi, đầu óc y mới hơi tỉnh táo lại sau đợt “ong ong” vừa nãy.
Y ngước trông bốn bề.
Con Kim Hoàn Xà Vương kia có vẻ đã rúc vào nơi rừng rậm núi sâu, chỉ để lại những dấu máu vương vãi khắp mặt đất, không rõ đã đi hướng nào.
Tô Trần cắn răng nắn lại chỗ cánh tay bị trật khớp đau điếng. Y cảm thấy toàn thân nhức nhói vô lực, cũng chẳng dám đuổi theo con xà vương nữa. Cuộc chiến vừa nãy gần như đã lấy đi toàn bộ sức lực của y, lại suýt nữa khiến y phải chết ở nơi thâm sơn cùng cốc này.
Tô Trần nhìn cổ tay phải, thấy nơi bị Kim Hoàn Xà cắn trúng ban nãy đã có thêm hai điểm máu. Chất độc màu xanh thẫm từ ấy chảy ra ngoài.
Y không khỏi kinh hãi.
Trúng phải Kim Hoàn Xà Độc rồi!
Trước khi vào núi, Tô Trần đã cẩn thận nghiên cứu qua độc tính của Kim Hoàn Xà, nên y hiểu rất rõ thứ độc này đáng sợ thế nào.
Nọc độc của Kim Hoàn Xà gây tê liệt cơ và tê liệt thần kinh rất mạnh, chỉ cần một giọt nọc đã đủ khiến toàn thân y hoàn toàn tê dại. Đây là một loại độc chất có tính gây tê cực mạnh.
Y vốn chỉ muốn bắt một con Kim Hoàn Xà để trích lấy một phần mười giọt - một lượng nọc cực ít, rồi dùng chỗ nọc đó bổ trợ cho việc luyện “Quy Tức Quyết”, phong bế lục thức của chính mình; từ ấy ngưng kết một sợi thần niệm, theo đó lẻn đến Tử Phủ, truy tầm tòa Linh Sơn thần bí.
Nào ngờ, y lại bị Kim Hoàn Xà Vương cắn một nhát, tiêm cho những mấy giọt nọc, đã vượt xa ngưỡng độc chết người những mấy mươi lần.
Bị Kim Hoàn Xà Vương cắn cho một nhát ấy, vết thương không hề đau đớn, chỉ hơi có cảm giác tê dại. Thế nhưng, độc chất gây tê này rất nhanh sẽ theo máu trong huyết quản phát tán đi khắp cơ thể. Nội nửa canh giờ, nạn nhân sẽ từ từ mất đi tri giác; cho đến khi thần kinh lẫn mô cơ toàn thân đều tê cứng, hô hấp hoàn toàn ngưng trệ, ắt phải nghẹt thở mà chết.
Ở Dược Vương Sơn Trang có đủ các thứ đan dược giải độc, trong đó có loại đan dược đặc chế chuyên trị Kim Hoàn Xà độc do các dược sư nghiên cứu ra. Nhưng y đương ở nơi thâm sơn, nội nửa canh giờ không có cách gì về kịp sơn trang để giải độc.
Lại thêm, loại đan dược đặc chế này rất đắt tiền, phải mất gần nửa lượng bạc mới mua được một viên. Cứ cho y có thể tức khắc về đến Dược Vương Sơn Trang cũng không mua nổi.
Tô Trần gắng gượng đứng dậy, dắt con dao đốn củi vào hông. Ngơ ngác nhìn quanh, y vô tình liếc thấy gốc sâm dại dưới cội thông già.
Gốc sâm dại mấy mươi năm tuổi này y phải dùng mạng mới đổi về được, đương nhiên không thể vứt bỏ.
Y rút lấy con dao nhỏ dùng hái thuốc, đào gốc sâm dại ấy lên rồi nhét vào trong ngực áo.
Trong gùi thuốc cũng có ít thảo dược giải độc cấp thấp y đã tiện tay hái được ở nơi thâm sơn này, tuy hiệu quả giải độc rắn rất tầm thường, song có vẫn hơn không.
