Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Một tiếng "ầm" vang lên trong đầu, Lục Tâm Du chỉ cảm thấy đầu mình trống rỗng, tất cả cảm quan tập trung hết trên môi.
Một tay Lâm Thâm ôm eo cô, một tay từ eo cô, chậm rãi chuyển ra sau lưng.
Đôi môi mềm mại cọ xát với môi cô.
Mắt Lục Tâm Du mở to, cứng đờ như một con rối gỗ, hoàn toàn quên mất phản ứng.
Không có giãy giụa, không có phản kháng, cũng không đẩy anh ra.
Trước đây cô chưa từng hôn môi, chưa bao giờ biết lúc hai đôi môi chạm vào nhau, sẽ là cảm giác như thế này.
Trái tim đập thình thịch kinh hoàng, cơ thể như nhũn ra, tay chân không biết nên để ở đâu.
Sâu trong nội tâm cô có một giọng nói lớn: Đẩy cậu ấy ra, đẩy cậu ấy ra! Không thể như vậy! Cậu ấy không hợp với mày!
Nhưng cô lại quyến luyến nụ hôn này.
Cảm giác Lục Tâm Du không phản cảm, Lâm Thâm như được ủng hộ, bỗng nhiên ôm cô chặt hơn, lực ở trên môi cũng tăng thêm, làm cho nụ hôn càng sâu càng nặng.
Môi Lục Tâm Du bị Lâm Thâm cắn mút, cơ thể không khống chế được mà run rẩy, không biết là căng thẳng, sợ hãi, hay là hưng phấn...
Cô nhắm hai mắt lại, đôi tay nắm chặt quần áo Lâm Thâm, không biết nên đẩy anh ra, hay nên ôm chặt anh.
Cô cảm thấy chắc hẳn mình điên rồi, trong đầu lộn xộn như đống bùn nhão.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, hô hấp Lâm Thâm càng thêm nặng nề, trong cơ thể anh, một ngọn lửa đột nhiên bùng lên không cách nào khống chế, anh ôm chặt Lục Tâm Du hơn theo bản năng.
Mùa hè, quần áo mỏng manh, ngay lúc cơ thể Lục Tâm Du dán chặt vào người Lâm Thâm, cô đột nhiên choàng mở mắt, ý thức lập tức trở về, giây tiếp theo, cô cố gắng đẩy Lâm Thâm ra, liên tục lùi về sau vài bước.
Lâm Thâm còn chưa phục hồi tinh thần sau nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, đôi mắt hơi đỏ, nhìn Lục Tâm Du, giọng khàn khàn, "Lục Tâm Du..."
Anh tiến lên hai bước, đưa tay muốn chạm vào cô, bị Lục Tâm Du nghiêng người né tránh.
Lâm Thâm bắt hụt, cánh tay lập tức rơi vào khoảng không.
Lúc này Lục Tâm Du mặt đỏ tai hồng, tâm loạn như ma, không dám nhìn vào mắt Lâm Thâm, giọng run run, "Đừng như vậy...!Chúng ta, không thích hợp..."
Trong lòng Lâm Thâm khó chịu, không màng đến sự phản đối, đột nhiên cầm tay cô, ánh mắt xoáy sâu vào mắt cô, "Lục Tâm Du, rõ ràng là chị thích tôi."
Anh nói rất chắc chắn, không để người ta có cơ hội phản bác.
Lục Tâm Du rút tay về từ trong tay anh, "Đừng làm loạn nữa Lâm Thâm, tôi chỉ xem cậu như em trai."
"Em trai? Cho nên vừa rồi chị hôn em trai sao?" Lâm Thâm đột nhiên bật cười, không biết đang cười nhạo chính mình, hay là cười nhạo Lục Tâm Du nghĩ một đằng nói một nẻo.
Lục Tâm Du nhìn anh, gương mặt đỏ bừng, cắn chặt môi.
Hai người cứ đối diện với nhau như vậy, cuối cùng, Lục Tâm Du vòng qua bàn, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Lâm Thâm kéo tay cô theo bản năng, "Bác sĩ Lục!"
"Buông tôi ra!" Lục Tâm Du đột nhiên hất tay, chạy thẳng ra ngoài.
Ngoài phòng khách nhanh chóng vang lên một tiếng "sầm", là tiếng đóng cửa.
Lâm Thâm đứng sững sờ tại chỗ, đôi mắt nhìn cửa nhà, cảm giác trong lòng chẳng thể nói thành lời.
.
.
Lục Tâm Du chạy ra khỏi nhà Lâm Thâm, cả khuôn mặt nóng như đứng bên cạnh bếp than, tim đập như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Mãi cho đến khi ngồi vào xe, lái xe được mười phút, tâm tình hoảng loạn mới dần bình tĩnh lại.
Cô từ từ giảm tốc độ, cuối cùng là dừng xe dưới cây đại thụ ven đường cái.
Trong đầu vẫn trống rỗng như cũ, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước.
Cô đưa tay lên, thẫn thờ chạm vào môi mình, dường như độ ấm từ môi Lâm Thâm vẫn còn lưu lại trên môi cô.
Đây là nụ hôn đầu của cô.
Hai mươi lăm năm qua, lần đầu tiên thân mật với đàn ông như vậy.
Lục Tâm Du thẳng lưng ngồi trong xe, đôi mắt nhắm lại, muốn quên đi chuyện vừa xảy ra.
Nhưng chỉ cần nhắm mắt, trong đầu cô lại toàn cảnh tượng khi cùng Lâm Thâm hôn môi.
Lần đầu tiên trong đời, cô thật sự bế tắc không biết làm sao.
Cô hôn Lâm Thâm, nhưng cô không dám tiếp nhận anh.
Cô cũng không biết tiếp theo nên làm cái gì.
Điện thoại vẫn luôn rung lên, rốt cuộc Lục Tâm Du cũng cầm điện thoại xem.
Lâm Thâm liên tục gọi cho cô, WeChat cũng toàn là tin nhắn từ anh.
"Bác sĩ Lục, chị ở đâu thế? Chị mau nghe điện thoại của tôi đi, xin chị đấy."
"Xin lỗi, vừa rồi là tôi quá xúc động, tôi xin lỗi chị.
Bác sĩ Lục, chị đánh tôi mắng tôi đều được, nhưng đừng thờ ơ với tôi được không."
"Chị ở đâu? Nghe điện thoại tôi được không?"
Lục Tâm Du hít một hơi thật sâu, đóng WeChat lại, lại có cuộc gọi đến, cô cắn môi, dứt khoát tắt máy.
Lâm Thâm gọi cho Lục Tâm Du mười mấy cuộc liên tiếp, lần gọi cuối cùng, tổng đài nhắc nhở đã tắt máy.
Anh cầm điện thoại, sững người đứng giữa phòng khách.
Cuối cùng, anh cầm lấy chìa khóa, nhanh chóng ra cửa.
Lục Tâm Du lái xe về lại nhà mình, dừng xe trong gara rồi lập tức chạy lên lầu.
Lục Lâm Vân đang ngồi trên sô pha đan áo len, thấy con gái về thì sửng sốt, lập tức đứng dậy, "Tâm Du, không phải hôm nay con trực ca đêm à?"
"Hôm nay không phải." Lục Tâm Du thay giày vào nhà, dáng vẻ mất hồn mất vía.
Lục Lâm Vân thấy con gái là lạ, lập tức đi qua, "Tâm Du, con sao vậy? Sao mặt lại đỏ thế này?"
Lục Tâm Du giật mình, sờ má theo bản năng, "Đỏ, đỏ sao?"
"Đúng thế, con bị sốt à?" Lục Lâm Vân đưa tay chạm vào trán con gái, "Ôi, đúng là hơi nóng, trong nhà có thuốc cảm mạo, chỉ cần pha vào nước là được, mẹ đi lấy hai gói cho con." Bà nói xong thì lập tức đi pha thuốc.
Lục Tâm Du vội kéo mẹ lại, "Mẹ, con không sao, có thể là vừa rồi chạy nhanh quá, không phải cảm mạo đâu, nghỉ ngơi một lát là ổn thôi."
Mẹ Lục nghe thấy vậy thì nói: "Thế à, vậy được rồi, con mau vào nghỉ ngơi đi."
"Vâng, con về phòng đây." Lúc này Lục Tâm Du cũng muốn để mình bình tĩnh lại.
Trong đầu cô lộn xộn, hoàn toàn không biết nên làm gì.
Cô bước vào phòng, đóng cửa lại.
Lục Tâm Du không bật đèn, dựa lưng vào cánh cửa, trong bóng tối, cô nhắm mắt một lát.
Sau một lúc lâu, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô lại mở cửa, nói với mẹ ngoài phòng khách: "Mẹ, lát nữa nếu có người tìm con, mẹ cứ nói con không ở nhà, chưa có về."
