Cả buổi tối hôm đó Tâm luôn bận suy nghĩ về lớp trưởng nên không làm gì được, chỉ có thể nằm nhoài ra giường, lăn tới lăn lui.
“Tại sao cậu ấy không chào mình nhỉ? Hay là lúc đó không nhìn thấy mình?”
Ngẫm lại thì người ta cũng không có nghĩa vụ phải chào cô mỗi khi gặp mặt, cô còn để tâm làm gì chứ?
Tâm không biết là ở bên này cô lăn lộn khó ngủ, ở bên kia cũng có một người đang bực bội vô cùng.
“Anh hai, sao anh cứ đi qua đi lại hoài vậy?” Cô bé đang ngồi trên sofa xem hoạt hình rốt cuộc chịu không nổi sự phiền phức của ông anh mình, nhăn mặt hỏi.
“Hả? À… anh…”
Trí bị em gái hỏi mà cứng lưỡi, cậu cũng đâu biết mình bị gì, trả lời thế nào mới được đây? Từ lúc chiều nhìn thấy Tâm và anh chàng đẹp trai tóc vàng kia ở cổng trường đến giờ, cậu vẫn luôn cảm thấy tức tối không rõ nguyên do.
Chẳng lẽ là…? Không, không phải đâu.
Cậu đã bao giờ bị chuyện trai gái ảnh hưởng đến tâm tình đâu chứ? Hơn nữa bọn họ cũng chỉ là bạn cùng bàn bình thường, không hề có bất kỳ biểu hiện nào khác.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng cậu cũng bắt đầu không bình tĩnh, lại tiếp tục đi tới đi lui trong nhà, đầu óc trống rỗng.
Tú Như nhìn anh trai của mình chẳng khác gì mắc bệnh thần kinh mà ngao ngán, ông ấy cứ đứng ở đó, hết lẩm bẩm rồi lại bắt đầu ngơ ngác, ngơ ngác xong thì đi qua đi lại, chóng hết cả mặt.
Cô bé ngóc đầu ra khỏi sofa, nhìn ông anh trai ngốc nghếch của mình, gào lên:
“Mẹ ơi anh hai bị bệnh rồi!”
Trong bếp vọng ra tiếng của một người phụ nữ, âm thanh rất dịu dàng:
“Làm sao đấy?”
Trí vừa nghe giọng mẹ đã sợ hết hồn, vội đáp:
“Không có gì đâu mẹ!”
Tú Như bĩu môi nhìn anh trai, thấy ông anh của mình vội vội vàng vàng chạy về phòng thì mới yên tâm quay sang xem hoạt hình tiếp.
Trí chạy về phòng xong lại càng bối rối, cậu không biết phải làm gì để bình tĩnh lại, đành lôi sách vở ra học. Nhưng được một chốc, cảm giác chán nản bao trùm lấy tâm trí. Chuyện này không ngờ ảnh hưởng lớn đến cậu như vậy, nếu là vào mùa thi cử thì chẳng phải toi đời rồi sao?
Không được, cậu phải cách xa Tâm ra một chút.
Nghĩ xong, cậu thật sự làm vậy.
Ngày hôm sau ở trên lớp chạm mặt, Trí không nói lời nào, để cặp xuống ghế xong liền đi ra ngoài cửa trò chuyện với đám nam sinh khác.
Mà Tâm ngồi ở đó thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, cô rất muốn hỏi lớp trưởng làm sao vậy, nhưng người ta rõ ràng đang tránh né cô!
Giỡn mặt hả?
Tâm có chút tức giận, sau khi vẽ hình người kèm theo ba cọng tóc vào vở nháp, cô cầm cây bút trong tay đâm vào đó, vừa đâm vừa mắng thầm:
“Lớp trưởng ngu ngốc! Lớp trưởng ngu ngốc! Lớp trưởng ngu ngốc! Đâm chết cậu!”
Dũng chuẩn bị đi trực, nhưng thấy cô nàng nào đó vẫn cứ ngồi đâm vở, đành mon men lại gần rồi hỏi:
“Bà đang làm gì đấy?”
“A? Có gì đâu!”
Tâm thấy có người xuất hiện bên cạnh thì giật mình, đưa tay vội vàng úp vở lại, không dám cho Dũng nhìn thấy hình vẽ bên trong.
Chàng trai đầu đinh cười toe toét:
“Không đi trực hả? Tới lượt của hai đứa mình mà?”
Tâm sững người, đúng rồi, hôm nay là lượt trực của hai người họ mà!
“Quên mất! Đi ngay, đi ngay đây!”
Cô cười trừ rồi đứng lên, lon ton đi theo bên cạnh Dũng ra ngoài, lúc đến cửa, cô rất không may tiếp tục chạm mắt với lớp trưởng.
Hai người đều nhìn thấy nhau, lớp trưởng vẫn im lặng lướt qua, mà Tâm thì không nhịn được quay đầu về sau. Bóng lưng của cậu ấy vẫn cao lớn như thế, đôi mắt bình tĩnh tự tin, nhưng… sao có vẻ không bình thường? Giống như cậu ấy đang tránh mặt cô vậy. Là cô tưởng tượng sao?
Danh Sách Chương: