Mục lục
Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm thanh ồn ào bên tai làm cho giấc mộng hôn môi của mình với người đàn ông nhất kiến chung tình biến mất.

Diệp Vi Vi khó chịu mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt phóng to cực lớn của Chu Hàm Ngọc.

Cô hét lên á, làm theo phản xạ là ném qua một cái tát.

Sau đó là một tiếng "chát", Chu Hàm Ngọc che má, ngẩn ra, mấy nhân viên bảo trì đứng ở bên cũng ngơ ngác, có mấy nhân viên công ty thấy bên này có chuyện nên tụm lại xem rồi cũng ngẩn người, mà người ngơ ngác nhất lại là Diệp Vi Vi.

Cô run rẩy vẫy tay: "Cái, cái đó, tôi không cố ý."

"Chỉ là bị giật mình thôi."

Giải thích còn làm người ta tức giận hơn là không giải thích, giật mình gì hả? Ý là trông Chu Hàm Ngọc hù dọa người lắm ư?

Tốt xấu gì anh ta cũng là nam thần quốc dân, nói thật thì cái tát đó cũng không đau đớn lắm đâu, mà vấn đề là sĩ diện cơ, có tên đàn ông nào thích ăn một bạt tay ở trước mặt mọi người, đặc biệt là Chu Hàm Ngọc.


"Cô cảm thấy, tôi sẽ tin lời giải thích của cô sao?"

Đáy mắt Chu Hàm Ngọc bốc hỏa, mà đáy lòng băng giá, anh ta có ý tốt tới cứu Diệp Vi Vi, kết quả này lại chẳng khác gì cho bạch nhãn lang(*) ăn.

(*)bạch nhãn lang: Người vô ơn.

"... Thế anh đánh lại tôi một cái đi!"

Diệp Vi Vi ngông nghênh đưa má phải của mình tới trước mắt Chu Hàm Ngọc: "Yên tâm đi, mai tôi vẫn đóng phim. Nếu anh xuống tay nặng quá, thì ngày mai đạo diễn Tề sẽ tìm anh tính sổ thôi."

Ô hay, cô gái mặt dày này còn biết cò kè mặc cả.

Chu Hàm Ngọc giơ tay lên, Diệp Vi Vi nhắm hai mắt lại, Miêu Linh trừng lớn mắt mèo, lục lạc lăn trong lòng bàn tay Diệp Vi Vi.

Gió thổi qua.

Giây tiếp theo, môi Diệp Vi Vi chợt nóng, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì giọng nói Chu Hàm Ngọc lại vang lên: "So với việc ở trước mặt mọi người trả lại một cái tát thì tôi cảm thấy, biến cô thành cái đinh trong mắt của tất cả phụ nữ sẽ thú vị hơn."

Diệp Vi Vi nhìn len lỏi qua mấy khuôn mặt kinh ngạc của nhân viên bảo trì, thì thấy sau lưng họ là những khuôn mặt méo mó, còn có tiếng chụp ảnh tạch tạch.

"Chu Hàm Ngọc, cái tên lòng dạ hẹp hòi khốn kiếp này!"

Diệp Vi Vi nhảy dựng lên, muốn liền mạng với Chu Hàm Ngọc, nhưng người ta sớm đã lui về sau ba bước: "Vi Vi, ngày mai gặp lại, chúc em nằm mộng đẹp."

Chu Hàm Ngọc nói xong câu có hàm ý khác lạ ấy, còn nói một cách rất dịu dàng, sau đó xoay người liền đi, còn Diệp Vi Vi bị đám con gái vây quanh nhìn mình như hổ rình mồi, mà điều càng làm cô kinh hồn khiếp sợ chính là, dưới đáy lòng lại có một dự cảm xấu, luôn cảm thấy, mình rước phải họa lớn rồi.


Ngón tay nắm chặt lục lạc, lục lạc lạnh như băng, hình như còn lạnh hơn lúc Miêu Linh giao cho cô.

Ký ức của Diệp Vi Vi chỉ dừng lại lúc Miêu Linh giao lục lạc cho cô, sau đó cô ngất xỉu, còn những chuyện sau đó như mảnh da máu và Phong Sở Mạc xuất hiện, thậm chí có một Diệp Vi Vi khác cũng xuất hiện, thì cô hoàn toàn không biết. truyện đăng sớm nhất tại dembuon

Chỉ là, không biết, không có nghĩa là không có cảm giác.

Diệp Vi Vi thuận miệng ứng phó với mấy cô gái kia vài câu rồi quyết đoán chạy ra khỏi vòng vây.

Sau khi tìm được một chỗ bí ẩn, xác định chung quanh không có ai, cô lau môi hơi sưng đỏ của mình, rồi cầm lục lạc đưa tới trước mặt, nhìn chằm chằm qua một lúc mới hỏi: "Là anh sao?"

Dù cô không chắc chắn nhưng trực giác nói cho cô rằng, trong chiếc lục lạc này có lẽ thật sự tồn tại người mà mình muốn thấy.

Diệp Vi Vi chắc chắn mình không phải người cuồng dục, cuồng hôn, dù bản thân không có ý thức nhưng cô vẫn tin rằng bản thân không phải con gái phóng túng.

Lục lạc vang lên một tiếng leng keng, Diệp Vi Vi nheo mắt: "Vừa rồi hôn Chu Chu, kỳ thật cảm giác cũng không tệ lắm đâu."

"Nếu anh không muốn ra đây, vậy đừng ra nữa, tránh quấy rầy tôi yêu đương, nói ra thì, Chu Chu thật không hổ là nam thần quốc dân, anh xem dung mạo, dáng người, khí chất, kỹ năng hôn, giá trị con người, giao tiếp kìa, tôi nghĩ mình sẽ không đánh răng trong một tuần này quá."


Diệp Vi Vi, cô quên mất vừa rồi mình dứt khoát cho nam thần một cái tát sao?

Phong Sở Mạc nghiến răng, nghe Diệp Vi Vi khen người đàn ông khác, vừa bực bội vì mình cần ở trong Nhiếp Hồn Linh qua một khoảng thời gian ngắn để hồi phục sức mạnh. Diệp Vi Vi, em lớn gan nhỉ!

Phong Sở Mạc quyết đoán kéo ra một góc trong lòng để làm sổ đen.

Ngày x tháng x năm x, Diệp Vi Vi ở chỗ x cùng Chu xx hôn một lần, còn khen Chu xx vô số lần, có ý đồ muốn hồng hạnh vượt tường, coi thường đàn ông mình một lần, ghim, nhớ kỹ!

Nếu Diệp Vi Vi có thể nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của Phong Sở Mạc thì sẽ không nói khiêu khích, tự tìm đường chết như thế đâu.

Miêu Linh dùng móng vuốt che kín mặt, cảm thấy Diệp Vi Vi ngu xuẩn, quá ngu xuẩn, đúng là thích bị ngược mà.

Edit: Alissa

Ngày đăng 6.2.24

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK