Trong căn phòng tím nhẹ, một người phụ nữ lớn tuổi không nhìn rõ mặt bị ngăn cách bởi vách màng mỏng. Bóng người phụ nữ mờ ảo sang trọng lập lờ phản chiếu trên vách màng
- Nó muốn điều tra cứ để nó làm, dẫu sao ngày đó ta làm như vậy là hoàn toàn tốt cho nó
Lão quản gia bên kia vách màng chỉnh lại kính, nhìn về phía người phụ nữ sang trọng
- Nói cho cùng ngày đó.. Chính cô ta tự làm tự chịu. Nếu không nhờ lão phu nhân e rằng... Thiếu gia u mê không dứt
Người bên trong vách màng nâng tách trà ấm, uống một ngụm sau đó lại thở dài
- Nếu không vì cô ta thì tôi đã không làm luyên lụy con bé ấy. Khiến con bé sống trong tủi nhục
Lão quản gia đột nhiên cười hiền hậu không nói gì thêm
Cảm thấy gì đó không đúng,Lão phu nhân chau mày
- Có chuyện gì sao?
Lão quản gia thu lại dáng vẻ vừa rồi, cung kính trình bày
- Theo thông tin mấy ngày trước tình cảm của hai người bọn họ đã trở nên rất thắm thiết
- Được vậy thì tốt! Vậy là ta sắp có cháu bồng rồi hahha. Lão phu nhân vui mừng cười đến rực rỡ
-----------------////©------
Sau một tuần Gia Ái xuất viện
- Bác Trương nhờ bác kêu tài xế giúp con. Tiểu Ái bận rộn sắp xếp hồ sơ bỏ vào túi sách
Bác Trương nhìn cô thắc mắc
- Thiếu phu nhân cô muốn đi đâu?
Gia Ái dừng tay ngẩng đầu nhìn bác, cười hì hì
- Con đi làm. Hôm qua người ta vừa thông báo con trúng tuyển đấy ạ
- Thiếu phu nhân cô làm ở công ty của Trần tổng sao?
Gia Ái nghe bác Trương nhắc đến hắn liền đỏ mặt lúng túng
- Ai...ai thèm làm ở chỗ hắn chứ!!
Bác Trương nhìn cô cười nhân từ
- Vậy thiếu phu nhân đi làm ở đâu?
Cô dùng ngón tay khẽ nhịp lên môi
- Hình như là... Công ty...Jen. Đúng rồi là công ty Jen đấy Bác Trương
Đột nhiên khuôn mặt bác Trương đổ mồ hôi lạnh, lắp bắp
- Không..không được...Thiếu phu nhân đó là công ty của...
Cô nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của bác Trương liền nghiêng đầu trông chờ bác nói tiếp
- Là của...???
#Lão phu nhân đã lên sàn