Tô Trần ăn bừa vài gốc thảo dược giải độc, sau đó đeo gùi thuốc lên lưng, loạng choạng đi về nơi có cái hồ ở cách chân núi mấy dặm. Y muốn rửa độc ở miệng vết thương.
oooOoOoOooo
Đấy là một cái hồ rộng nghìn trượng, lẩn khuất trong núi rừng. Hồ rộng, nước sâu lại tịch mịch.
Tô Trần lảo đảo cất bước, rốt cuộc cũng đến được bờ hồ. Bấy giờ y cảm thấy hô hấp của mình đã rất khó khăn, hơi thở trở nên gấp gáp, cơ hồ đã sắp không thở nổi nữa, một bên thân người cũng bắt đầu tê dại. Y cảm giác như mình chỉ chực ngất đi.
Y nhào xuống vùng nước cạn ở mép hồ, ra sức tẩy rửa miệng vết thương, muốn rửa cho kỳ trôi Kim Hoàn Xà độc bên trong vết thương.
Thế nhưng, thảy đều vô dụng.
Cảm giác mê man cứ từng đợt, từng đợt dâng lên, mỗi lúc một mãnh liệt hơn.
Tô Trần dứt khoát rút lấy con dao nhỏ sắc bén dùng hái thuốc, đem rửa trong thứ nước hồ tinh khiết ấy cho kỳ sạch. Tiếp sau đó, y vận sức rạch một nhát ngay nơi vết thương trên cổ tay mình, để cho máu từ vết thương chảy nhanh hơn một chút, cuốn theo nọc độc trôi ra ngoài.
Máu tươi ào ào chảy ra ngoài từ miệng vết thương, nhuộm đỏ mấy trượng mặt hồ ở xung quanh.
Sắc mặt Tô Trần bấy giờ nhợt nhạt vô cùng. Thân hình nhỏ bé gầy gò của y không thôi run rẩy, và ánh mắt y dần lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Vết thương bị rạch thành một đường dài mấy tấc, lại tuyệt nhiên không hề đau đớn, chỉ thấy tê dại mà thôi.
Cảm giác đau đớn mất đi, đồng nghĩa chất độc đã ngấm rất sâu.
Bị Kim Hoàn Xà Vương tiêm vào một lượng nọc quá lớn, ngay cả cánh tay cầm con dao hái thuốc còn lại của y cũng bắt đầu tê cứng. Tuy rất dụng lực, nhưng y đã sắp không nắm nổi con dao nhỏ ấy.
“Ta vừa mới trở thành đệ tử Dược Vương Bang nửa năm, còn chưa bước chân vào giang hồ, chưa kịp làm được chuyện gì, đã phải ở nơi bờ hồ chốn thâm sơn này tán mạng mà không người hay biết sao?”
Cảm giác choáng váng lại ập đến trong đầu Tô Trần, từng trận, từng trận mãnh liệt. Y nửa quỳ trong lòng nước, nỗ lực rửa vết thương, cảm giác được chính mình đã sắp không chi trì nổi, chỉ chực ngất lịm đi.
Lòng y xót xa, đau đớn khôn cùng.
Y nghĩ đến mình xuất thân từ gia đình hàng chài nghèo khó, từ lúc lên bốn, lên năm đã phải san sẻ giúp mẹ cha gánh nặng mưu sinh, thường phải nhân khi tháng chạp giá rét ra sông đánh lấy cá...
Hơn mười năm ấy, y đã chịu đựng không biết bao nhiêu khổ sở.
Mạng y, lại vì mắc phải căn bệnh thanh thạch lệ, mà yếu ớt như cỏ mành, mong manh tựa bấc đèn trước cơn gió lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi tắt, rồi tàn lụi.
Thế nhưng, y vẫn trân trọng sinh mệnh nhỏ bé của chính mình.
Lại vì không muốn căn bệnh của bản thân liên lụy đến cả gia đình, cũng không mong phải bán mình làm thân nô bộc, y mới phải bỏ nhà ra đi, một thân lặn lội đến Dược Vương Bang ở nơi huyện thành học nghệ, mong có thể tự mình nuôi sống lấy mình.