Lục Lâm Vân nghe vậy, không khỏi cảm thấy lạ, hỏi: "Vì sao? Ai tìm con à?"
"Mẹ đừng hỏi mà, chỉ cần có người tìm con, mẹ cứ nói vậy là được."
Lục Lâm Vân nghe con gái nói thế, không hỏi nhiều nữa, bà gật đầu, "Được, con mau nghỉ đi."
Lục Tâm Du về phòng, cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa.
Đứng dưới vòi hoa sen, để cho nước chảy xuống đỉnh đầu.
Trong đầu cô toàn là hình ảnh Lâm Thâm, không chịu bay đi.
Lâm Thâm hôn cô, thật ra cô không giận, thậm chí nội tâm còn có sự vui vẻ và hưng phấn khó nói.
Khi được anh hôn, cảm giác của cô là thích.
Nhưng cô vẫn chạy trốn, như một con người nhu nhược.
Giống Tôn Điềm Điềm nói, hôn nhân bất hạnh của mẹ tạo thành bóng ma quá lớn trong cô.
Cô không biết liệu sẽ có một ngày, Lâm Thâm đột nhiên không thích cô nữa không.
Cho nên so với tương lai đau đớn, không bằng ngay từ đầu không bước vào.
Lục Tâm Du nhắm hai mắt lại, liều mạng muốn vứt chuyện này ra sau đầu.
Xem như tất cả của đêm nay chỉ là ngoài ý muốn, chưa hề xảy ra chuyện gì.
Tắm rửa xong, cô trèo lên trên giường, che chăn như một con đà điểu trốn tránh, giấu mình đi.
.
.
Lâm Thâm chạy đến nhà Lục Tâm Du, mồ hôi đã đổ đầy đầu.
Lúc gõ cửa, ngay cả tay cũng hơi run.
"Đến đây." Lục Lâm Vân đi tới cửa, mở mắt mèo nhìn ra bên ngoài, thấy là Lâm Thâm, bà không khỏi sửng sốt.
Người con gái nói, chính là cậu trai này sao?
Bà chần chờ một lát, sau đó mở cửa ra, "Là cháu à, bạn học Lâm, muộn vậy rồi, cháu có chuyện gì sao?"
Lâm Thâm sốt ruột, nhanh chóng nói: "Chào cô, cháu muốn tìm Tâm Du!"
Vừa rồi không chờ nổi thang máy, anh sốt ruột muốn gặp Lục Tâm Du, chạy thang bộ lên, lúc này hơi thở dồn dập, mồ hôi rơi từng giọt lớn.
Lục Lâm Vân nhìn Lâm Thâm, thật ra bà rất muốn mời anh vào ngồi một lát, nhưng nghĩ đến lời dặn dò của con gái, bà do dự.
Cuối cùng vẫn nghe theo con gái, trả lời, "Tâm Du chưa về, cậu tìm nó có chuyện gì à, đợi khi nó về cô sẽ nói lại."
Cả người Lâm Thâm cứng đờ, "Chị ấy chưa về ạ?"
"Đúng thế."
Lâm Thâm cho rằng Lục Tâm Du sẽ về nhà, nhưng lúc này nghe thấy cô chưa về, anh lập tức sốt ruột hơn, nói: "Vậy cháu không quấy rầy cô nữa, cháu đến bệnh viện tìm xem."
Nói xong, anh xoay người chạy đến chỗ thang máy.
Thang máy vừa vặn dừng ở tầng này, anh ấn thang máy, nhanh chóng bước vào.
Lục Lâm Vân đứng ở cửa, nhìn bóng dáng Lâm Thâm rời đi, trong lòng hơi áy náy.
Bà không khỏi nhíu mày.
Hai cái đứa này, sao lại thành ra như thế?
Lục Lâm Vân đóng cửa, đang chuẩn bị về phòng hỏi con gái, nào ngờ vừa quay đầu đã thấy Lục Tâm Du đi ra.
Cô mặc váy ngủ màu trắng, đầu tóc lộn xộn, đứng giữa phòng khách, "Cậu ấy, đi rồi à?"
Lục Lâm Vân gật đầu, "Đi rồi, nói là đến bệnh viện tìm con."
Trái tim Lục Tâm Du không khỏi thắt lại, đôi tay nắm chặt.
Lục Lâm Vân nhìn cô, lo lắng hỏi: "Hai đứa các con là sao thế? Nam sinh kia tìm con làm gì?"
Lục Tâm Du lắc đầu, giọng hơi khàn khàn, "Không có gì, mẹ, con đi ngủ đây."
