Bà Phương nhớ lại khi đặt tên cho con, cả bà và chồng đều chọn chữ An, họ mong con gái mình bình an một đời mà lớn lên, mà sống. Nhưng lúc này, nhìn lại An, con bé đã bước sang năm thứ 23, vậy nhưng họ chưa cho con bé được bình an sống, bình an lớn lên, bình an trưởng thành. Là cả bà và chồng đều chỉ biết yêu cầu con bé phải như thế này như thế kia. Họ chỉ cần kết quả, mà chưa bao giờ nhìn xem quá trình ấy, con bé đã gặp phải những gi, chưa một lần lắng nghe con. Con gái họ thành ra vậy, một phần chính là do họ gián tiếp gây ra.
...
Nhìn An nép mình trong chiếc chăn bông ấm áp ngủ tới mê mệt, cha mẹ cô chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong mà chăm sóc cô. Đứa em trai tưởng như không thể hòa hợp một gia đình với cô, sau vài ngày đầu cô trở lại, rồi nghe từ cha mẹ một số chuyện của cô, nó chợt trưởng thành biết bao, những lúc cần, nó luôn thay ba mẹ lo lắng cho cô thật nhiều...
Bác sĩ tâm lý cũng nói, và chính gia đình cô cũng hiểu một điều: có thể, An sẽ cứ như lúc này, chẳng thể dứt ra khỏi vòng luẩn quẩn trong chính suy nghĩ và tâm hồn mình. Quá nhiều những dồn nén, những áp lực tồn tại quanh An suốt thời gian dài khiến cô của lúc này ngày càng trỏ nên mơ hồ về chính mình. Bác sĩ chẳng thể can thiệp nếu chính tiềm thức của An không chịu tiếp nhận trị liệu. Và quan trọng là thể chất của An đã hao mòn cực độ sau những đợt điều trị kéo dài, họ không thể mạo hiểm tính mạng cô cho những cuộc điều trị tâm lý bằng thôi miên kia, chỉ một lỗi nhỏ thôi, cha mẹ An sẽ mãi mãi không có cơ hội bù đắp lại cho cô.
Có lẽ An sẽ vẫn ngủ, mỗi ngày nhiều hơn một chút, chỉ một chút... Và rồi một lúc nào đó giấc ngủ ấy sẽ kéo dài mãi mãi...
Cũng có thể, mệt mỏi quá nhiều, từ quá sớm khiến An kiệt sức rồi. Lúc này, chỉ là cô đang buông bỏ tất cả và chỉ muốn được nghỉ ngơi thực sự...
Hoặc giả sử An sẽ cứ như bây giờ, cho đến một ngày, người có khả năng "đánh thức" cô, đưa cô trở lại với cuộc sống xuất hiện...
Rất nhiều có lẽ, giả sử cho tương lai của An, chỉ là... không ai trong lúc này biết lối rẽ nào sẽ dành cho cô...
...
Nhìn đứa con gái mỗi ngày đều gầy đi không ít. Lúc này, chiếc áo vốn vừa vặn với con mà bà Phương mua vào dịp Noel làm quà đã biến thành chiếc áo rộng thênh khiến bà xót xa, ngậm ngùi buông tiếng thở dài. "Đành vậy đi, cứ để con bé sống tiếp theo cách của nó, nó đã tự đi vào và trở lại khỏi ngã rẽ kia với bao tổn thương mà không có cha mẹ bên cạnh. Lối đi tiếp theo, mình chỉ có thể ở bên cạnh mà bảo toàn nó thôi" - ý nghĩ ấy hiện lên trong suy nghĩ của bà suột những ngày qua.
...
Bên ngoài cửa sổ, mấy tia nắng ấm áp báo hiệu sang hè lặng lẽ vươn tới, chạm vào gương mặt nhỏ bé đang say giấc nồng. Trên gương mặt ấy dường như có chút nụ cười mơ hồ, nhẹ nhõm... Lần này, cô gái ấy đã ngủ liên tục 11tiếng...
ENDING
10h00, 29/10/2016