Y theo sư phụ khổ học võ nghệ và dược thuật đã nửa năm, dù nắng mưa khó nhọc cũng chẳng nề hà, đều cần tu khổ luyện.
Y chịu đựng được cảnh bần hàn lẫn sự giày vò thể xác vì bệnh tật, cũng đã sống qua những tháng ngày cô khổ không nơi nương tựa...
Lần này vào núi, y chỉ mong lấy được ít nọc độc Kim Hoàn Xà, trị dứt căn bệnh thanh thạch lệ quái ác của mình. Đợi y chữa khỏi bệnh rồi, sẽ lại ở Dược Vương Bang tu luyện thêm dăm ba năm nữa. Nói không chừng, y lại có thể trở thành tam lưu võ giả, ở thôn Chu quê nhà cũng coi như đã có tiền đồ lắm, ắt được các ngư dân đồng hương ngưỡng mộ.
Cũng biết đâu chừng, ngày sau, y còn có thể cùng người anh em A Sửu và các vị huynh đệ tỷ muội đồng môn ngao du giang hồ, trở thành bậc giang hồ hào khách tiếng tăm lẫy lừng ở đất Ngô Quận này.
Song, bị Kim Hoàn Xà Vương cắn cho một nhát, trúng phải kịch độc, mộng ước của y thảy đều tiêu tan.
Căn quái bệnh thanh thạch lệ hơn mười năm nay chưa thể đày đọa chết được y, nay y lại phải vong mạng nơi thâm sơn này vì bị độc xà cắn phải.
Một kiếp phù sinh bé mọn của y, mới chớm đó, đã tàn cuộc.
Tại sao vậy?!
Tô Trần nắm chặt đôi bàn tay non nớt. Không cam tâm, y ra sức đấm từng quyền xuống mặt hồ, trong lòng bi, phẫn đan xen.
Y dù nghe được tin cha mẹ muốn bán mình làm nô bộc, vẫn không dễ dàng rơi lệ, chỉ lo lại đổ cơn bệnh nặng, liên lụy đến người khác. Nhưng thời này khắc này, y lại thực lòng muốn chết.
Ra kẻ kiên cường rốt cuộc vẫn không kiềm được mối thương tâm cùng nỗi chua xót trong lòng.
Từ nơi khóe mắt y, hai giọt lệ óng ánh sắc xanh lặng lẽ rơi xuống...
oooOoOoOooo
Hai giọt nước mắt tỏa ánh kỳ quang màu xanh huyền diệu, rơi ra từ hốc mắt đã ửng đỏ của Tô Trần. Hai giọt lệ ấy mang theo hơi ấm trên người Tô Trần, bấy giờ vẫn chưa ngưng kết hẳn thành đá, rơi xuống hồ đánh một tiếng “tõm”, vỗ nước lăn tăn gợn từng đợt nhẹ.
Một mùi hương thần bí kỳ lạ lập tức tỏa ra, rất nhanh đã theo những vòng nước gợn lăn tăn tản mác ra ngoài, dạt đến giữa lòng hồ ở cách đó khá xa.
Mặt hồ vốn dĩ sóng yên bể lặng.
Nhưng mùi hương kỳ lạ này lan đi rất nhanh, dường như chỉ trong sát na, vạn ngư trong hồ đều đã ngửi thấy. Ngay lập tức, hồ lớn nghìn trượng “ầm ầm” sục sôi vang dậy, tựa một cái nồi lớn đương lúc sôi bùng.
Vô số tép nhỏ cá lớn đều tranh nhau lên trước, từ trong lòng hồ bạt mạng bơi qua, muốn giành ăn hai giọt thanh lệ ấy, chỉ sợ nhỡ rớt lại phía sau.
Bất thình lình, kẻ chiếm được thượng phong lại là một con tôm vua rất lớn, đuôi đỏ, dài nửa thước.
Đàn cá như sóng cuồn cuộn. Tôm lớn đuôi đỏ xông xáo nơi đầu ngọn sóng, không ngừng dùng đuôi quạt nước. Cứ mỗi cái vẫy đuôi như bay, nó lại có thể bắn vọt đi bốn, năm trượng, khiến những giống cá tôm khác phải ngước trông bụi mù, không sao bắt kịp(2).
Nó đuổi đến trước tiên, há miệng nuốt trọn một trong hai giọt thanh lệ, chiếm được ưu thế.
Đáng tiếc, con tôm vương ấy còn chưa kịp vui mừng.
Lại chỉ thấy, một con cá đao lưng bạc hiếm thấy, dài chừng ba thước, từ trong lòng hồ rẻ nước bạt sóng, vần vũ tựa chớp lao đến. Nó há to cái miệng hung hãn, nuốt tươi con tôm vương đuôi đỏ đã ăn thanh lệ ấy, ngay cả vụn râu cũng không chừa lại.
Con cá đao lưng bạc vừa vẫy đuôi, nháy mắt đã bay vọt ra ngoài mấy mươi trượng, biến mất ở sâu bên dưới đáy hồ.
Vạn ngư trông cảnh ấy, đều ngơ ngác cả.
Con cá đao lưng bạc này quá mạnh, lại hung hãn, đã dài ba thước thì ít nhất cũng nặng đến mấy mươi cân, dứt khoát phải là vua của loài cá đao lưng bạc. Tốc độ của nó quá nhanh, sóng lưng lẫn vây, đuôi đều sắc bén tựa đao, cắt được cả kim thạch(3). Những giống cá diếc lớn tầm thường nếu cùng nó tranh phong, chỉ trong chớp mắt sẽ bị vây đuôi của nó cắt đứt ổ bụng, tuyệt nhiên không phải là đối thủ của nó.
Thế nhưng, trong hồ vẫn còn sót lại một giọt lệ!
Vạn ngư vẫn thế, tranh nhau xông lên, muốn nuốt lấy giọt thanh lệ còn lại ấy.
Lúc này, lại thấy từ rất sâu bên dưới đáy hồ, sóng ngầm cuộn dâng.
Một con quái ngư khổng lồ dài đến hơn hai trượng, hừng hừng khí thế, từ hang sâu dưới đáy hồ đẩy nước mà đến.
Con quái ngư vừa bất thình lình xuất hiện ấy là một con cá đá ngận tuyết đã bốn, năm trăm tuổi. Diện mục nó xấu xí tựa quái thạch, toàn thân có màu như đá, nổi gồ ghề những đốm li ti, lại thêm lớp vẩy cứng tựa đá. Cả con quái ngư gớm ghiếc ấy tựa như một cái cối đá khổng lồ.
Nó từ khe sâu bên dưới đáy hồ mà đến, đến muộn nhất, nhưng lại bá đạo nhất.
Nó lướt trên hoa nước, cưỡi con sóng cả cao chừng trượng, áp bức đàn cá hỗn loạn có đến hàng ngàn hàng vạn con dạt ra. Cái đầu cá xấu xí, đáng sợ lại dữ tợn nhằm thẳng về phía bờ hồ nơi Tô Trần đương ở đấy, cuồn cuộn xông đến.
---------------------------------------------------------------
Chú thích của người dịch:
(1) Tấc: Xin xem lại chú thích ở chương 10.
(2) “Ngước trông bụi mù, không sao bắt kịp”: nguyên văn Hán Việt là “vọng trần bất cập” (hoặc “vọng trần mạc cập”), xuất phát từ một điển tích được ghi chép trong Hậu Hán Thư. Nghĩa gốc là xe ngựa phía trước phi quá nhanh, ngước trông chỉ thấy bụi mù vần vũ chứ không sao đuổi kịp; về sau trở thành câu nói khiêm xưng, tự hạ thấp mình để nâng người đối diện. (Nguồn tham khảo: dict.revised.moe.edu.tw)
(3) Kim thạch: vàng và đá, cũng dùng chỉ những khí cụ, đồ vật cứng rắn, chắc chắn. Ở đây thiên về nghĩa thứ hai nên người dịch cảm thấy không tiện dùng từ thuần Việt.