Cô đang trốn tránh, nhưng ngoại trừ trốn tránh, cô cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Lâm Thâm bắt xe đến bệnh viện, vẫn không tìm được Lục Tâm Du như cũ.
Anh mất hồn mất vía đi ra, ngồi ở ghế dài ngoài vườn hoa bệnh viện trong chốc lát.
Đầu anh cúi xuống, trong tay cầm điện thoại, gọi cho Lục Tâm Du hết lần này đến lần khác.
Nhưng đầu kia điện thoại, vẫn ở trong trạng thái tắt máy.
Anh không biết mình đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, chỉ biết đến cuộc gọi cuối cùng, điện thoại đã sắp hết pin, rốt cuộc cũng hết hy vọng, cất điện thoại vào túi, ra đường bắt xe, về trường học.
Lục Tâm Du trằn trọc trên giường đến nửa đêm, hơn mười một giờ, rốt cuộc cô vẫn không nhịn được, mở máy lên.
Vừa khởi động, điện thoại lập tức rung lên không ngừng, vô số tin nhắn lập tức ùa tới, là tin nhắn thông báo cuộc gọi nhỡ khi tắt máy.
Cô không đếm được là có bao nhiêu, dù sao cũng rất nhiều.
Cô cầm điện thoại, nhắm mắt do dự một lát, cuối cùng vẫn gửi cho Lâm Thâm một tin nhắn.
Soạn xong cô liền gửi tin, một âm thanh vang lên thông báo tin nhắn đã được gửi, cô lập tức tắt máy, sợ mình hối hận.
Lúc đó, Lâm Thâm vừa đến ký túc xá.
Điện thoại vang lên, anh giật mình, lập tức lấy điện thoại ra khỏi túi quần.
Quá kích động, điện thoại suýt nữa rơi xuống đất.
Nhưng ngay khi anh kích động đến mức run tay, tin nhắn nhận được lại là: Sau này đừng tìm tôi nữa.
Lâm Thâm đờ người ra, xung quanh yên ắng như không có một tiếng vang.
Thậm chí anh còn không nghe thấy tiếng hô hấp của chính mình.
Anh không biết nên hình dung tâm tình lúc này thế nào.
Chỉ vài tiếng trước, anh còn cùng cô gái mà mình thích, nắm tay dạo quanh chợ, còn ở nhà anh hôn môi.
Anh cho rằng cô cũng thích anh.
Nhưng mấy tiếng sau, cô lại gửi cho anh một câu: Sau này đừng tìm tôi nữa.
Cổ họng anh như bị lửa đốt, nóng rát khó chịu.
Anh một mình đứng trước ký túc xá hồi lâu, cuối cùng không biết nghĩ tới gì, đột nhiên mỉm cười tự giễu, nhấc chân, đi vào bên trong.
Trong phòng ngủ, đám bạn cùng phòng vẫn chưa ngủ, còn đang chơi bài.
Thấy Lâm Thâm về, Từ Minh không biết nhìn mặt, còn hào hứng nói: "Ôi chao! Sao anh về rồi? Không phải nói đi mua đồ ăn với bác sĩ Lục, bọn em còn tưởng hai người sẽ qua đêm với nhau."
Lâm Thâm nhếch môi cười, nhưng trên mặt lại không chút vui vẻ.
Mọi người lập tức nhận thấy, vội hỏi: "Sao thế?"
Lâm Thâm không đáp, anh đi qua, cầm một chai rượu trên bàn, ngửa đầu uống.
"Này! Anh đừng uống rượu! Trên đầu còn có thương tích đấy!" Từ Minh sốt ruột nhảy dựng lên, giật lại chai rượu trong tay Lâm Thâm.
Lâm Thâm liếc anh ấy một cái, cũng không giành lại rượu.
Anh xoay người, cởi quần áo, cầm đồ vào phòng tắm tắm rửa.
Rửa mặt xong, anh đi ra, trực tiếp lên giường.
Từ đầu tới cuối, không nói một câu.
Im ắng như vậy, hoàn toàn không giống tính tình Lâm Thâm.
Đám bạn cùng phòng hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy không đúng.
Cuối cùng, vẫn là Từ Minh hỏi trước, "Anh, sao thế?"
Lâm Thâm nằm thẳng trên giường, đôi tay gối sau đầu, đôi mắt nhìn trần nhà màu trắng trên đỉnh đầu.
Thật lâu sau, anh mới bình tĩnh nói lại một câu, "Thất tình.".
Danh Sách Chương: